"Diệc, anh đã tỉnh chưa?"
Alan ngồi ở bên giường, có chút lo âu nhìn người chôn đầu ở bên trong chăn. Đêm đó sau khi biến cố xuất hiện, tuy rằng bề ngoài Chương Diệc vẫn rất bình thường, nhưng đáy mắt thần thái lại biến mất hơn phân nửa. Nghe Bryan nói, hơn một tuần lễ anh đều ở trong phòng, cơ hồ chưa từng ra cửa, điều này làm cho Alan không khỏi có chút lo lắng.
"Ngày hôm nay em không cần đi quốc hội, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm đi, gần đây có phòng trà ăn rất ngon." bây giờ bọn họ đã không chịu nổi ở trong hoàng cung, Alan đặc biệt thay đổi một chỗ biệt thự yên tĩnh, an ninh càng nhắc tới cao nhất, chỉ lo Chương Diệc lại xảy ra chuyện gì.
Người trong chăn giật giật, một lúc lâu, một giọng buồn buồn mới từ bên trong truyền đến.
"Tôi không muốn ăn, tự cậu đi đi."
"Diệc, anh tiếp tục như vậy sẽ làm hỏng dạ dày, lên ăn một chút gì đi. Không muốn đi ra ngoài chúng ta liền ở nhà ăn, bây giờ em liền cho bọn họ làm." Alan cau mày, tự trách không thôi. Nếu như không phải là bởi vì cậu xem thường, làm cho đại ca cầm thú kia thừa cơ lợi dụng, Chương Diệc làm sao sẽ biến thành bộ dáng bây giờ.
Mặt Chương Diệc chôn bên trong gối, lắc lắc đầu. Alan lo âu nhìn anh, lúc tay chân luống cuống, đồng hồ trên tủ đầu giường Chương Diệc chấn động hai lần, một cái video truyền tin nổi giữa không trung.
"A Diệc, anh có khỏe không?"
Nghe đến giọng nói quen thuộc, vai Chương Diệc cứng đờ, anh vén chăn lên, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, chỉ là thần sắc vẫn còn có chút mệt mỏi.
"Tôi vẫn tốt đẹp."
Chuyện đêm đó phát sinh, Alan không có giấu Bùi Tịch, hai người trước đã cãi nhau nhiều lần, Bùi Tịch càng hận không thể lập tức bay đến liên bang, đón Chương Diệc trở về bên cạnh mình. Nhưng bây giờ trạng thái anh cũng là bị đi đày, nếu như Chương Diệc cùng anh đi khu mười chín, tình cảnh nói không chừng nguy hiểm hơn, anh không thể để Chương Diệc cùng anh chịu khổ.
Tàn nhẫn mà trừng Alan vài lần, Bùi Tịch nhìn về phía Chương Diệc, ôn nhu nói: "Nếu tỉnh rồi liền đi ăn cơm đi, đi ra ngoài một chút, đừng luôn ngộp ở trong phòng."
Chương Diệc "Ừ" một tiếng, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Alan thấy anh nghe lời Bùi Tịch nói như thế, thở phào nhẹ nhõm đồng thời đáy lòng cũng có chút chua xót. Chờ Chương Diệc vào phòng rửa tay, nụ cười trên mặt cậu triệt để rút đi, đáy mắt hiện ra mấy phần cô đơn hiếm thấy.
"Anh ta như vậy đã mấy ngày rồi?" cậu nghe Bùi Tịch hỏi. Thơ_Thơ_ddlqd
Hóa ra truyền tin vẫn không có đóng, Alan quay đầu, nhắm mắt nói: "Gần một tuần lễ."
Bùi Tịch biến sắc mặt, mặc dù anh xuất thân y học lâm sàng, thế nhưng ở phương diện bệnh tâm thần học cũng có trải qua, anh đem biểu hiện cụ thể của Chương Diệc trong những ngày qua đều hỏi một lần, sắc mặt càng ngày càng kém.
"bây giờ cậu lập tức hẹn trước một chuyên gia khoa tâm thần."
Alan không muốn tin tưởng tình hình tinh thần Chương Diệc xảy ra vấn đề, cậu vẫn ôm một tia hy vọng, thử dò xét nói: "Có thể chúng ta nghĩ sai rồi hay không? Hay là bởi vì anh ta biến thành thể chất Omega, cho nên phương diện tâm tình có chút đa sầu đa cảm?"
"Tôi so với cậu biết rõ anh ta hơn, coi như thể chất chuyển biến thành Omega, anh ta vẫn là Chương Diệc. Bây giờ anh ta khác thường như vậy, chỉ có thể nói rõ... Anh ta thật sự không chịu đựng nổi."
Alan rất rõ lời Bùi Tịch nói là có ý gì. Kỳ thực từ ngày thứ nhất Chương Diệc đến liên bang, cậu cũng cảm giác được, Chương Diệc vẫn chưa quên Chu Dĩ Nam, mà hết thảy chuyện liên quan với anh, anh vẫn luôn giấu ở đáy lòng, bọn họ căn bản không đụng tới, càng khỏi nói giúp anh mở ra khúc mắc.
"bây giờ tôi liền liên hệ bệnh viện hoàng thất." vẻ mặt Alan nghiêm túc.
"Hai người các người đang nói chuyện gì?" Rửa mặt xong Chương Diệc từ trong phòng rửa tay đi ra.
"Không có gì." Bùi Tịch cấp tốc liếc mắt ra hiệu với Alan, "Tôi còn muốn đi khám bệnh, cúp trước, lần sau gặp lại."
Nhìn hình ảnh Bùi Tịch biến mất, Chương Diệc nhất thời có chút mờ mịt. Anh chuyển sang Alan, ánh mắt người sau thâm trầm theo dõi anh, dường như muốn từ bên trong ánh mắt anh đào móc ra một vài thứ gì đó.
"Diệc, buổi chiều chúng ta đi làm kiểm tra, được không?" Alan nắm lên tay anh, thả ở lòng bàn tay vuốt nhẹ.
Chương Diệc hơi sững sờ, tiếp theo sao cũng được gật gật đầu, "Có thể. Kiểm tra thân thể sao?"
"Ừm." Alan có chút do dự: "... Còn có một chút hạng mục đặt biệt, thời gian sẽ không quá lâu."
"Thời gian dài cũng không liên quan, ngược lại tôi ở đây cũng không có chuyện gì có thể làm." Chương Diệc cười cười, anh đi ra phòng ngủ, ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn bữa sáng do người hầu chuẩn bị. Alan chú ý tới anh ăn được rất chậm, giống như những thứ đó rất khó nuốt xuống, Alan rất rõ ràng, tuyệt không phải là bởi vì nguyên nhân đồ ăn. Thơ_Thơ_ddlqd
Hai giờ chiều, Alan đúng giờ mang theo Chương Diệc đi một phòng khám tư nhân. Cậu ở ngoài phòng tiếp khách đợi hơn một giờ, Chương Diệc mới ra ngoài. Cậu thấy bộ dáng Chương Diệc buồn ngủ, lập tức đi lên phía trước, lo lắng nói: "Diệc, thế nào? Có phải là nơi nào không thoải mái?"
Chương Diệc lắc lắc đầu: "Chính là ngủ một giấc, còn có chút buồn ngủ."
Áo choàng trắng đi theo phía sau anh cầm bảng ghi chép nâng lên kính mắt, nói với Alan: "Điện hạ, chúng ta cần thiết đơn độc đàm luận."
"Diệc, anh ở đây chờ em một chút, em cùng bác sĩ đàm luận."
"Được." Chương Diệc được Bryan bồi tiếp, đang ngồi xuống nghỉ ngơi ở khu ghế sô pha. Bên cạnh chính là khu vui chơi thiếu nhi, chất đầy gỗ xếp cùng đồ chơi chạy bằng điện, hai đứa nhỏ tóc vàng chạy tới chạy lui chơi đùa, Alan thấy Chương Diệc nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ kia, trong lòng bỗng nhiên bị xúc động một chút.
Bây giờ Diệc biến thành Omega, không phải nói rõ anh cũng sẽ có năng lực sinh sản sao? Những ngày qua Diệc khác thường, lẽ nào là vì trong bụng anh ——
"Điện hạ, chúng ta đi vào nói đi." bác sĩ Phất lan khắc chỉ tay trái.
