• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ

"Con mẹ nó cậu nhìn đủ chưa?!"

Trong lòng Bùi Tịch cả kinh, đột nhiên từ trong thất thần tỉnh lại. Bên trong màn hình giám thị đã không còn bóng dáng của người nọ, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy nửa người dưới Chương Diệc vây quanh khăn mặt y dụng, sắc mặt tối tăm mà đứng ở cửa.

"anh nên đi tắm." Bùi Tịch như không có chuyện gì xảy ra mà dời mắt từ màn hình giám thị.

"Còn cần cậu phí lời." Chương Diệc đi tới, mặt không kiên nhẫn, Khí tức Omega trên người anh đã tiêu tán hơn nửa, mà trên mặt mày vẫn lưu lại tình dục ướt át, theo anh tiêu sái, trong không khí có nhàn nhạt hương cam quýt bồng bềnh.

"xóa video ghi chép."

"Nửa giờ sau không có bảo tồn, máy camera theo dõi sẽ tự động bao trùm nội dung phía trước."

"Tôi nói bây giờ, lập tức, xóa!"

Bùi Tịch liếc mắt nhìn anh, sau đó gõ gõ nơi nào đó trên màn hình giám sát. Sau  khi Chương Diệc xác nhận anh đem hết thảy video đều cắt bỏ vĩnh viễn, mới yên lòng tiến vào phòng rửa tay. Đây là phòng y tế VIP, ngoại trừ phòng rửa tay ở ngoài, tận cùng bên trong còn có phòng nghỉ ngơi chuyên môn, trình độ thư giãn đủ có thể sánh ngang khách sạn 5 sao đế đô. Bất quá hôm nay Chương Diệc cũng không có tâm tình hưởng thụ gì, anh vội vã thanh lý thân thể, vẫn như cũ mặc vào quần áo lúc đến, cũng không quản cổ áo nhiều nếp nhăn, nhặt lên mũ lính trên ghế salông liền muốn đi ra ngoài.

"Tình huống thân thể của anh rất không ổn định, cần phải ở lại viện quan sát." Bùi Tịch gọi anh lại.

"Quan sát sao?" Chương Diệc bật cười một tiếng, con ngươi dưới vành mũ đen lóe ánh sáng châm chọc, "huyết thanh kháng phóng xạ đối với tôi đều vô dụng, còn quan sát cái gì?"

Bùi Tịch cau mày, không đồng ý nói, "dụng cụ kiểm tra đã ghi chép bệnh tình của anh, chúng tôi sẽ mau chóng nghiên cứu ra dược vật tương quan."

"Mau chóng là bao lâu? Một tháng, hay nửa năm?" Chương Diệc mang theo mũ lính, thần sắc trong con ngươi đen tối tăm khó phân biệt, "Tôi không có rỗi rãnh như những bệnh nhân kia, có thể không có việc gì mà nằm một năm hay nửa năm ở bệnh viện." Thotho_diendanlequydon

Anh thăng nhiệm chức thiếu tướng mới không tới nửa năm, tuổi còn trẻ liền ngồi ở vị trí cao, bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của anh. Muốn vào lúc này xuất hiện vấn đề thân thể, chẳng phải là cho những người kia có cơ hội làm khó dễ. Từ trước đến giờ Chương Diệc kiêu căng tự mãn, làm sao sẽ khoan dung chính mình bởi vì loại "nguyên nhân thân thể " này có thể mở miệng lui khỏi vị trí hạng hai.

"Vậy lần sau phát bệnh anh định làm như thế nào?" ngữ điệu Bùi Tịch có chút trào phúng, "Tiếp tục ngủ đông sao?"

Thân thể Chương Diệc cứng đờ, giọng cứng rắn nói, "Không cần cậu bận tâm."

"bây giờ tôi là bác sĩ chủ trị của anh." thần sắc Bùi Tịch chuyển lạnh, "Tôi đối với anh có trách nhiệm chữa bệnh, nếu anh xảy ra chuyện gì, người đầu tiên hội quân ủy tìm chính là tôi."

Nói tới nói lui vẫn là sợ chịu trách nhiệm chữa bệnh à. Chương Diệc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đang muốn châm chọc lại anh hai câu, một bóng đen thoảng qua trước mắt, anh theo bản năng duỗi tay nắm lấy đồ vật người kia ném đến.

Trọng lượng trên tay nặng trình trịch, Chương Diệc cúi đầu vừa nhìn, là cái hòm thuốc mới tinh.

"hòm chữa bệnh chuyên dụng cho Omega thời kỳ động dục." Bùi Tịch nở nụ cười "Hòa ái", lộ ra một cái răng trắng óng ánh, "Tôi nghĩ anh sẽ rất cần nó."

Chương Diệc nhịn được kích động muốn vung một quyền trên mặt người kia, ngoài cười nhưng trong không cười siết chặt valy, "Vậy thì thật là cám ơn nhiều."

**

Sau một tiếng. Phòng hội nghị trung ương quân khu.

"Chương thiếu tướng, cháu chậm hai phút đã." Tóc mai trung tướng hơi trắng có chút bất mãn mà nhìn bóng dáng cao to từ sau đi tới. Thotho_diendanlequydon

"chú cũng biết, cháu mới vừa từ bệnh viện đi ra." Chương Diệc miễn cưỡng ngồi xuống ở phía trước sắp xếp, "Lại nói loại hội nghị này trước một canh giờ đều là phí lời, không nghe cũng được."

Trung tướng không đồng ý mà nhướng mày, mặt mày của ông và Chương Diệc giống nhau đến mấy phần, chỉ là đường nét bộ mặt nhu hòa chút, "Nếu để cho ông nội cháu nghe được mấy câu này, cháu liền phải bị mắng." Dừng một chút, ông liền nhẹ giọng nói, "Kết quả kiểm tra thế nào? Không có vấn đề lớn chứ?"

"Không có vấn đề gì, chú yên tâm." tầm mắt Chương Diệc quét về phía trước đài cao, cười vỗ vai Chương Liên, "Nên chú đi lên nói."

"Tiểu tử thúi, đừng nghĩ trên đường trốn. Sau khi hội nghị kết thúc làm một chuyến tới phòng làm việc của chú." Chương Liên sửa sang lại vạt áo, chậm rãi đi tới đài cao.

"Biết, Chú hai."

Mặt trời chiều ngã về tây, văn phòng tòa nhà trung ương quân khu màu trắng bao phủ một mảnh màu vàng ấm bên trong. Tầm mắt Chương Diệc dời từ bồn hoa màu xanh lục trên bệ cửa sổ, thay đổi tư thế, lười biếng để cho mình rơi vào trong ghế sôpha.

"tuần sau quốc vương Liên bang muốn tới thủ đô tinh phỏng vấn." Chương Liên lật xem văn kiện điện tử trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Biết. Trong tin tức đâu đâu cũng có nói việc này." Chương Diệc không để ý chút nào nhún vai một cái, "Nói với cháu cái này làm gì? Cháu cũng không phải người của Bộ ngoại giao."

"đời thứ hai của Lancaster có hai trai một nữ, ngoại trừ con trai nhỏ là Omega, hai người khác đều là Alpha."

Chương Diệc ngửi ra từ trong lời này một loại khí tức nào đó không rõ, anh thẳng tắp lưng, thần sắc lười biếng trở nên có mấy phần nghiêm nghị.

"Tuần sau lúc Lancaster đời thứ hai tới chơi, sẽ mang tới con trai nhỏ của ông, Omega duy nhất." Thotho_diendanlequydon

"Cho nên?"

"Đế quốc cùng liên bang ký tên đình chiến ngân hà, thỏa thuận đã có ba mươi năm lâu dài. Bên trong ba mươi năm này, hai nước đều tăng cường chi phí chi tiêu quân sự trong bóng tối, không ngừng củng cố thực lực quân sự, thỏa thuận ngân hà đình chiến cùng với một tấm giấy lộn không khác gì nhau cả. Mọi người đều biết, có thể về mặt công việc vẫn là muốn làm, ít nhất không thể ở bề ngoài không nể mặt mũi. Nếu muốn duy trì hòa bình mặt ngoài, cháu đoán phương pháp gì hữu hiệu nhất?"

Trong lòng Chương Diệc đã hiểu rõ. Nhưng anh vẫn nhíu mày, không quá tình nguyện nói ra hai chữ kia, "Thông gia."

"Không muốn một dáng vẻ chịu ủy khuất, cháu cũng nên đến tuổi kết hôn."

ở đáy lòng Chương Liên thở dài, nhìn đứa cháu ông sủng ái nhất. Cha của Chương Diệc hi sinh cho tổ quốc lúc anh mười tuổi, mẹ cũng tái giá rất sớm, cơ hồ không hỏi tới sinh hoạt của Chương Diệc. Bởi vậy sau khi Chương Diệc mười tuổi đều ở trong gia đình ông, ông làm người giám hộ chăm sóc nuôi nấng. Ông thông cảm đứa nhỏ này không dễ, đối với anh chẳng hề nghiêm khắc như đối với con gái của mình. Mà Chương Diệc khác xa so với hai con gái của ông, càng có lòng cầu tiến, anh vốn là thiên phú siêu quần, càng đáng quý chính là anh khắc khổ chăm chỉ hơn so với người thường, lúc hai mươi mốt tuổi lợi dụng thân phận sinh viên tốt nghiệp ưu tú, từ tốt nghiệp đại học quân sự đế quốc, sau đó tiến vào hạm đội vũ trụ trung ương quân khu, đi lính không tới mười năm, từ thượng úy từng bước thăng cấp lên thiếu tướng, cơ hồ là một đường bằng phẳng.

Chương Liên cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có chút lo lắng, cổ ngữ nói mây cứng quá dễ gãy, cuộc đời Chương Diệc quá mức thuận lợi, tính tình liền hơi chút kiêu ngạo, nếu mấy năm sau ông từ trong quân về hưu, Chương Diệc mất đi hậu thuẫn kiên cường nhất quân khu, đến lúc đó còn có thể tự do tùy tính như thế sao?

"Tên tiểu vương kia nghe đâu trưởng thành rất đẹp, được xưng là Omega đẹp nhất từ trước tới nay trong hoàng thất liên bang."

"danh hiệu này truyền trên tinh võng mù chú cũng tin?" Chương Diệc bật cười, anh từ đâu đó sờ soạng ra điếu thuốc điện tử, một thần sắc không có hứng thú. Chương Liên lắc lắc đầu, cầm màn hình trong tay xoay chuyển cái mặt tới Chương Diệc.

"Đây là bức ảnh."

Chương Diệc lơ đễnh nhấc mắt lên, khi thấy rõ người trên màn hình, con mắt của anh hoàn toàn trừng thẳng, ngay cả điếu thuốc trên đầu ngón tay rơi trên mặt đất cũng không có phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK