"A Đường, vừa anh tôi nói tối nay cậu ngủ lại nhà chúng tôi đúng không?" Hạ Vân Sâm hỏi.
"Phải... Hạ đại ca nhiệt tình quá." Thực ra nếu không phải vì để chuẩn bị cho sinh nhật của Hạ Vân Sâm thì Nguyễn Đường cũng không muốn quấy rầy nhà người khác như vậy, "Có làm phiền nhà mình không?"
"Không đâu." Hạ Vân Sâm khẳng định chắc nịch, "Bố mẹ tôi thích cậu lắm."
Nghe vây Nguyễn Đường nở một nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền giống của em trai như ẩn như hiện trên má, Hạ Vân Sâm thấy vậy lòng ngứa ngáy không chịu nổi nên đưa tay ra xoa đầu anh.
"Đây, chính là chỗ này." Xe bay của Hạ Vân Sâm dừng trước cửa một ngôi nhà.
Nhà họ Hạ ở trong khu cực kỳ cao cấp của thủ đô Lam Tinh, toàn bộ nhà ở đây đều là biệt thự, có vườn có sân, về cơ bản thì kiến trúc giống phong cách Châu Âu ở kiếp trước, không gian xung quanh vừa xanh vừa yên tĩnh, rất hợp ý Nguyễn Đường.
"Hôm qua tôi có thử hỏi rồi, ở khu này có hai căn đang bán, tôi hẹn trước nên được quyền tham quan trong hai tiếng." Hạ Vân Sâm xuống xe quét quang não lên thiết bị cảm biến trước cửa, sau khi quét xong thì cửa biệt thự tự động mở ra, "Vào xem thử chút."
Nguyễn Đường đi theo sau Hạ Vân Sâm vào trong, căn nhà này là dạng biệt thự mini hai tầng, diện tích hơn ba trăm mét vuông, tầng dưới là nhà bếp và phòng cách, trên lầu có hai phòng ngủ, mỗi phòng có một nhà vệ sinh riêng, không gian rất sáng sủa và rộng rãi, ở tầng dưới có một cửa kính sát đất nối liền với vườn hoa sân sau. Dù không có đồ trang trí hay nội thất nhưng Nguyễn Đường vẫn rất thỏa mãn với căn nhà này. Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, chỉ cần tìm công ty bàn bạc phương án thiết kế xong xuôi là ngay ngày hôm sau đã có người máy chuyên dụng đến làm việc. Chỉ cần một tuần là hoàn thành việc trang trí nhà cửa, quá tiện quá nhanh.
"Căn này có giá là bao nhiêu?" Nguyễn Đường hỏi Hạ Vân Sâm.
"Bốn triệu ba." Dù sao cũng thuộc khu dân cư cao cấp của thủ đô nên chắc chắn nhà không thể rẻ được.
Nguyễn Đường bình tĩnh gật đầu, bây giờ ngoài livestream ra thì anh vẫn có tiền hoa hồng do hiệp hội đầu bếp và viện khoa học chia cho, có thể gọi anh là nhà giàu mới nổi cũng được, hơn bốn triệu anh vẫn có.
Sau đó Hạ Vân Sâm dẫn anh đi xem căn thứ hai, căn này khá giống nhà Hạ Vân Sâm, là dạng biệt thự ba tầng năm trăm mét vuông, tầng một là nhà bếp và phòng khách, tầng hai là hai phòng ngủ còn tầng ba là một phòng lớn và phòng làm việc, mỗi một tầng đều có nhà vệ sinh riêng thích hợp cho cả gia đình sinh sống.
Căn này có người ở rồi nên có đồ trang trí và nội thất, màu chủ đạo là đen trắng đơn giản, nhìn qua cũng khá ổn.
"Anh Sâm, căn này thì bao nhiêu vậy?"
"Căn này sáu triệu hai."
Nhìn chung thì thấy căn này tốt hơn căn kia, có điều chỉ có mỗi anh và Nguyễn Vũ ở nên quá lãng phí.
Nguyễn Đường là người rất thẳng thắng, nếu anh thích nhà ở khu này và cũng có bạn làm hàng xóm thì anh sẽ không tốn thời gian đi xem nhà khác nữa.
"Anh Sâm, tôi muốn mua căn đầu tiên."
"Ừ, nhà kia thì phù hợp với hai anh em cậu hơn." Hạ Vân Sâm gật đầu sau đó mở quang não, gửi cho anh đường link thông tin bán nhà.
Nguyễn Đường đăng ký mua nhà xong rồi gửi các thông tin liên quan, ngoài ra anh cũng thanh toán cả tiền nhà và thuế, chờ xét duyệt khoảng mười hai tiếng thì ngôi nhà này sẽ sang tên anh.
"Chúc mừng, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."
"Cảm ơn, hoan nghênh thường xuyên đến nhà ăn cơm." Nguyễn Đường cười nói.
"Tôi hiểu rồi." Hạ Vân Sâm cực kỳ vui vẻ vì có thể làm hàng xóm với Nguyễn Đường, sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấy cậu rồi.
Căn này cách nhà Hạ Vân Sâm rất gần, chỉ cách có hai con đường thôi, hai người vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà họ Hạ, vừa mới bước vào đã ngửi thấy một mùi thơm nồng do đồ ăn phát ra.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nên Nhiễm Tinh đang mặc tạp dề đi từ trong bếp ra xem thử, sau khi thấy Nguyễn Đường đứng cạnh con trai mình thì mắt bà sáng lên.
"Cháu chào dì." Vừa thấy người phụ nữ tỏa ra khí chất mạnh mẽ độc lập này là Nguyễn Đường biết ngay bà là mẹ Hạ Vân Sâm.
"Xin chào xin chào, cháu là Nguyễn Đường đúng không?" Nhiễm Tinh cong cong đôi mắt nhìn Nguyễn Đường, đứa bé này còn đẹp hơn cả ở trên tinh võng nữa, vừa ngoan vừa lễ phép, nhìn cái là thích luôn rồi.
"Dạ phải ạ..." Lần đầu tới nhà người khác làm Nguyễn Đường có hơi ngại ngùng, trước đây khi đến nhà bạn chơi thì sẽ mang theo quà cáp các loại, nhưng hôm nay đến vội quá nên anh chưa kịp chuẩn bị gì cả. Suy nghĩ một lúc thì anh nói: "Dì đang nấu cơm ạ? Có cần cháu giúp gì không?"
"Được thôi." Nhiễm Tinh cực kỳ vui vẻ vội vã mời anh vào: "Dì hay xem livestream của cháu lắm, xong còn học theo mấy món, trước đây chồng với con dì chẳng ai thèm ăn đồ dì nấu cả, bây giờ thì ai cũng ăn được hết nên nhờ công của cháu hết đấy."
"Dì nói quá rồi, là dì có thiên phú đó chứ..." Hai người vừa nói chuyện vừa vào nhà bếp, để quên luôn Hạ Vân Sâm đứng như trời trồng ngoài cửa.
Cửa lại kêu "cạch" một tiếng, Hạ Vân Dật vừa tan làm về nhà thì đâm sầm vào Hạ Vân Sâm đứng chắn giữa đường.
"Ôi dồi ôi." Cứ như đâm đầu vào cục sắt vậy, Hạ Vân Dật lùi lại về sau hai bước, bực mình nhìn ông em trai đang làm thần giữ cửa: "Chú đứng đực ở đây làm cái gì?"
"Không có gì, em cũng vừa mới về." Hạ Vân Sâm nói xong thì làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra bước vào nhà.
"Ấy, từ từ đã. A Đường đâu rồi? Không về cùng chú à?" Hạ Vân Dật nhanh chóng làm xong việc rồi mải chạy về chính là muốn bàn bạc chuyện ngày mai với Nguyễn Đường.
"Đang nấu cơm với mẹ ở dưới bếp kìa."
"Hả? Người ta qua đây làm khách sao lại bắt khách nấu cơm? Nhưng mà... Mẹ mình tuyệt thật đấy, ha ha ha ha." Có thể ăn món mà Nguyễn Đường tự tay làm là một chuyện khiến Hạ Vân Dật cực kỳ hạnh phúc.
Trước khi hai người về thì Nhiễm Tinh đã làm xong tam tiên và một đĩa thịt xào ớt, Nguyễn Đường làm chỉ làm thêm hai món ăn với một món canh nữa thôi, theo thứ tự là gà dầu cay, thịt băm trứng hấpvà canh sườn non củ cải, tất cả đều là những món ngon và tiện, từ lúc bắt tay làm đến lúc hoàn thành không tốn bao nhiêu thời gian.
Mùi thơm từ trong bếp không ngừng bay ra khiến hai anh em ngồi chờ ngoài phòng khách nuốt nước bọt không ngừng.
Lúc này Hạ Vĩ Diệp cùng về nhà, vừa vào cửa đã thấy hai ông con dùng đôi mắt khao khát mong chờ nhìn chăm chăm nhà bếp, ông nhíu mày hỏi: "Sao đấy?
"Ba, ba về rồi ạ? Nay Nguyễn Đường tới nhà mình làm khách. Đang nấu cơm với mẹ ở trong kia đó ba." Hạ Vân Dật hiểu được ngay nghi vấn của ba mình trong câu hỏi có vẻ không đầu không cuối của ông.
"Streamer ẩm thực biết đóng phim đó hả?" Hạ Vĩ Diệp hỏi.
Hạ Vân Dật: "..."
Streamer ẩm thực biết đóng phim là hình dung kiểu gì vậy? Nhưng mà trước kia Nguyễn Đường đúng là ảnh đế, nói thế cũng không sai...
"Vâng."
Hạ Vĩ Diệp gật nhẹ đầu một cái rồi đưa áo khoác cho người máy quản gia, ông vào nhà vệ sinh rửa tay rồi cũng ra phòng khách ngồi chờ như hai cậu con trai.
Đến khi Nhiễm Tinh và Nguyễn Đường đi từ trong bếp ra đã thấy ba người đàn ông nhà họ Hạ ngồi thành một hàng chờ cơm, cảnh này mang lại một cảm giác vừa vui vừa hạnh phúc.
"Giới thiệu với Đường Đường đây là chồng của dì." Chỉ với thời gian làm một bữa cơm mà quan hệ giữa Nhiễm Tinh và Nguyễn Đường đã thân thiết hơn rất nhiều rồi.
"Cháu chào chú." Nguyễn Đường nhanh chóng ngoan ngoãn gọi.
"Chào cháu." Hạ Vĩ Diệp khẽ gật đầu một cái, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng xuất hiện một nụ cười khó thấy.
"Lại đây ăn cơm nào."
Đồ ăn được bày lên bàn rất nhanh, bởi sức ăn của ba người đàn ông nhà họ Hạ đều lớn nên Nhiễm Tinh và Nguyễn Đường làm rất nhiều.
Tuy tam tiên và thịt xào ớt của Nhiễm Tinh không tệ nhưng món của Nguyễn Đường vẫn được hoan nghênh hơn.
"A Đường, hai món này là món gì vậy? Hình như chưa thấy cậu làm bao giờ?" Hạ Vân Dật gắp đũa như mưa nhưng cũng không quên hỏi Nguyễn Đường.
"aĐây là gà dầu cay và thịt băm trứng chần." Gà dầu cay là món nấu chín thịt ức gà rồi thái thành những lát mỏng, thêm dưa chuột, muối, tỏi băm và sa tế trộn đều với nhau, vừa cay vừa thơm, ăn với cơm thì siêu hợp. Thịt băm trứng chần là món lấy thịt băm trộn với nước tương cùng các loại gia vị sau đó mang đi hấp, trứng gà và thịt hòa trộn hương vị cùng nhau, cực hợp mà cũng cực ngon.
"Ngon thật đấy, tay nghề của A Đường quá tuyệt."
"Dì nấu cũng ngon lắm ạ..." Nguyễn Đường bị tâng bốc đến nỗi ngượng chín cả mặt.
Bữa cơm hôm nay cả khách cả chủ đều cực kỳ thỏa mãn, tuy khuôn mặt Hạ Vĩ Diệp không có biểu cảm gì nhưng nhìn có vẻ rất là dễ chịu, hiển nhiên ông không ghét Nguyễn Đường, ba người còn lại thì không cần phải nói, cực kì thân thiện với anh.
Có điều lúc tối khuya chia phòng ngủ thì lại có vấn đề. Nhà họ Hạ chỉ có ba gian phòng ngủ, hai anh em Hạ Vân Dật và Hạ Vân Sâm chia nhau hai phòng ở tầng hai, Hạ Vĩ Diệp và Nhiễm Tinh ở phòng ngủ chính tầng ba, tuy trong phòng đọc sách có ghế salon nhưng ai lại để khách ngủ trên ghế bao giờ.
"Tôi ngủ ở phòng đọc còn A Đường sang phòng tôi ngủ đi." Hạ Vân Sâm chủ động đề nghị.
"Không không không." Nguyễn Đường vội vàng từ chối, đến chơi nhà người ta là đã phiền lắm rồi còn để gia chủ phải nhường phòng cho mình nữa, "Hay là chúng ta ngủ chung đi? Đều là nam cả, chịu chật một tí là được."
Ngủ, ngủ chung... Chung?
Hạ Vân Sâm chỉ cảm thấy pháo hoa ngũ sắc đang nổ ùm xì trước mắt mình, đầu óc trống rỗng đến nỗi tạo biểu cảm lên mặt cũng không tạo được.
Hai người họ đều là nam, ngủ chung bị chật một tí cũng không sao... Nhưng mà...
"Được đó, dù sao giường của A Sâm cũng lớn lắm." Hạ Vân Dật âm thầm liếc cậu em trai ngu xuẩn của mình, mỉm cười như gió xuân chủ động dắt dây, "Anh thấy A Sâm cũng vui lắm."
Ôi dời ơi em trai ngốc, hết thuốc rồi.
Gà dầu cay
Thịt băm trứng chần