-Tôi thành thật..thành thật xin lỗi nha –
Người đó quay đi ra ngoài rồi khóa cửa vào một cách nhanh chóng rồi chạy đi như nhìn thấy ma hay gì ý, chạy lại chỗ đám người đang đứng rồi nói.
-Bên tôi không thấy cô ta –
-Bên tôi cũng không thấy cô ta đâu cả – Một người nữa chạy lại gần đằng sau dẫn thêm 2 đến 3 người.
-Đằng này cũng thế xem ra cô ta đi thang máy xuống rồi đi thôi – Một tên nữa chạy lại đằng sau là 5 đến 6 tên nữa. Rồi tất cả chạy đi về phía thang máy và một nhóm người thì chạy cầu thang bộ.
Không biết 2 người kia làm gì mà tên kia vừa bước vào đã cuống quyết xin lỗi rồi chạy ra ngoài luôn cứ như là nhìn thấy gì đáng sợ lắm không bằng. Trong phòng thì thời gian như ngừng trôi trước cảnh tượng rất dễ hiểu nhầm này đây. Nó thì ngồi trên đùi hắn hai tay để trên ngực hắn còn hắn thì hai tay ôm sau lưng nó còn môi thì hoàn toàn chiếm lấy môi nó. hắn không an phận sờ soạn khắp lưng nó, khi cảm nhận được nó mới cựa người dùng sức đẩy ra nhưng không được vì càng đẩy thì hắn càng ôm chặt hơn.
Nó đã nhẹ tay không nghe thì đừng trách nó mạnh tay, nó cuộn chặt nắm tay thành quyền không chút do dự đấm thẳng vào bụng hắn làm hắn đau đớn, nuối tiếc rời khỏi cánh môi quyến rũ của nó khẽ nhăn mặt. Nó thì thở dốc rồi nhảy xuống khỏi giường nói.
-Anh dám làm chuyện đó với tôi sao tên khốn này ? –
-Là nhóc nhờ tôi giúp còn gì – Hắn nói một cách lạnh lùng nhưng cũng hơi có chút gian tà trong ngữ điệu của hắn. Hắn đưa tay ôm bụng chỗ bị nó đánh thực sự nó dùng lực hơi mạnh tay thì phải.
-Vậy là cứ con gái nhờ không cần biết là gì anh cũng sẽ hôn rồi sờ soạn sao ? – Nó nói gần như quát lên tay nắm thành quyền mắt đỏ lên vì tức giận nó đang phẫn nộ vô cùng vì cái con người đang ngồi trước mặt kia.
-Không chỉ có nhóc tôi mới làm thế thôi – Hắn nói một cách thản nhiên mà không biết mặt của nó đang đen kịt vào mắt thì ánh lên tia chết chóc đáng sợ.
-Ok coi như tôi bỏ qua không chấp anh – Nó nói rồi thở hắt ra tay cũng thả lỏng ra tuy có hơi bất mãn nhưng cũng nhịn vì dù gì nó cũng không bị bắt và không bị phát hiện là được rồi mặc dù phải hi sinh đi nụ hôn đầu tiên.
-Tôi là Vương Hạo Khánh còn nhóc tên gì ? Và nhóc định trả tôi gì ? – Hắn thật chất chả cần gì cả nhưng hắn lại rất có hứng thú với cô gái bá đạo trước mặt mình. Hắn mặc thật sự chưa bao giờ có hứng thú với con gái kể từ 1 năm trước khi bạn gái hắn bỏ đi và hắn nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trong nó.
-Trịnh …ư ..Phan Khả Hân, à anh cần bao nhiêu tiền ? – Nó tí nữa là nói tên thật cho hắn rồi may màn ó kịp dừng lại đó, nó kéo ghế ra ngay trước mặt hắn ngồi xuống tay khoanh trước ngực nhìn chăm chú vào gương mặt hắn.
