Mục lục
Định Mệnh (P3) - Định Mệnh Ngược (Khi Chó Và Mèo Yêu Nhau)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chi bị con Vic dọa cho đến độ hồn phi phách tán mà ngồi thụp xuống đất tay ôm mặt khóc nức nở mà không dám ngẩng đầu lên. Ai mà biết tên khốn Long lại đi thả con Vic ra chứ, con vật được thả ra thì ngay lập tức mừng rỡ phi thẳng đến chỗ Chi, hắn còn quát cô không được chạy nữa.
Chi sợ lắm, sợ con Vic, mặc dù lần trước đã làm thân với nó, nhưng không có nghĩa là cô hết sợ nó. Giờ nghĩ lại thấy câu nghiệp quật là có thật, trước còn dè bỉu cái sự sợ chó của Vân Khánh, giờ mới biết cái cảm giác ấy nó là như thế nào.
Long đứng ngu người ở đó, hắn không lường trước cái sự này lại có thể xảy ra, hắn chỉ là muốn trêu Chi một chút ai ngờ đâu cô lại mít ướt đến độ tu tu lên khóc thế này. Một chó một người, kẻ ngồi chồm hỗm thè lưỡi dưới đất, kẻ lại đứng ngây người bất động đầy vẻ ái ngại trước Chi đang còn ôm mặt khóc ăn vạ ở đó.
– Xong chưa? Nó rọ mõm như kia cắn làm sao được mà phải bù lu bù loa lên như thế?
Long tay cầm vòng cổ con Vic, mặt làm ra cái vẻ nhăn nhó khó hiểu nhìn Chi. Chi quệt ngay nước mắt nước mũi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn và con chó to lù đáng sợ bên cạnh hắn. Cả hai đứa đấy đang thì trân trối nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Chi ghét lắm, hậm hực lắm. Rõ ràng, đúng theo như ngôn tình thì hắn phải xoa đầu cô, hoặc ít nhất là nói mấy câu dịu dàng ăn năn hối lỗi mà dỗ cô chứ lại làm ra cái vẻ cau có khó chịu như kia, làm như cô vô cớ ăn vạ vậy. Hẳn là đã sai ở cái đoạn nào rồi.
Chi chợt rùng mình, cô đang nghĩ ra cái qué gì không biết nữa, tự nhiên lại đi nghĩ thế với hắn. Đúng là bị thần kinh mà.
– Làm cái gì?
– […]
Long nhíu mày vì tiếng quát của Chi khi hắn mới dơ bàn tay lên qua đầu cô. Tiếng quát khiến con Vic đang ngồi im cũng giật mình nhổm dậy. Chi thấy nó động đậy thì lại co rúm người lại mặt làm vẻ sợ hãi mà nhíu mày nhìn nó. Bị khước từ, Long thu tay về, mắt đánh đi hướng khác, tay buông xuống xoa xoa đầu con chó. Nó lại ngoan ngoãn ngồi im.
Chi rất mực dè chừng nhất cử nhất động hai chủ – vật nhà chúng, đi ra đến cổng cô chợt dừng chân lại. Suy nghĩ một hồi là cớ gì cô lại phải lẽo đẽo đi theo họ chứ? Chó là của hắn, hắn đưa nó đi tắm chả can hệ gì tới cô mà phải đi theo cho cực thân. Thật nực cười. Chi nhếch mép tự cười khẩy bản thân rồi quay người toan trở lại phía trong nhà.
Chưa đi được mấy bước đã cảm thấy có cái gì lông lông lá lá, lại ngứa ngứa chạm vào chân. Cái cảm giác rùng mình nhột lên đến tận não. Chi nhẩy cẫng lên, miệng lại không thôi hú hét. Điệu bộ nom đến hài hước nực cười. Cô nàng chạy xa một khoảng đoạn lại gắt lên với Long đang lén cười đều mình:
– Quay lại làm cái gì?
Long ngay lập tức thu khóe miệng trở về cái vẻ nghiêm nghị nhíu mày chả buồn nhếch mép lên trả lời, tay lại chìa cái màn hình điện thoại ra trước mặt Chi. Cô thận trọng dè chừng con Vic, lại liếc mắt nghi hoặc nhìn Long rồi mới nhìn màn hình điện thoại mà hắn vừa mới trưng ra.
