Đam Khuy thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một chuyến, nghe ngóng tình hình xung quanh, thám thính chút tin tức trong thành Hàm Dương cho Công Tây Ngô. Hôm nay lúc quay về đã khá muộn, nhưng còn dẫn theo một người.
Kế sách khẩn cấp mà Dịch Khương sắp xếp vốn là để đề phòng bị vây khốn trong cung, hoặc bị ngấm ngầm hạ độc thủ, chẳng qua sau đó hiển nhiên cũng có rất nhiều phiền phức. Đông Quách Hoài chiếu theo kế hoạch tới cổng thành tiếp ứng cho nàng, nhưng không đợi được người, đành phải ra khỏi thành tìm kiếm, quanh đi quẩn lại cả ngày, còn suýt bị quân canh phòng của Tử Sở phát hiện, hi vọng đã dần dần tan biến, may sao gặp được Đam Khuy.
Đam Khuy dẫn hắn về trạch viện, thấy Dịch Khương bình an vô sự, Đông Quách Hoài lúc này mới an lòng.
Trước đó đại phu căn dặn không được tự tiện di chuyển bệnh nhân, hiện Dịch Khương đã tỉnh, liền không thể tiếp tục ở lại tiểu sảnh.
Công Tây Ngô tỉnh bơ không chút xấu hổ để nàng ở trong phòng mình, nhưng nếu để nàng một mình một gian thì lại không khỏi giống như bày đặt ỡm ờ từ chối, nhất thời không có biện pháp, liền tạm thời không mở lời.
Sáng sớm Vô Ưu đã muốn tới tìm Dịch Khương, nhưng bị công Tây Ngô nhắc quay về thư phòng đọc sách. Dịch Khương rảnh rỗi không có gì làm, ăn sáng xong liền tới viện đi dạo, hi vọng sớm khôi phục sức khỏe một chút.
Tuyết đọng trong vườn đã được quét dọn sạch sẽ, trên ngọn cây hãy còn một lớp tuyết trắng, rỏ nước tanh tách dưới ánh mặt trời, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Dịch Khương đổi một bộ y phục bằng gấm dày, nền đen viền đỏ, mặt trên thêu từng đóa từng đóa hoa bung nở, chất vải dày, vừa hay giấu được vóc người gầy gò xanh xao. Dọc theo hành lang đi được một đoạn thì chạm mặt Thiếu Cưu từ căn phòng chênh chếch đối diện đi ra, Bùi Uyên theo sau nàng ấy, một tay đỡ eo nàng ấy, một tay gác lên cửa, hết sức tự nhiên.
Dịch Khương ngây ra hết một lúc, nghiêng người tránh ở cây cột hành lang, chờ tới khi hai người vừa đi vừa nói tới trước mặt thì bất ngờ xuất hiện, nghiêm mặt nói: “Được lắm, im hơi lặng tiếng thành thân, vậy mà không báo ta biết.”
Thiếu Cưu đỏ mặt, “chát” một tiếng đập vào tay Bùi Uyên: “Chuyện này có gì hay đâu mà nói.”
Bùi Uyên bị đau, trừng mắt phùng má với nàng ấy, quay sang nói với Dịch Khương: “Vốn định báo với tiên sinh, nhưng lúc chúng ta thành thân Tần quốc đang chuẩn bị tấn công Triệu, nên không làm phiền người.”
Dịch Khương thực ra cũng phát hiện một chút manh mối, tóc Thiếu Cưu búi lên, dáng vẻ hiền lương thục đức, rõ ràng là bộ dạng của người đã gả làm thê tử người ta.
“Đây là chuyện tốt, hai người các ngươi cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tới giờ mới ở bên nhau.” Nàng cúi đầu nhìn mình, lại lần sờ bên hông, ngay cả một món trang sức cũng không có, cười cười nói: “Đáng tiếc không cách nào tặng lễ cho hai người.”
Thiếu Cưu bĩu môi: “Bỏ đi, muốn tặng lễ gì chứ, gả cho hắn có gì đáng chúc mừng đâu.”