-Tôi không cần tiền chỉ cần một điều kiện từ nhóc thôi mà giờ tôi lại chưa nghĩ ra là gì cả – Hắn nói nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro lạnh lẽo của nó, mắt họ chạm nhau nhưng mỗi ánh mắt lại hiện lên những ý nghĩ khác nhau.
-Vậy đưa điện thoại của anh đây tôi mượn – Nó đưa tay chìa ra trước mặt hắn đợi hắn đặt điện thoại vào.
-Làm gì ? – Hắn tuy rất thắc mắc nhưng vẫn moi điện thoại ra đặt vào tay nó và nhìn nó bằng ánh mắt nghi hoặc không biết nó sẽ làm gì nữa. Nó thì nhận được điện thoại của hắn thì liền bấm bấm trên màn hình rồi đưa trả lại hắn nói.
-Tôi là người đã nói thì chắc chắn sẽ làm nên khi nào cần gì thì cứ gọi cho tôi –
Hắn nhận điện thoại lại nhìn vào màn hình thì có số điện thoại liền liếc nhìn nó rồi khẽ gật đầu một cái. Nó đứng dậy rồi đi ra cửa phòng mở cửa bước ra khỏi phòng rồi đi ra ngoài một cách nhanh chóng. Hắn thì hơi ngạc nhiên vì sao hôm nay hắn lại nói chuyện với người lạ vì thực chất hắn không bao giờ nói chuyện với ai ngoài Minh và Tuyết từ khi về Việt. Chắc vì cô nhóc đó giống với người yêu cũ của hắn chăng ?
Nó thì bước vào thang máy đi xuống lại tầng 1 phòng thay đồ của nhân viên. Nó bước ra khỏi phòng đó thì nhanh chóng vào thang máy xuống tầng 1 vào phòng hồi nãy thay đồ ra rồi nhanh chóng đi xuống tầng hầm để xe.
Khi đã yên vị trên xe ô tô của mình thì moi trong túi xách ra cái Ipad rồi bấm bấm một lúc thì trên màn hình hiện lên hình ảnh của một người đàn ông đã đứng tuổi.
-Con chào ông – Nó nói khi đặt cái Ipad lên phần đầu xe để vừa lái xe vừa nhìn được người trong màn hình.
“Ừ chào con” Tiếng nói nghiêm nghị phát ra từ cái Ipad.
-Con muốn báo cho ông biết con đã sác nhận chính Ngũ Quỷ hay còn nói là tổ chức Bạch Quỷ đã sát hại ba, mẹ và bắt anh hai đi – Nó nói nhìn vào màn hình Ipad rồi lại nhìn đường.
“ Xin lỗi ta biết con đang rất nóng lòng muốn trả thù ta cũng vậy nhưng xem ra con phải tạm thời dừng mọi hoạt động lại thôi” Bá Vương nói với giọng có chút bực tức, có chút tiếc nuối.
-Ông nói vậy là sao ? Tại sao phải ngưng hoạt động chứ ? – Nó nói chân đạp phanh thắn gấp lại vẻ mặt khó chịu hơn bao giờ hết, nó đã nhẫn nhịn suốt 10 năm trời và nó đã cực nhọc học hết các khóa đào tạo sát thủ chuyên nghiệp chỉ để chờ đến ngày hôm nay khi đã tốt nghiệp hết các khóa sát thủ đến lúc được trả thù ông nó lại bảo dừng lại quả thật nó không cam tâm.
“Vì con đã manh động giết Vodka một trong Ngũ Quỷ nên giờ bọn đàn em ạnh ta đang lùng sục tìm con khắp nơi đó” Tiếng nói của Bá Vương vang lên có chút nghiêm nghị và có chút lo lắng cho nó.