Ra là bên dịch vụ vệ sinh thú cưng nay họ nghỉ nên không thể mang Vic đến tắm cho được. Thú thực thì Panda ở nhà cô toàn tự tay tắm cho nó, tuần ba lần là thơm tho sạch sẽ ôm cả ngày chả thấy hôi rồi nên cũng chả biết đến mấy cái dịch vụ vệ sinh thú cưng ấy nó đang tồn tại trên cái đời này. Hoặc là có từng nghe thấy, từng đi qua thì cũng chả để tâm tới, vì đã là thú cưng thì phải tự cưng chứ không thể người khác cưng hộ được. Đây là châm ngôn sống còn của Chi mỗi lần bị đám bạn thân dè bỉu chuyện hành hạ Panda trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ vật vã không xong.
Long nhìn Chi sửng sốt bằng cái ánh mắt như kiểu cô đang nói cái móe gì vậy? vậy.
Chi gật gật đầu nhìn Long.
– Đi đâu?
– Lên nhà chứ đi đâu? – Chi thản nhiên hất mắt về phía nhà lớn mà đáp lại lời Long.
– Bảo tắm cho nó mà đi lên nhà?
– No no, đây bảo tắm cho nó bao giờ? – Chi dơ ngón trỏ xua xua trước mặt Long miệng lại làm ra cái điệu cười khiêu khích hắn.
Long làm một đường ống dẫn nước ấm từ nhà vệ sinh dưới tầng một kéo ra tận ngoài sân lớn, Chi đứng ngần tò te ra đấy nhìn hắn chuẩn bị mọi thứ đâu đấy xong xuôi, mắt vẫn dè chừng con Vic đang ngồi đó, nó có vẻ cũng giống Chi cũng tò mò xem cái thằng chủ đang làm ra cái trò gì hay ho không biết nữa mà không biết rằng chỉ một chút nữa thôi nó sẽ trở thành vật thí nghiệm cho hai kẻ ấy. Mà thật ra thì hồi Vic còn nhỏ Long cũng từng tự tắm cho nó rồi, nhưng là lúc nó còn nhỏ. Còn nhỏ.
Chi cầm chai sữa tắm cho thú cưng dơ lên nhìn Long ý muốn hỏi dùng như nào, hắn đặt thấp cái vòi nước xuống một chút, nghiêng đầu lại gần Chi, thấp hơn một chút. Tay lại chỉ chỉ vào cái chỗ hướng dẫn sử dụng trên chai sữa tắm.
Chi ngước mắt nhìn hắn. Đúng kiểu mắt long lanh nhìn, ánh nhìn khiến Long sững người mất cơ độ vài giây, ánh nhìn kiểu ngôn tình người ta hay miêu tả ấy, chỉ được vài giây rồi chuyển sang trợn tròn tựa như lông mi sẽ chạm vào lông mày ngay được ấy và cùi trỏ thúc vào bụng hắn khiến Long gập người lại. Mọi thứ tốt đẹp khi nãy chợt tan biến vào hư không. Hắn đã sai khi buông lỏng đề phòng với kẻ là nữ nhưng không phải thục nữ này.
– Có mù chữ đâu mà phải chỉ. Trên này người ta chỉ nói dùng cho pét nhỏ nhỏ chứ nó to như kia ai biết bao nhiêu cho đủ. – Chi đứng tách xa xa Long một chút, lại làm ra cái vẻ cau có khó chịu mà nói với hắn.
Long hậm hực nhìn Chi, hắn hận không thể cầm đầu cô mà ấn vào chậu nước kia cho chết sặc đi cho rồi. Ở đâu ra cái thứ con gái cục súc “vũ nữ” như vậy? Hở tí ra là cấu chí, không thì cũng đấm đá người. Kể ra thì đã lâu lắm rồi những vết tích trên người hắn đều là do cái bàn tay thon nhỏ mềm mại của Chi gây ra đấy chứ.
