"Bác sĩ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Tô trung tá, tôi cũng đã nói trước, tâm lý Chương tiên sinh vẫn luôn nằm ở yếu đuối cao độ, trạng thái căng thẳng, vào lúc này liền gặp gỡ thời kỳ động dục, tín tức tố đối với trung khu thần kinh của anh ta tạo thành sự đả kích không nhỏ, sẽ dẫn đến anh ta sau khi kết thúc thời kỳ động dục xuất hiện ngắn ngủi tinh thần thất thường, thậm chí khơi ra ký ức hỗn loạn, hoặc là ký ức thiếu hụt..."
"Vậy cần uống thuốc sao?"
"Nói như vậy, tình huống này kéo dài khoảng hai tuần lễ sẽ kết thúc. Đương nhiên, chúng tôi cũng có nhằm vào loại cường hiệu thuốc tình huống này, nếu như ngài muốn —— "
"Không cần." Tô Nhiên đánh gãy anh, nhàn nhạt nói: "anh nói cho tôi có nhu cầu gì cần chú ý là được ."
Bác sĩ thở dài: "Ẩm thực không có gì đặc biệt cần thiết phải chú ý, bảo đảm dinh dưỡng là tốt rồi. Thế nhưng, tâm lý Chương tiên sinh thật không thể lại bị kích thích."
"Tôi rõ ràng, đã làm phiền anh."
gặp xong thầy thuốc gia đình, Tô Nhiên liền đi về phòng ngủ. Đứng ở cửa một lúc lâu, anh mới chậm rãi đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Chương Diệc ngồi ở trên giường chếch đối với anh, đang ngẩn ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu đến mặt anh, anh trừng mắt nhìn, có chút sợ ánh sáng mà hơi di chuyển người về sau.
Tô Nhiên lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mắt mờ mịt mà hồ đồ.
Tựa hồ cảm ứng được tầm mắt Tô Nhiên, Chương Diệc quay mặt lại, nhìn về phía anh cười: "cậu đã trở về."
Tô Nhiên "Ừ", nhìn lướt qua khay đầu giường: "Làm sao không ăn điểm tâm?"
"Chờ cậu cùng ăn." Chương Diệc nói chuyện đương nhiên: "không phải cậu nói chúng ta là người yêu sao? cậu cũng còn chưa ăn đây, tôi cũng không ăn."
Tô Nhiên bất đắc dĩ cười cười, "Đứa ngốc. Tôi còn muốn đi quân bộ, không có thời gian ăn. anh không cần chờ tôi."
"Đi quân bộ làm gì?" Chương Diệc cảm thấy được nơi này không khỏi quen tai, chỉ là anh nghĩ như thế nào, đều không nhớ ra được quân bộ cùng anh sẽ có quan hệ gì.
"Tôi nhậm chức ở quân khu trung ương, muốn đi quân bộ công tác." Tô Nhiên kiên trì giải thích cùng anh.
"Úc úc." Hóa ra người yêu mình là quân nhân, nghe tới ở trung ương quân khu loại này là một địa phương cũng rất uy phong. Chương Diệc nhếch khóe miệng, phất phất tay với anh: "Vậy cậu mau đi đi, đừng chậm trễ." Thơ Thơ chỉ đăng duy nhất ở diễn đàn lê quý đôn.
Tô Nhiên gật gật đầu, bỗng đi lên trước, hôn một cái ở trong miệng anh.
"Chờ tôi trở về." Anh nhẹ giọng nói.
Chương Diệc có chút ngượng ngùng mà ừ một tiếng.
Tô Nhiên đi rồi, Chương Diệc một người đi dạo ở trong phòng.
Anh nhớ tới lúc sáng sớm, Tô Nhiên nói với anh, bọn họ là người yêu, cùng nhau rất nhiều năm. Thế nhưng anh sinh ra một loại quái bệnh, cách một quãng thời gian sẽ quên quá khứ của chính mình, quên rất nhiều người trọng yếu cùng sự việc. Chương Diệc chưa từng nghe qua loại bệnh này, thế nhưng anh đích xác cái gì cũng không nhớ rõ, quá khứ của chính mình, tất cả, chỉ có người trước mắt này mang cho anh một loại cảm giác quen thuộc khó giải thích được. Hơn nữa lúc anh tỉnh lại, trạng thái hai người đều là thân thể trần truồng, nói rõ tối hôm qua bọn họ mới triền miên qua. Loại quan hệ này, nhất định là luyến nhân đi, hơn nữa anh rõ ràng có thể cảm giác được, lúc Tô Nhiên nhìn anh trong mắt nóng rực yêu thương.
Thật tốt, thanh niên thanh tú, ôn nhu này là người yêu anh. Chương Diệc đi tới đầu giường, nhìn bên trong khay bữa sáng kiểu dáng phong phú, không khỏi nghĩ tới cái hôn của Tô Nhiên trước khi đi. Cùng nhau rất nhiều năm, còn có thể lãng mạn như thế, xem ra anh cùng Tô Nhiên thật rất yêu nhau, ở trong lòng Chương Diệc cảm thán. Đáng tiếc ngày tháng quá khứ này đó tốt đẹp anh đều không nhớ rõ, nghĩ đến đây, anh liền vì chính mình bị quái bệnh mất trí nhớ khổ não không thôi.
Anh ăn điểm tâm xong, liền đi trên ban công hong gió. Bọn họ ở nhà trọ rất lớn, phía dưới còn có một mảnh hồ nhân tạo, phong cảnh rất đẹp. Chương Diệc muốn đi phía dưới nhìn, nhưng là khi đi tới cửa, anh cũng cảm giác có cỗ quái lực lôi kéo cổ tay của mình, làm cho anh không có cách nào đi về phía trước thêm một bước. Thơ Thơ đăng duy nhất ở diễn đàn lê quý đôn.
Anh cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên tay trái của mình có một cái vòng tay màu bạc. Anh sờ sờ ở phía trên, khúc bình màu đen liền sáng lên, mặt Tô Nhiên xuất hiện ở trong hình ảnh giả lập. Anh nhanh chóng điểm mặt Tô Nhiên một cái.
"Làm sao vậy?" Tô Nhiên tiếp lên truyền tin.
"Tôi muốn đi ra ngoài, nhưng mà không biết tại sao trên tay có vật này." thần sắc Chương Diệc khổ não mà quơ quơ cổ tay trái của chính mình, "cậu có thể giúp tôi mở ra sao?"
ánh mắt Tô Nhiên lóe lên, mỉm cười nói; "Đây là vì nghĩ cho an toàn của anh mới cho anh mang. mỗi lần anh phát bệnh đều sẽ chạy đến nơi xa lạ, cũng không nhớ con đường về, tôi không có cách nào, mới đặt cho anh một cái vòng tay. Ngoan, anh muốn là muốn đi ra ngoài, chờ tôi trở về cùng anh cùng đi ra ngoài, được không?"
"Là như thế này." Chương Diệc nghe anh, ngược lại có chút ngượng ngùng. Anh bị tình huống này, xác thực không thể tùy tiện chạy đi ra ngoài, vạn nhất quên đường về nhà hoặc là gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ.
"Vậy cậu về sớm một chút được không?" Chương Diệc một đôi con ngươi đen sáng lấp lánh, mong đợi nhìn anh: "Tôi ở nhà một mình, thật rất tẻ nhạt."
Tô Nhiên bị anh nhìn ra trong lòng run lên, anh gật gật đầu, nói: "Tôi năm giờ xuống lớp, buổi trưa người máy quản lý gia đình sẽ làm cho anh bữa trưa, tận cùng bên trong một gian phòng là phòng vui chơi giải trí, lúc anh tẻ nhạt có thể đi vào chơi."
"Ừ, biết rồi." Chương Diệc cảm thấy được người yêu mình vô cùng tri kỷ, anh bắt đầu lo lắng cho mình tùy hứng như vậy có thể làm lỡ anh công tác hay không.
"Vậy tôi không ảnh hưởng cậu công tác, bye bye."
"Bye bye."
Tô Nhiên chờ màn hình toàn tức trở nên tối, nụ cười trên khóe miệng mới chậm rãi thu lại. Nếu như sau đó mỗi một ngày đều có thể qua như vậy, thật là tốt biết bao.
"Cậu đã trở về." một khắc kia cửa nhà trọ mở ra, Chương Diệc lập tức mừng rỡ nghênh đón.
Tô Nhiên gật gật đầu, ôm lấy eo Chương Diệc, "Ngày hôm nay trải qua thế nào?"
"Tôi chơi một chút ngọ giả lập xạ kích du hí." Chương Diệc hưng phấn nhìn anh, "Cậu đoán tôi được nhiều ít điểm?"
Tô Nhiên nhíu mày, bộ dáng làm bộ thật tò mò.
"16,000 điểm, ha ha! Quét kỷ lục của cậu mới ghi!" đáy mắt Chương Diệc đều là tự hào cùng đắc ý, "Tôi cảm thấy được tôi thật giống xạ kích vô cùng có thiên phú, đánh một cái chuẩn. Ôi chao, cậu nói tôi trước kia không phải cũng trải qua ở trong quân đội chứ?" Thơ Thơ đăng duy nhất ở diễn đàn lê quý đôn, mọi trang khác đều là ăn cắp
ánh mắt Tô Nhiên tối sầm một chút, anh miễn cưỡng cười cười: "anh ham muốn nghiệp dư chính là xạ kích, được điểm cao như vậy không kỳ quái."
"Như vậy à." Chương Diệc có chút mất mát mà rủ vai xuống: "Cũng phải, tôi gặp phải loại bệnh này, quân đội khẳng định không muốn. Coi như đi ra ngoài tìm việc làm, cũng có thể không ai nguyện ý nhận đi."
"Nói bậy." Tô Nhiên bắt được bờ vai anh, yên lặng nhìn chăm chú anh: "anh là người ưu tú nhất xuất sắc nhất mà tôi đã thấy, phải tin tưởng mình, biết không?"
"Nhưng mà —— "
"Không có nhưng mà." Tô Nhiên lấy ngón tay ngăn chặn môi của anh, "Không được tự ti, ở trong mắt tôi, anh chính là tốt đẹp nhất."
ánh mắt Tô Nhiên ấm áp mà bao dung. Chương Diệc bị anh nhìn chăm chú, cảm thấy được đáy lòng mềm mại không thôi. Anh cúi thấp đầu, xấu hổ nói: "Tôi cũng là người đàn ông, lại để một mình cậu nuôi gia đình, cực khổ rồi."
"Không khổ cực." Tô Nhiên nhìn anh, ánh mắt kiên định mà thâm tình: "Vì anh làm bất cứ chuyện gì, đều không khổ cực."