-Mẹ kiếp – Nó chửi thề tay đập mạnh vào vô lăng trút giận, cũng tại nó đã nóng nảy chỉ một lòng muốn giết não trả thù về việc đã ám sát mình nên đã làm hỏng đại sự rồi, nó đập tay vào vô lăng liên tục nói – Con xin lỗi vì hành động bồng bột của con đã làm hỏng mọi chuyện rồi –
“ Không sao như vậy cũng tốt thừa dịp này con cứ nghỉ ngơi và nâng cao kĩ năng mà con cũng nên kết giao thêm nhiều bạn bè chứ - Bá Vương nói trên môi nở một nụ cười hiếm hoi với nó, tay đưa điếu xì gà lên miệng hút nhả ra một nàn khói.
-Bạn bè hứ có họ thì đã sao chứ chẳng giúp được gì con không cần – Nó lạnh lùng nói ánh mắt sắc lạnh không một biểu cảm gì ánh mắt vô hồn nhìn về khoảng không vô định. Nó chẳng cần mấy thứ như bạn bè, tình yêu, hay gì cả giờ với nó chỉ có trả thù và trả thù mà thôi.
“Con cũng đã 17 tuổi rồi đâu còn nhỏ đâu chứ mà con chưa từng có được cuộc sống của một cô gái bình thường đâu – Bá Vương nới nhìn chằm chằm vào cô cháu gái nhỏ của mình, nó từ khi ba mẹ mất, anh hai bị bắt đi thì trở thành một người lạnh lùng, bất cần đời chỉ sống với một mục đích duy nhất là trả thù thôi chưa bao giờ được cảm nhận một cuộc sống bình thường là như thế nào cả, phải nói là nó không cần mấy thứ đó.
-Lúc này con chỉ muốn trả thù chỉ khi trả thù xong con mới có được cuộc sống bình thường – Nó nói một cách kiên quyết, đôi mắt xám tro của nó ánh lên những tia hận thù làm cho ai nhìn thấy ánh mắt này đều phải rùng mình run sợ.
“ Hừ không nói nhiều nữa ngày mai con hãy đến trường Future học " Bá Vương nói một cách nghiêm nghị làm nó cau mày khó chịu dù không muốn chút nào nhưng nó không bao giờ dám trái lời ông nó vì ông là người thân duy nhất của nó bây giờ.
-Nhưng ..-
“Không nhưng nhị gì hết con muốn kháng lệnh của ta sao? ” Bá Vương quát lên cắt ngang câu nói của nó làm nó giật mình vì chưa bao giờ nó thấy ông nội to tiếng với nó cả dù nó có làm gì sai ong cũng chưa từng la mắng nó cả.
-Con nào dám kháng lệnh – Nó nhỏ giọng lại dù thật sự nó cũng đang rất ức chế vì sao nó phải đến trường khi đã đỗ đại học năm 14 tuổi chứ đúng là điên đầu.
“Tốt giờ ta có việc rồi tạm biệt con” Bá Vương nói nhả ra một nàn khói trắng còn nó thì chỉ cúi nhẹ đầu chào rồi ông đưa đồ khiển tắt đi, nó ngồi trong xe ô tô im lặng một hồi rồi khởi động xe chạy đi tiếp.
**************************
1 tiếng sau, hắn mới rời khỏi phòng khách sạn xuống tầng hầm lấy xe vừa thấy xe mình thì điện thoại hắn vang lên, moi điện thoại ra nghe đồng thời mở cửa xe hơi của mình ra. Rồi bắt đầu nhấn chân ga nhanh hơn phóng trên đường. Ngoài trời bỗng dưng đổ mưa to, trời thì tối sầm lại vì cơn mưa hắn đang chạy xe để chế độ mui trần nên phải đóng lại ngay lập tức. Hắn đang chạy xe trên một con đường khá vắng thì
Kít…….kít…..
Tiếng phanh chói tai vang lên hắn đang đi tốc độ nhanh nên khi thắn gấp theo quán tính đập đầu vào vô lăng. Hắn đưa tay ôm đầu ngẩng lên nhìn thì thấy trên mặt đường là……….
(T/G : Mong mọi người đọc ủng hộ mình *mỉm cười* nếu có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý để mình biết đường sửa )