Ghét là thế, nhưng cái hình ảnh đứa con gái loắt choắt, tóc nâu hạt dẻ buộc tạm bằng sợi nịt bó tiền màu vàng đang thì cúi cúi đầu ươm ướm lượng sữa tắm kia vẫn khiến hắn không khỏi dao động, trong lòng chợt có cảm giác gì khó tả đáng yêu đến khó tả.
Tóc mái Chi hơi dài, nhưng lại chẳng đủ để buộc gọn lên được thành ra cả đám tóc mềm buông xuống theo độ nghiêng của khuôn mặt, phủ lên che đi gần nửa khuôn mặt nhỏ của cô, chỉ còn hở ra phần chóp mũi và nửa cái miệng còn đang hơi cong lên tựa vẻ như đang cười.
Hắn vẫn đứng ngây người ở đó nhìn Chi, từng hành động, đừng sợi tóc mềm bị gió làm cho động đậy nhè nhẹ bay bay, khóe môi khẽ cong cong lên một cách vô thức nom đáng yêu đến lạ kì, thì ra ngoài những lúc tăng động và đanh đá chua ngoa đến đáng ghét thì Chi cũng có những lúc thế này. Long nghĩ vậy. Vẻ như trái tim hắn đang bị loạn mất đi một nhịp.
Vic ngoan hơn Panda rất nhiều, ít nhất là trong việc tắm. Nó không kêu gào thảm thiết hoặc giãy giụa hòng thoát thân như Panda nhà Chi. Có vẻ như được tắm làm con vật thấy thư thái hơn hẳn. Nó cứ đứng im đó, lim dim đôi mắt hí lại mặc cho Chi và Long dùng xà bông tắm quết lên người mà cọ qua cọ lại.
Chỉ đến khi Long cho nước lên gội đầu cho Vic thì nó mới rụt cổ lại, lắc lắc cái đầu, miệng lại phát ra tiếng “khịt, khịt” đầy khó chịu. Chi tóm lấy tay đang cầm gáo múc nước của Long lại. Hắn nhíu mày nhìn cô. Chi mím môi nhìn lại hắn vẻ như muốn hắn dừng tay lại.
– Làm gì đấy? – Long phát hoảng khi Chi đưa tay định tháo rọ mõm của Vic ra. Cô dừng lại một chặp nhìn hắn, rồi lại loay hoay với chiếc rọ mõm của Vic.
– Nó bị sặc nước hay sao ấy, cái rọ kín như này. – Giọng Chi đầy lo lắng cất lên.
Long đẩy tay Chi ra, Chi giật mình nhìn hắn, tay cô dừng lại ở không trung, khuôn mặt hắn có chút lo lắng, tay lại thoăn thoát tháo rọ mõm cho Vic vẻ rất khẩn trương. Tuy ghét hắn, nhưng việc hắn yêu động vật Chi chưa từng phủ nhận, vì đến ngay con Panda nhà Chi được cô cưng nựng như thế còn phản chủ mà quấn lấy Long mỗi lần hắn tới nhà kia mà. Con người hắn đến giờ cũng được Chi là có được một điểm coi như có tính người.
Vic lắc lắc cái đầu ướt nhẹp, xua đi bọn nước bám vào mũi khiến nó bị sặc khi nãy. Chi hơi rụt người lại, lúc đó lo cho nó mà quên cả sợ. Giờ sực nhớ ra thì liền chùn bước sao sao á. Vic đang thì không mang rọ mõm. Cô sợ nó là nổi điên lên quên mất là có quen cô mà xông đến tợp cho một cái thì coi như xong đời. Cỡ Chi thì con Vic chỉ tớp hai cái là có khi chết không kịp ngáp tiếng nào rồi.
Long mỉm cười, tay vẫn xoa xoa bọt xà bông trên người Vic, mắt nhìn, miệng lại nói với Chi:
– Động vật cũng có linh tính đấy, ai tốt với nó nó đều biết đấy. Tắm cho nó rồi nó sẽ không cắn đâu.
Chi bĩu môi, dè chừng nhìn Long. Vẻ mặt chẳng có gì gọi là tin tưởng mấy lời lừa trẻ con của hắn. Long phì cười khẽ lắc đầu. Cái vẻ mặt của hắn cũng khiến Chi thấy buồn cười thay mà phì cười theo. Hắn lại cũng có lúc cười thân thiện một cách giống người bình thường đến ngỡ ngàng như vậy.
– Tức là tắm xong nó liền nghe lời luôn hả? – Chi mắt hau háu nhìn Long, cái ánh nhìn khiến hắn tự nhiên thấy nhồn nhột lại khẽ rùng mình.
– Oái! Cái con này…
Chi thích chí bật cười khanh khách. Long bất ngờ bị cô té nước lên người theo phản xạ nhảy dựng lên, miệng không thôi nhiếc móc Chi. Hắn cố né cô nàng, càng né Chi càng thích thú mà làm tới. Long bắt đầu thấy hối hận vì đi nói ra cái điều ngu si đần ấy với đứa con gái khôn lanh ngay trước mặt, lại tự đi tạo nghiệp cho người ta quật vào mặt mình.
Con Vic được thể thấy hai người té nước nhau qua lại lại tưởng họ đang chơi đùa nên cũng thích chí mà nhảy theo, nó nhảy bổ nguyên cả cái cơ thể nửa tạ đang còn nguyên xà bông trên người về phía Long và Chi khiến cả hai ngã dúi dụi vào nhau đứa nào đứa nấy ướt nhẹp, mặt và tóc dính đầy bọt xà bông cả hai bất lực nhìn con Vic rồi quay lại nhìn nhau bật cười.
Chi nhìn Long, hắn nhìn cái vẻ tả tơi của cô mà phì cười. Được thể Chi xoa tay lên người con Vic lấy được cả đám bọt xà bông từ người nó mà bất ngờ xoa lên đầu, lên mặt Long, đúng kiểu nghịch như nghịch thú cưng mà thỉnh thoảng cô vẫn hay làm với Panda ở nhà rồi bật cười khanh khách vẻ rất khoái trá hệt như đứa trẻ ngây thơ.
Long không vừa. Hắn vờ như bị bọt xà bông làm cho cay mắt để Chi phải dừng lại, cô đang còn loay xoay xem giúp hắn lại bị hắn nhanh tay trát bọt xà bông lên tóc, mái tóc vốn trước đó được cột gọn nay đã rũ rượu, ướt nhẹp hệt như lông con Vic. Chi hận đã rủ lòng từ bi với địch nên bị lừa, hai đứa cứ như vậy, từ tắm cho chó thành ra tắm cho nhau từ lúc nào chả hay.
Tắm xong cho Vic thì cả hai cũng ướt như chuột. Long và Chi ngồi dưới thảm cỏ trong vườn nhìn Vic tung tăng chạy vòng vòng trong khoảng sân đầy nắng, vẻ như cu cậu lâu ngày không được chạy nhảy nên nay phải chạy bù cho thỏa nỗi cuồng chân cuồng cẳng.
Long ngả người chống tay về phía sau ngửa cổ lên trời, mắt hơi nhắm lại. Chi nhìn theo hành động tự phát của hắn. Ánh nắng chiếu vào đám lông mi của Long ánh lên những tia sợi màu vàng nhạt. Nó không quá dài, cũng chẳng cong như nam chính trong ngôn tình, nhưng đủ cân bằng, tương xứng với tỉ lệ khuôn mặt hắn, ở góc ½ này, khuôn mặt hắn trở nên thật đẹp, sống mũi thanh cao, lông mày cương nghị có hàng có lối, cánh môi hơi cong nhẹ tựa như đang cười. Cả cái tổng thể ấy giờ Chi mới để ý thấy, trước giờ cô vốn chỉ chấp nhận rằng hắn không đến nỗi tệ chứ chưa từng thấy hắn cũng có cái vẻ đẹp vạn người mê kiểu soái ca như này. Giờ thật chỉ muốn vứt cái liêm sỉ vào góc nào đó mà véo cái mũi cao cao ấy của hắn một cái cho bõ thèm thuồng mà thôi.