"A, tốt." Alan mới lấy lại tinh thần, bước nhanh đi vào gian phòng tiếp khách. Chỉ là cùng phất lan khắc hàn huyên hai câu, đáy lòng cậu dấy lên một tia tia lửa liền dập tắt, người sau đầy mặt trịnh trọng thông báo cho cậu, trạng thái tinh thần Chương Diệc rất không lạc quan, bước đầu chẩn đoán bên trong độ hậm hực.
"Bên trong độ hậm hực?" Nghe đến bốn chữ này, sắc mặt Alan trắng nhợt. Mẫu thân của cậu năm đó chính là chết do bệnh trầm cảm dẫn đến tự sát, cậu so với ai khác đều rõ ràng bốn chữ này ý vị như thế nào.
"Bác sĩ, anh xác định sao? Trước đây Diệc vẫn là người rất rộng rãi, Diệc rất thích cười, có phải là sai lầm chỗ nào hay không?"
Phất lan khắc thở dài, nhìn về phía Alan: "Điện hạ, tôi nghĩ hỏi bệnh nhân một chút gần đây có phải gặp chuyện gì ứng kích không? Chính là chuyện tạo thành tâm lý thương tổn."
Alan nghĩ đến bộ dáng đêm đó Chương Diệc cuộn tròn ở trên sàn nhà bị người vây nhốt, ngực đau xót, nói giọng khàn khàn: "Vâng, anh ta thiếu chút nữa... Bị người xâm phạm..."
"ừm, như vậy liền nói xuôi được." Phất lan khắc cầm trên tay bảng ghi chép đưa cho cậu: "khi Bệnh nhân tỉnh táo căn bản không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì, phản kháng rất mãnh liệt, tôi không thể không lấy phương thức thôi miên tiến hành chẩn đoán. Đây là báo cáo tôi ghi chép xuống liên quan với tiềm thức bệnh nhân, ngoại trừ có một đoạn hồi ức thống khổ ở ngoài, tôi còn chú ý tới, bệnh nhân thường thường sẽ vô ý thức gọi tên cá nhân." Thơ_Thơ_ddlqd
"Tên?" Alan quét mắt báo cáo trước mặt, tuy rằng không muốn đối mặt, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Là gọi Chu Dĩ Nam sao?"
"Đúng, chính là 'Dĩ Nam' hai chữ này." Phất lan khắc lật thật nhanh trên giấy ghi nhớ cái gì, bất quá vẻ mặt của anh rất nhanh lại trở nên nghi hoặc: "Không đúng, không phải họ Chu, hẳn là họ Tô."
"Tô?" con ngươi Alan co rụt lại, một cái suy đoán nào đó không tốt ánh vào đầu óc, cậu thử thăm dò nói: "Tô cái gì?"
"giọng nói Bệnh nhân khá là nhỏ, tôi cũng không chắc chắn lắm. Thật giống gọi tô ——" phất lan khắc cố gắng nhớ lại.
"Tô Nhiên."
Lúc nói ra hai chữ này, sắc mặt Alan vô cùng bình tĩnh, mà từ lâu trong lòng là sóng to gió lớn. Cậu căn bản không ngờ tới, ngắn ngủi hơn nửa tháng, Chương Diệc thật đối với Tô Nhiên giam cầm sản sinh tình cảm, hơn nữa phần tình cảm này vẫn luôn bị anh chôn kín bên trong tiềm thức, thậm chí ngay cả chính anh cũng không tình nguyện đi đối mặt.
Alan ấn lại cái trán mơ hồ bị đau, có chút chán nản ngã vào trên ghế dựa. Kết quả xấu nhất vẫn đã xảy ra, lúc trước anh và Bùi Tịch hao tổn tâm cơ cũng không có thể làm cho Tô Nhiên triệt để rời xa Chương Diệc, không nghĩ tới, từ trước đến giờ Tô Nhiên biểu hiện người hiền lành ở lúc bọn anh phòng bị kém nhất mang đi Chương Diệc, hơn nữa chỉ dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi liền để lại dấu ấn sâu sắc trong đáy lòng Chương Diệc. Làm cho người đáng trách Nhất chính là, anh dùng thủ đoạn vô sỉ nhất giam cầm! Alan cực kỳ gặp khó đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ, đến cùng ở giữa xảy ra chuyện gì, mới để cho Chương Diệc động tâm đối với anh?