Còn đánh giá về Dịch Khương, cũng chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung. Một phụ nữ đã xuất giá, không giữ bổn phận của mình mà lại chạy tới Tần quốc làm tể tướng, chuyện dị hợm thế này trăm ngàn năm cũng chưa bao giờ nghe thấy.
Công Tây Ngô thuận đà cũng bị lôi ra, đường đường là tướng quốc Tề quốc vậy mà ngay cả thê tử của mình cũng không giữ nổi, đúng là vô năng! E là trên người có chỗ nào đó không ổn, bằng không người ta hà cớ gì lại bỏ chạy, trong phủ còn nuôi một võ tướng trẻ tuổi cường tráng chứ hậy?
Tin đồn nổi lên tứ phía, Tề quốc nhị Khương, trước có Văn Khương, sau có Dịch Khương. Văn Khương là nữ nhi của Tề Hỉ Công, dâm loạn với huynh trưởng khác mẹ là Tề Nhượng Công. Chuyện này bị trượng phu Lỗ Hoàn Công biết được, Tề Nhượng Công vậy mà còn sai người giết Lỗ Hoàn Công. Cho dù hành vi không đoan chính nhưng người phụ nữ này có tài hoa trứ danh đương thời, thế nên được xưng là “Văn”. Danh tiếng hiện tại của Dịch Khương vậy mà lại được sóng vai ngang hàng với nàng ấy, thực sự khiến nàng hổ thẹn.
May mà mặc dù lời đồn không tốt nhưng cũng không gợi lên bất kỳ sóng to gió lớn nào. Đây là điểm tốt của thời đại này, nghị luận có hót hòn họt đi chăng nữa cũng chỉ là tin đồn nghe chơi rồi thôi, sẽ không có mấy kẻ giương lá cờ đạo đức tư tưởng tới bám bạn không tha. Cũng như Tuyên thái hậu – mẫu thân của Tần vương, lúc sinh thời cũng lợi dụng mỹ sắc để chu toàn giữa các thế lực, tiêu diệt quốc gia Nghĩa Cừ chính nhờ công lao của bà.
Thế đạo này, nữ nhân khác người nhiều lắm.
Tần quốc vốn không phải một quốc gia bị lễ pháp ràng buộc như Trung nguyên. Năm dài tháng rộng giao tiếp với Nhung Địch khiến người Tần dũng mãnh thiện chiến, quá khứ khổ cực cùng vất vả lại khiến họ càng chú trọng đến lợi ích thực tiễn. Kể từ sau khi Thương quân cải cách chính trị, Tần quốc trở thành “dị bản” trong số các quốc gia, có gây ra thêm bất cứ hành vi khác người nào nữa cũng không bất ngờ. Đừng nói để nữ tử làm tướng, cho dù Tần vương dùng một con Ngao khuyển làm tướng thì anh có thể làm gì ông ta chứ hở?
Kỳ thực cách một Hàm Cốc quan, tin tức của Tần quốc cũng không được nhanh nhạy giống như các quốc gia khác, thế nên người ta cũng chỉ biết được một chút. Về phần Dịch Khương làm thế nào được làm tướng Tần quốc, làm thế nào khiến chúng bách quan chấp nhận nàng thì thực ra một chút cũng không nắm được.
Có thương nhân Tần quốc từng miêu tả sống động như thật, nghe nói ngày đầu tiên nàng thượng triều, văn võ bá quan không một ai hạ bái, nàng lờ như không thấy, không cho đó là bất kính. Nhưng nếu có người làm việc sai trái, chắc hẳn sẽ dùng Tần pháp do Thương quân lập ra để nghiêm trị, tuyệt không nhân nhượng.
Còn nói Thân Tức người Sở quốc trước đây lúc làm môn khách có tư thù với nàng, sau khi biết nàng tới Tần muốn trốn khỏi Hàm Dương nhưng bị người ta tóm được áp tải giao cho nàng. Nàng cũng không truy cứu mà thả đi. Lý do là tư thù không đụng đến quốc pháp, không đáng vấn tội.
Có người nói nàng là truyền nhân Quỷ Cốc nhưng tác phong làm việc của nàng lại giống Pháp gia, chủ trương quân sự lại có phong phạm của binh gia. Duy nhất một điều có thể khẳng định chính là nàng không phải Nho gia, bởi vì nàng không để ý lễ nghi phiền phức, ngay cả hạ nhân cũng có thể thân thiện chuyện trò, rất ít bận tâm đến mấy thứ hão huyền bên ngoài như cấp bậc thân phận.