Chi vẫn đang miên man trong cái suy nghĩ đen tối ấy mà chẳng để tâm hắn đã từ lúc nào ở ngay trước mặt, nhìn cái bản mặt ngây ngốc đến ngu si của Chi Long không nén được cái sự tò mò. Hắn đang còn chưa hiểu cô bị cái gì mà trưng ra cái vẻ cười cười đến ngu người đi như vậy. Long dơ tay tét một cái vào trán Chi, cô vội rít lên một tiếng rồi ôm lấy trán mình. Cái tét ấy không đến nỗi mạnh nhưng đủ để Chi trở về hiện thực và ngậm cái miệng của mình lại. Thật xấu hổ đến độ muốn đâm đầu xuống tám tầng đất. Cô lại đi vì cái vẻ mặt lừa tình của hắn mà làm cho mê muội đến vứt cả liêm sỉ đi như vậy. Chi lo lắng không biết Long có biết cái sự xấu hổ đó không nữa. Mắt chỉ dám len lén quan sát hắn mà chả dám ngẩng mặt lên.
Long ngu ngốc lại cho rằng vì cái tét của mình khiến Chi đau đến độ không ngẩng được mặt lên mà không biết rằng cô nàng đang thì xấu hổ vì cái sự hám giai của mình nên mới chưa dám ngẩng mặt dậy nhìn hắn. Long loay xoay kêu Chi ngẩng đầu để hắn xem.
– Xem nào, đau đến thế ư? Cái đứa này.
– Đi ra kia, đi đi. Kệ người ta.
Hắn càng tỏ ra lo lắng thế Chi càng xấu hổ, mặt đã đỏ bừng bừng lên, càng muốn giấu cái mặt đi. Hắn mà nhìn thấy chắc cười cô thối mũi mất.
Chi càng nói mình không sao Long càng làm tới. Chi mím môi mím lợi ngẩng cao đầu vênh mặt lên cố tỏ ra mình ổn để Long khỏi phải léo nhéo nữa.
Có vẻ như có cái gì đó thật sự không đúng. Long lại đi đưa tay sờ lên trán Chi, cô ngây người trợn tròn mắt nhìn lên hết độ cũng chỉ nhìn thấy non nửa bụng tay và ngón cái của hắn.
– Không sốt mà, sau mặt lại đỏ bừng bừng lên vậy? – Long làm ra cái vẻ mặt khó hiểu, vô cùng khó hiểu, mắt lại cứ như vậy tự nhiên mà nhìn Chi.
Chi đẩy vội tay Long ra, người hơi lùi lại phía sau một chút, miệng nói như quát lên với hắn rằng mình không có sốt. Chả có bị làm sao hết.
Long ngu ngốc lại đi cho rằng Chi bị sốt mà làm ra cái vẻ mặt lo lắng ấy. Chi khẽ rùng mình, cô không quen với cái kiểu quan tâm sặc mùi sến súa này của hắn, thà rằng nghe hắn chửi còn dễ chịu hơn.
Long nói Chi đi tắm thay đồ, hắn sợ cô bị cảm lạnh. Chi khinh khỉnh nhìn hắn. Tự nhiên nay lại đi quan tâm cô, thật là biết đùa.
– Đừng có tưởng bở. Đây không muốn người khác đi rêu rao rằng mình bị áp bức đến ốm sốt thôi. – Long khinh khỉnh nhìn Chi, ánh mắt đầy khiêu khích. Chi định cự cãi liền bị hắn trừng mắt nhìn. Ánh mắt nhìn từ trên xuống rồi dừng lại ngay chỗ không nên nhìn trên người Chi.
– Đê điện. – Chi vội ôm tay trước ngực làm ra cái vẻ bị lợi dụng mà nghiến răng nhiếc móc Long.
– Giá đỗ mà bày đặt. Ai mà thèm nhìn. Mà có nhìn cũng chả có cái chỗ nào nó lồi lên cho mà vướng mắt vào chứ. Đi cút vào trong mà thay đồ đi. Vic! – Long khinh khỉnh bĩu môi tựa như đang cười khẩy Chi rồi quay người tiến về phía con Vic đang đuổi bướm bắt ong, miệng hắn lại chu lên huýt sáo mặc cho cô nàng vừa bị hắn trêu chọc còn đang tức đến đỏ mặt tía tai kia.