Bùi Uyên lại muốn bạnh quai hàm nhưng nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng Công Tây Ngô thì lập tức thu lại tâm tình.
“Lễ mừng sớm đã chuẩn bị xong rồi.” Công Tây Ngô mặc thâm y to rộng trắng như tuyết, trên vạt áo chỉ thêu một thân trúc gầy, lúc bước đi vạt áo tung bay liền có cảm giác như lá cây đung đưa theo gió, tư thái cũng theo đó nhuốm vài phần thong dong.
Hắn đi tới trước mặt Dịch Khương, đem áo choàng to trên cánh tay khoác lên cho nàng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ được sơn bóng rồi quay qua đưa cho Bùi Uyên: “Đây là tặng lễ của chúng ta, hai vị vạn phần đừng từ chối.”
Bùi Uyên nào có thể không từ chối, liên tục xua tay, nhưng Thiếu Cưu lại không chút khách sáo nhận lấy, mở ra xem, bên trong là một cặp ngọc bội, một miếng khắc tên Bùi Uyên, miếng còn lại khắc tên Thiếu Cưu, đều dùng văn tự Hàn quốc để khắc, mặc dù không tính là quá mức tinh xảo nhưng lại quý ở tấm lòng.
Thiếu Cưu nhìn hắn: “Dù gì nhi tử của hai người là do ta hộ sinh, nhận một phần lễ phu thê của hai người cũng là điều đương nhiên.”
Dịch Khương bị lời này của nàng ấy khiến nàng hơi mất tự nhiên, nhưng Công Tây Ngô tựa như không chút cảm giác: “Trên ngọc khắc tên hai người, nếu như không nhận, chúng ta cũng không đưa người khác được.”
Bùi Uyên nghe thế cuối cùng mới nhận, hướng về phía hắn hết cảm lại tạ.
Thiếu Cưu kéo hắn một cái, lôi hắn đi.
Công Tây Ngô nhìn hai người họ rời đi rồi quay qua đỡ cánh tay Dịch Khương: “Sư muội theo ta qua đây, có vật này muốn nhờ muội giải đáp giúp ta.”
Dịch Khương không rõ là gì, cảm giác mất tự nhiên trước đó nháy mắt biến mất, theo hắn đi về trước.
Vô Ưu vẫn đang ngoan ngoãn đọc sách trong thư phòng, Công Tây Ngô sợ quấy rầy con, dẫn Dịch Khương đi tới phòng mình, dìu nàng ngồi xuống sau án, rút ra một túi gấm đặt dưới cùng trong đống trúc giản trên bàn, đẩy tới trước mặt nàng.
“Sư muội còn nhớ cái này chứ?”
Dịch Khương mở túi ra, bên trong là một cuộn trúc giản, mở ra xem thì vô cùng ngạc nhiên. Đây thế nhưng lại là cuộn trúc giản mà lúc mới tới nàng dùng để ghi nhật ký. Nàng nhớ khi ấy lúc chạy khỏi Tề quốc, nàng đã ném nó xuống Vị Thủy ngay trước mặt hắn.
“Huynh vậy mà lại cho người vớt lên?”
“Ừm, vốn ta đã không định làm rõ nghi hoặc này, nhưng hôm ấy nghe muội nói ta chưa hẳn hiểu được lập trường của muội, đoán chừng có quan hệ rất lớn với thế giới của muội. Văn tự trên trúc giản này ta đọc không hiểu, có phải cũng là của thế giới của muội?”
Dịch Khương cúi đầu nhìn trúc giản. Bởi vì từng bị ngâm nước nên rất nhiều chữ đã nhòe đi, nhưng đại khái vẫn có thể nhận ra.
“Đúng vậy, đây là từ thế giới của ta.”
Công Tây Ngô bất giác đến gần nàng hơn: “Thế giới của muội và thế giới hiện tại liệu có phải có quan hệ?”
Dịch Khương rút một cây bút, viết một chữ triện trên thẻ gỗ, rồi lại viết một chữ giản thể tương ứng với nó. “Quá trình biến hóa của hai chữ này cách nhau hơn hai ngàn năm. Lại qua hơn hai ngàn năm nữa, thế giới hiện tại sẽ trở thành thế giới của ta.”
“…….” Trong mắt Công Tây Ngô đột ngột biến đổi.
Mãi tới bây giờ, hắn mới hoàn toàn hiểu được nghi hoặc trong lòng. Có một con sông, mỗi một lưu vực là một mùa, cá trong sông chỉ có thể theo dòng nước bơi về phía trước, sẽ trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng cá chỉ có thể bơi về trước mà không cách nào quay ngược trở lại. Nhưng một ngày nọ, có một con cá theo dòng nước bơi tới mùa hạ, thế nhưng lại đột nhiên quay ngược trở về lưu vực mùa xuân…
Thì ra con cá kia chính là nàng, dòng chảy biểu thị thời gian, nàng từ tương lai quay trở về hiện tại?
Chưa từng nghe thấy chuyện như vậy, ngồi trước mặt hắn không ngờ lại là người của hai ngàn năm sau.
Dịch Khương quan sát nét mặt hắn: “Khó tin đúng không?”
Công Tây Ngô cuộn trúc giản lại, cẩn thận cất vào túi gấm, tâm tình vẫn như cũ không cách nào bình tĩnh: “Thế giới của muội và nơi này có điểm nào khác nhau?”
“Rất nhiều, người ở thế giới của ta không phân cao thấp sang hèn, bất cứ việc làm nào nhất định cũng phải nằm trong khuôn khổ cho phép của pháp chế, pháp chế này có rất nhiều điểm tương đồng với tư tưởng của Pháp gia, nhưng hợp lý hơn, hình phạt cũng nhân đạo hơn. Chỉ cho phép một phu một thê, nam giới không thể tam thê tứ thiếp, quản chế người khác là phạm luật, cưỡng ép người khác càng phạm pháp, không có đế vương, theo đuổi quân chủ…Chẳng qua cũng có chỗ không tốt, môi trường so với nơi này tệ hơn nhiều, trời không xanh được như vậy, cũng không thấy được nhiều động vật thực vật như ở đây.” Nói một tràng dài, Dịch Khương chợt dừng lại: “Ta nói những điều này huynh có thể hiểu chứ?”
Nét mặt Công Tây Ngô rất chân thành: “Ta sẽ tận sức.”
Dịch Khương gật đầu, nói ra những chuyện này kỳ thực với nàng mà nói khá nhẹ lòng, cũng chỉ có hắn lắng nghe mà không quả quyết bác bỏ, cũng sẽ không xem nàng như quái vật.
“Từ nhỏ sống trong thế giới thế nào, quan điểm cũng sẽ khắc sâu trong lòng, cho nên ta mới giữ lập trường như thế. Quan niệm của ta có thể sẽ phủ định nhận thức trước đó của huynh, ta không rõ huynh vì sao nhất định phải hiểu những điều này.” Trước đây nàng muốn né tránh hắn, nhưng chưa từng nghĩ muốn thay đổi hắn.
Gió lạnh từ ngoài cửa lùa vào, trong phòng không đốt lửa than, dần dần trở nên lạnh lẽo. Công Tây Ngô nắm hai tay nàng trong lòng bàn tay, chà sát vào nhau, liếc mắt nhìn, một làn thu thủy, ngàn hộc minh châu cũng trở nên kém sắc, “bởi vì yêu người.”
Dịch Khương ngơ ngẩn nhìn hắn. Nước da trắng muốt gần như trong suốt, đôi mắt càng trở nên trắng đen phân minh, bên trong toát lên mấy phần khó hiểu cùng kinh ngạc.
Ngón tay Công Tây Ngô bất giác m ơn trớn đôi môi đang khẽ mở của nàng, chưa kịp suy nghĩ đã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tiếp xúc, vừa dịu dàng lướt qua lại vừa mềm mại đến tê dại, tựa như len lỏi vào tim, hắn kéo eo nàng, trên môi dần dần dùng lực, đến khi tách ra, đôi bên đều đã thở hổn hển.
Trên môi Dịch Khương nóng rực, đoán chừng cánh môi vốn không chút huyết sắc đã đỏ bừng, không muốn bị hắn phát hiện nên vùi đầu vào ngực hắn.
Tối đến, Công Tây Ngô thiết yến, chiêu đãi tân khách mấy ngày qua vẫn luôn bị hắn lơ là.
Gió rét bỗng ngưng, lửa than tanh tách, rất nhiều năm cũng chưa có thời khắc yên bình như vậy. Bùi Uyên và Thiếu Cưu vừa an tọa, Đam Khuy và Đông Quách Hoài cũng được mời tới.
Dịch Khương ôm Vô Ưu ngồi trong yến tiệc, thuận miệng hỏi một câu về chuyện của Tức Thường, Đông Quách Hoài bảo Doanh Chính đã cho người đưa nàng ấy rời khỏi Tần quốc, nàng mới an tâm.
Công Tây Ngô ngồi chung với nàng, mặc dù thần sắc bình thản, vẫn luôn chào hỏi mọi người nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự thân mật như có như không với nàng.
Ánh mắt Thiếu Cưu đảo tới đảo lui trên hai người họ, trong lòng đã rõ, chỉ coi như không biết.
Nàng cũng trải qua quá nhiều sự việc, nhìn đời cũng khác ngày trước rất nhiều. Sau khi ở cùng Bùi Uyên, nàng nhớ lại trước đây, có lúc sẽ nghĩ mà thấy sợ, nếu như khi ấy Bùi Uyên không tới Hàn quốc tìm nàng, bọn họ liệu có phải sinh tử hai nơi, cả đời cũng không biết được tâm ý của đối phương?
Từ kinh nghiệm của chính mình lại nhìn người khác, sự chua xót, khổ sở này bản thân đã từng nếm trải, cũng không hi vọng người khác cũng trải nghiệm một lần.
Yến tiệc kết thúc, Dịch Khương về tới tiểu sảnh, giường gỗ của nàng đã bị thu dọn, nàng nghi hoặc bước ra ngoài, đúng lúc đụng phải Thiếu Cưu.
“À, ta dọn giường cho cô rồi, đã lâu không hầu hạ chủ công cô đây, hôm nay hiếm khi chăm chỉ một chút, không cần khen ta.”
Dịch Khương mắt chữ A miệng chữ O, nhưng nàng ấy đã đủng đỉnh về phòng.
Bùi Uyên hôm nay trên yến tiệc được tận hứng trò chuyện với Công Tây Ngô, đang ở trong phòng vui vẻ, nhất thời lại có chút buồn bã, nói với Thiếu Cưu vừa tiến vào phòng: “Hầy, cũng không biết Công Tây tiên sinh phải làm thế nào mới có thể khiến vị chủ công này của chúng ta hồi tâm chuyển ý đây.”
Thiếu Cưu lườm hắn: “Quản tốt chuyện của mình là được, vị Công Tây tiên sinh kia của huynh không có ngốc như huynh.”
Bùi Uyên vốn hơi giận, theo thói quen định lèo nhèo mấy câu, nhưng chợt nhớ lại nàng so sánh mình với Công Tây Ngô, bị mắng là ngốc cũng không hề gì, thế nên liền vui vui vẻ vẻ nằm xuống giường.
Vô Ưu dạo gần đây vừa bắt đầu ngủ riêng nên không quen cho lắm, Công Tây Ngô ở trong phòng dỗ thằng bé hết nửa ngày, mãi tới khi thằng bé ngủ rồi mới ra cửa về phòng, cố ý đánh vòng tới tiểu sảnh, trông thấy Dịch Khương đang đứng đó.
Hình như nàng hơi ngượng, vừa thấy hắn ánh mắt liền né tránh.
Công Tây Ngô liếc mắt nhìn bên trong tiểu sảnh, chậu than đã dời đi, bình phong cũng bị chuyển đi, trên giường trống không. Trong lòng hắn liền có tính toán, dắt tay nàng nói: “Đi thôi.”
Dịch Khương càng xấu hổ, đứng ở đây cứ như đang chờ hắn tới đón vậy.
Công Tây Ngô vẫn như cũ, không nhanh không chậm, bình bình thản thản, rửa mặt xong thì lên giường trước.
Dịch Khương lúc này mới không ngại nữa, sau khi rửa mặt đi tới cạnh giường, nào ngờ vừa ngồi xuống đã bị hắn nắm cánh tay kéo một cái, ngã vào lòng hắn.
Hắn cũng không có động tác gì khác, chỉ ôm nàng, lúc hô hấp nhẹ phả ra hơi rượu còn sót lại trên yến tiệc.
Dịch Khương nhớ tới trong bữa tiệc Đam Khuy mấy lần định nói lại thôi, trong lòng thực ra cũng đoán được vài phần, thấp giọng nói: “Sư huynh lần này vì cứu ta, nhất định hao tổn không ít tâm huyết, không biết liệu có làm hỏng kế hoạch của huynh.”
Hai tay Công Tây Ngô siết chặt hơn: “Kế hoạch có thể trù tính lần nữa, nhưng muội không còn thì không có cơ hội vãn hồi.”
Trong lòng Dịch Khương ấm áp: “Trước đây ta chung quy cảm thấy người ôm mục tiêu vĩ đại trong người có chút gì đó không thực tế, nhưng cẩn thận suy xét, chính bởi vì thế giới này có những người như huynh từng người một từng người một xuất hiện nên mới tạo thành thế giới về sau của ta.”
Lòng bàn tay Công Tây Ngô nhẹ vuốt v3 eo nàng, chợt nói: “Nếu như nơi này là quá khứ mà nàng nói, vậy hẳn nàng biết kết quả, nơi này cuối cùng biến thành thế nào?”
Dịch Khương lắc đầu: “Ta vốn bất ngờ đến đây, đối với lịch sử nơi này cũng chỉ biết được một chút mà thôi, huống chi tình hình thực tế ở đây cùng với lịch sử mà ta biết có nhiều điểm bất đồng, quá trình như thế nào, kết quả ra sao, ta không cách nào chắc chắn.”
“Vậy trong thế giới của muội, cuối cùng thống nhất thiên hạ là quốc gia nào?”
“Tần quốc.”
Công Tây Ngô không hề bất ngờ: “Quả nhiên. Thực ra theo tình hình trước mắt, vẫn như cũ là Tần quốc có ưu thế nhất. Tần Tề mặc dù dần có chiều hướng cân bằng, nhưng chế độ của Tần quốc ưu việt hơn những nước khác, chắc chắn về sau sẽ phát huy tác dụng, thời gian càng lâu, điểm yếu của Tề quốc cũng sẽ lộ ra.”
Dịch Khương bỗng trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Đến lúc đó, huynh sẽ trở thành hòn đá ngáng chân con đường thống nhất.” Thực ra hắn sớm đã là chướng ngại vật của Tần quốc, cho nên Chiêu Tương Vương mới muốn dùng nàng để đối phó với hắn.
Công Tây Ngô dường như bật cười: “Vậy ta sẽ đích thân dời hòn đá này đi.”
“……….” Dịch Khương quay mặt qua nhìn thẳng hắn, như thể không dám tin đây là lời hắn nói, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây quả thực vẫn là chuyện mà hắn có thể làm.
“Không cần lo lắng.” Công Tây Ngô nhận ra được cảm xúc của nàng, tay vuốt v3 mặt nàng, xúc cảm lành lạnh trơn mịn nơi lòng bàn tay càng lúc càng rõ, nhịn không được muốn được nhiều hơn. Chỉ là nghĩ tới nàng vừa khôi phục, không dám phóng túng, cuối cùng cũng chỉ cẩn thận nhẹ nhàng hôn nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hơi rượu vẫn còn phảng phất nói: “Ngủ thôi.”