Năm đầu tiên do vị nữ tướng quốc chấp chưởng, Tần quốc phái sứ thần tới Ngụy quốc. Sử quan viết: “Sứ Ngụy ba tháng, lễ vật hậu hĩnh”. Đi sứ ba tháng có thể nói là rất coi trọng, còn gửi lễ vật phong phú, bên trong chuyện này có chút huyền diệu.
Triệu quốc là nước đầu tiên bắt đầu cuống cuồng. Tề quốc ngoài mặt luôn biểu hiện chống lưng cho Triệu, nhưng lại vẫn luôn không chịu rút hai mươi vạn binh mã đang trú đóng tại Hàm Đan, thế nên Ngụy quốc là đồng minh duy nhất mà Triệu có thể nương tựa, vậy mà vào thời khắc này Ngụy quốc lại bị Tần quốc dụ dỗ.
Triệu vương Đan dạo gần đây thường tự trách với Bình Nguyên Quân: “Bổn vương lúc đó không nên không tin tưởng Dịch Khương, hiện giờ nàng ấy tới Tần quốc rồi, nửa phần cũng không để ý Triệu quốc.”
Bình Nguyên Quân còn có thể làm gì, chỉ đành tiếp tục nói vài lời hay với tiểu cữu tử, bảo hắn ngàn vạn lần đừng dao động.
Đáng tiếc lần này Ngụy Vô Kỵ không nắm quyền làm chủ. Ngụy vương là kẻ sợ chết, Tần quốc bày tỏ hảo ý, ngụ ý Ngụy quốc sẽ an toàn, hắn đương nhiên mừng rỡ, đã quyết định phái sứ thần tới Tần đáp lễ.
Chờ tới mùa xuân năm sau, Tần quốc một lần nữa phái người đi sứ Ngụy quốc, lần này phô trương càng lớn hơn, lễ vật cũng càng nhiều hơn, ngay cả bản thân tướng quốc cũng tới.
Liên minh ba nước Tề Triệu Ngụy năm đó do một tay Dịch Khương thúc đẩy, hiện giờ lại tan rã trong tay nàng. Các quốc gia khác hoang mang bất an, Tề vương Kiến cũng bắt đầu ăn ngủ không ngon.
Một khi Tần quốc giao hảo cùng Ngụy quốc, như vậy quốc gia xui xẻo gánh đầu sóng ngọn gió sẽ là Hàn quốc và Triệu quốc. Nếu Tề khoanh tay đứng nhìn, Hàn Triệu bị Tần tiêu diệt, quốc lực tăng mạnh, sẽ không sánh kịp. Nhưng nếu Tề quốc chi viện Hàn Triệu, e là Ngụy quốc sẽ lại chắn đường.
Hậu Thắng thủ thỉ bên tai hắn: “Dịch Khương rời bỏ Công Tây Ngô tới Tần, khó đảm bảo chuyện này không phải chủ ý của hắn, Vương thượng không thể tiếp tục tín nhiệm hắn nữa.”
Tề vương Kiến không biết làm sao, Công Tây Ngô nắm giữ quyền lực cả nước, tư thái quân tử ngút trời, hắn có thể làm sao chứ? Huống chi là ai cũng có thể nhìn thấy được sự thay đổi trong một năm qua của tướng quốc, việc thê tử bỏ đi chắc chắn là thật. Cho dù là nhân vật kiệt xuất, cao thượng không nhiễm bụi trần thì cũng sẽ đau lòng khó chịu.
So với bên hắn thì giờ khắc này trong phủ Tín Lăng Quân trái lại hết sức vui vẻ náo nhiệt.
Dịch Khương bái kiến Ngụy vương xong thì từ Ngụy vương cung rời đi, thuận đường ghé qua phủ hắn. Nàng đứng trên hành lang, cách một khóm hoa nhìn vào trong vườn. Nhóm thị nữ cẩn thận vây quanh một đứa trẻ, đứa bé nho nhỏ ấy mặc áo lụa gấm hình đóa hoa, đầu đội mũ da thú mềm mại, nhấc hai chân lững chững tập đi, miệng ê ê a a. Trước mắt không được mấy bước, chân thấp chân cao, mấy lần suýt ngã khiến trái tim nàng cũng bị tóm chặt.
Ngụy Vô Kỵ đứng cạnh nàng. Nàng mặc thâm y tay rộng màu đen, cổ áo thêu hoa văn, che khuất chiếc cổ thanh tú trắng nõn, nửa gương mặt nghiêng nghiêng trong trạng thái ngây ngẩn tựa như một bức họa. Hắn không khỏi nhìn nàng nhiều lần: “Cô có thể đi qua ôm thằng bé.”