***
Nước ấm xả lên vai, chảy đều xuống toàn thân khiến Chi cảm thấy thoải mái vô cùng. Xong xuôi đâu đấy cô nàng với với tay lên mắc toan lấy đồ mặc thì chợt nhận ra mình chả có cái gì để thay mặt đang từ căng bóng trỏ nên méo xệch đi bất lực quấn tạm chiếc khăn tắm lên người.
Trong khi đó Long đã lên trên tầng bống. Hắn đứng một hồi trước căn phòng có cánh cửa màu nâu ở đó nén thở một tiếng nặng nhọc rồi đưa tay vặn nắm đấm cửa bước vào trong. Căn phòng lâu ngày không có người xử dụng, một thứ mùi của bụi sộc vào mũi hắn khiến Long khẽ nhăn mặt lại. Trên mặt bàn, trên ghế gỗ, trên cánh tủ đố đều bám một lớp bụi. Long đứng tần ngần ở đó, có vài hình ảnh vụt qua đầu hắn. Tĩnh lại một chút, hắn mở cửa tủ đồ, nhìn một lượt mấy bộ đồ trong đó rồi cẩn thận lấy đi một bộ nhìn còn mới rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Chi nghiêng người qua trái lại nghiêng qua phải nhìn bộ đồ đang mặc trên người. Bộ đồ mà cô giúp việc mới mang tới nói là Long đưa cho cô mặc. Chi ngửi thấy mùi nước xả vẫn còn thơm trên bộ đồ mà người giúp việc đưa liền biết nó không phải là mới mua. Định hỏi rằng đó là đồ của ai thì cô giúp việc đã đi khỏi đó, đúng hơn là cố tình tránh để cô không kịp hỏi. Càng như vậy lại càng khiến Chi tò mò hơn.
Chi trở lại phòng Long thì không thấy hắn ở đó, liếc nhìn cửa nhà tắm đóng đoán hắn đang ở trong đó. Miệng lại lẩm bẩm dè bỉu hắn đàn ông con trai lại tắm táp ngắm vuốt lâu hơn cả cô như vậy.
Chi đứng trước cửa sổ, gió từ bề ngoài thổi bay bay mấy sợi tóc tơ về phía sau, cô khẽ nhắm mắt lại đón gió mát phả vào mặt. Long từ trong phòng tắm đi ra, khăn tắm vắt qua cổ một tay lau tóc bước đi không một tiếng động. Chi vẫn đứng đó không hề hay biết có sự xuất hiện của Long.
Cô không quay người lại, chỉ có bóng lưng trong bộ đồ màu xanh nhạt. Long như sững người trân mắt nhìn, hình bóng quen thuộc chợt hiện ra ngay trước mắt hắn. Người con gái ấy cũng từng đứng nơi khung cửa đó. Cũng mái tóc dài bay bay trong gió chiều, bao ký ức chợt như vừa mới ngày hôm qua cứ quanh quẩn trong tâm trí Long khiến hắn quên mất người đang đứng đó là Chi chứ không phải người hắn từng quen biết.
Chi mỉm cười quay người lại. Long đã đứng ngay phía sau cô mà cô chẳng hề hay biết. Chi giật thót mình hơi lúi người lại. Ánh mắt Long khiến cô thấy sợ, hắn lại đang ở trần, Chi khẽ rùng mình, nuốt khan xuống, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhất mà lên tiếng:
– Cái gì đấy, tự nhiên đứng lù lù một đống đấy. Áo sống đâu mà không mặc vào, nhìn có gớm không chứ. Lau khô cái tóc đi, cảm lại giật cho méo mồm bây giờ.
Nói đoạn Chi bước thật nhanh qua người Long, tránh không để hắn nhận ra sự bối rối của mình. Chân phải còn chưa kịp hạ xuống bên ngoài cửa phòng đã bị Long túm cổ áo lôi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang