Tên gốc: Một môn khách tự mình tu dưỡng
Thể loại: Cổ trang, triều đình, chiến quốc
Số chương: 102 chương
Văn án
Đây là thời đại hào hùng nhất, quốc gia phân tranh, quần hùng tranh giành, bách gia tranh đấu; đây là thời đại tồi tệ nhất, giao thông bất tiện, không nói nhân quyền, không có WIFI….Xuyên qua thành môn khách không đáng sợ, đáng sợ chính là xuyên thành một môn khách “siêu trâu bò”. Người thật đã ngỏm, hoặc là lừa ăn gạt uống chờ chết, hoặc là bày trò giả chết. Dịch Khương vốn định phỉnh phờ chờ chết, tiếc rằng đóng vai truyền nhân của Quỷ Cốc Tử, lại có một sư huynh được định sẵn bám riết không buông, nàng chỉ có thể giả chết….
PS: Nữ chính lúc bắt đầu là một người bình thường, sẽ có một quá trình trưởng thành, nếu mọi người thích đọc bàn tay vàng thì…có thể ra cửa quẹo trái.
*Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thì dùng đến (theo wiktionary tiếng Việt)