Dịch Khương mím môi, cước bộ dịch chuyển nhưng rồi lại từ từ thu về: “Bỏ đi, ta sợ bắt đầu rồi thì sẽ nhịn không được, vẫn nên chờ gót chân ta vững vàng rồi lại nói.”
Ngụy Vô Kỵ ôm vai nàng, đem cả cơ thể nàng quay sang một hướng: “Nếu đã như vậy thì đừng nhìn nữa. Cô an tâm, ta đối với thằng bé còn thân thiết hơn con ruột, cô đừng trách ta cưng chiều nó là được.”
Dịch Khương nhịn không được bật cười. Đứa trẻ này quả thực được chăm sóc còn tốt hơn tưởng tượng của nàng, Ngụy Vô Kỵ là người nói là làm, cho nên nàng mới tin tưởng hắn đến vậy.
“Nếu ta đoán không lầm, kết minh Tề Ngụy không được bao lâu nhỉ?” Ngụy Vô Kỵ chợt nói.
Nét mặt Dịch Khương thoáng thay đổi: “Vậy phải xem ngươi hiểu thế nào là “lâu”, trên đời này vốn không có quan hệ tuyệt đối vĩnh viễn.”
Ngụy Vô Kỵ gật đầu tán đồng. Không biết vì sao, một năm không gặp, một người hào sảng như hắn tóm lại sẽ thở dài, tựa như nhiều lần vô duyên vô cớ mà cảm khái.
Tháng năm, Tần tướng trở lại Hàm Dương, tháng bảy, Ngụy sứ lại phái người tới Tần đáp tạ.
Tề quốc rốt cuộc có động tĩnh.
Một hàng xe ngựa lộc cộc lăn bánh, xuyên qua Hàm Cốc quan chật hẹp, vượt qua Vị Thủy sóng cao, tiến vào Hàm Dương.
Dân Tần dũng mãnh thiện chiến, ở trên phố lớn quát tháo dọa nạt như lang như sói. Năm đó lúc Thương quân cải cách, trước tiên đã điều chỉnh tập tục này nhưng tới bây giờ vẫn có thể thấy được hãy còn sót lại.
Phố xá rộng lớn, chúng bách tính tới lui không ngớt, giao dịch mua bán cũng phong phú đủ loại. Thành Hàm Dương không thua kém bất cứ đô thành của quốc gia Trung nguyên nào, thậm chí có thể nói là phong phú hơn hẳn, chỉ là lối kiến trúc có phần quá đơn giản lạc hậu, bởi vì coi trọng vũ lực, tóm lại trên nhà cửa sẽ điêu khắc hình đầu thú để trang trí, đối với người ngoài mà nói thì rất có khí thế uy hiếp.
Công Tây Ngô ngồi trong xe thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài. Thời niên thiếu hắn từng tới Tần du học nhiều lần, hiện giờ quay lại nơi này nhưng lại ở trong hoàn cảnh như vậy.
Bái thiếp Tề sứ cầu kiến trình lên, không một ai đón tiếp, chiêu đãi bên trong dịch quán cũng không hề tận tâm. Nếu Đam Khuy có mặt chỉ e sẽ lại chỉ trích, may mà lần này người Công Tây Ngô dẫn theo bên cạnh là đồng tử.
Liên tục ở trong dịch quán đìu hiu vắng vẻ năm sáu ngày, Tần quốc cuối cùng có người nghênh đón Tề sứ, sắp xếp cho hắn cầu kiến Tần vương.
Công Tây Ngô không hề để lộ thân phận của mình, lần này tùy tùng đi theo cũng không nhiều, quả thực là không khí của một sứ thần bình thường. Người đón tiếp cũng không mấy dụng tâm, lúc dẫn hắn vào Tần vương cung chỉ dùng một cỗ xe ngựa hết sức bình thường, chẳng qua thấy thái độ hắn nho nhã, đưa tay nhấc chân đều có một cảm giác cao quý nên cũng không dám khinh suất.
Gió thu xào xạc, trên mảnh đất miền Tây Bắc lạnh lẽo này lại càng rát da rát thịt. Băng qua quảng trường, nhấc vạt áo bước lên bậc thềm, cước bộ hắn chợt dừng lại.
Dịch Khương chắp tay đứng phía trên bậc thang, thâm y khoan bào lụa đen chỉ đỏ, mái tóc dài cột sau ót lộ ra gương mặt trắng nõn, đôi mắt lấp lánh sáng tựa vì sao, bên môi ẩn hiện ý cười tựa như trông thấy cố nhân cửu biệt trùng phùng mong ngày gặp lại đã lâu: “Tề tướng vậy mà lại đích thân tới Tần, không từ xa đón tiếp, thất lễ rồi.”
Công Tây Ngô cẩn thận quan sát gương mặt nàng. Một năm không gặp dường như lại thay đổi rất nhiều. Khóe mắt hàng mi thêm phần thành thục, biểu cảm cũng tăng thêm vài phần khôn khéo. Ánh mắt nhìn hắn không tính là xa lạ nhưng cũng tuyệt đối không hề thân thiết, chỉ là thái độ lễ nghi vốn có của hai quốc gia giao hảo.
Hắn chung quy là người không để lộ cảm xúc, cúi đầu nhấc chân, từng bước từng bước đi đến trước mặt nàng. Bạch y mộc mạc, không một trang sức đi kèm, chỉ cài duy nhất một cây trâm ngọc trên tóc. Phục sức như vậy, người khác sẽ rất khó cho rằng hắn và tướng quốc Tề quốc là một.
Liếc mắt nhìn cung nhân đứng hai bên trái phải, hắn khách sáo đưa tay hành lễ: “Làm phiền Tần tướng tiếp đón.”
Dịch Khương nghiêng người, nhấc tay mời: “Mời Tề tướng vào điện thương thảo với Vương thượng.”
Tần vương cố ý sắp xếp như vậy, hai người dù gì từng là phu thê, ở chung một phòng rốt cuộc sẽ như thế nào, ông ta phải cẩn thận quan sát tỏ tường. Nhất là cần xác thực thái độ của Dịch Khương, nếu nàng đối với Công Tây Ngô vẫn còn nửa phần tình ý thì đó chính là điều hết sức kiêng kị. Nếu thật như thế, e rằng ông ta sẽ không chỉ muốn tặng một Khước Hồ cho nàng.
Có điều ông ta quả thực nghĩ nhiều rồi. Hai người họ đứng cùng một chỗ, đều là nhân vật dung mạo tuyệt thế nhưng Dịch Khương căn bản không hề liếc nhìn Công Tây Ngô. Cho dù là lúc thương nghị thì cũng chỉ là loại tiếp xúc ánh mắt không thể nào bình thường hơn, cùng với nhìn người bên cạnh không có nửa điểm khác biệt.
Tần vương đã có tuổi, gặp vô số người, thấy vậy liền an tâm.
Tề quốc phái tướng quốc đích thân tới hòa đàm, quả thực đủ thành ý. Tần vương không thể tiếp đãi không chu đáo, lệnh cho dịch quán chăm sóc thật tốt, không được có nửa phần lười biếng, lại đích thân ân cần thăm hỏi Công Tây Ngô sự sơ sẩy khinh mạn trước đó.
Nhưng hắn đối với bất cứ điều gì cũng hết sức thản nhiên, cũng không để ý.
Ra khỏi cửa điện, Dịch Khương đi phía trước, hắn nối gót theo sau. Nhìn bóng lưng nàng thì bàn tay giấu trong tay áo của hắn liền siết chặt, cuối cùng dằn lòng không được muốn tiến lên nhưng lại trông thấy đằng trước có người nhanh chân tới nghênh đón, chính là Khước Hồ từng làm Ngụy sứ.
“Phu nhân khi nào thì hồi phủ?” Hắn liếc nhìn Công Tây Ngô, ngay cả hành lễ cũng không có, trái lại mang vài phần địch ý. Hắn quay lại Tần quốc vì để kiến công lập nghiệp, vẫn nhăm nhe Dịch Khương lại cho hắn cơ hội, giờ đụng mặt phu quân kim chủ hiển nhiên phải cảnh giác.
Dịch Khương hướng phía sau bĩu bĩu môi: “Không trông thấy Tần tướng ở đây à? Ta phải chiêu đãi, ngươi xong việc thì hồi phủ trước đi, không cần đợi ta.”
Khước Hồ lúc này mới đành hướng về phía Công Tây Ngô hành lễ, lại hỏi: “Dự định thiết yết trong phủ?”
Dịch Khương suy nghĩ rồi gật đầu: “Hiếm khi Tề tướng đến Tần, đương nhiên phải thiết yến khoản đãi.”
Khước Hồ chắp tay lui đi.
Dịch Khương tiếp tục đi về phía trước, Công Tây Ngô theo sau, nhớ tới lời đồn, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: “Muội và hắn ở cùng nhau?”
“Ừm.” Dịch Khương đáp xong thì quay đầu mỉm cười với hắn: “Tề tướng đừng để ý là được.”
Trên mặt Công Tây Ngô không có biểu cảm gì, nhưng lồ||g ngực lại thít chặt từng cơn.
Sao có thể không để ý?!