Khước Hồ nằm thẳng, hãy còn đang ngủ. Toàn thân đều là vết thương, trên mặt cũng bôi thuốc cao đen xì, vài chỗ hiếm hoi không đắp thuốc thì cũng sưng phù đỏ tấy hết cả lên, thoát nhìn có chút thê thảm.
Khó trách Tức Thường bảo thảm. Hắn trước giờ kiêu ngạo vì dung mạo của mình, cho dù bị đem ra làm trò cười là binh tướng sau màn của nàng cũng không để ý, ngược lại coi đó là vinh dự. Nhưng đại phu đã nói gương mặt hắn hiện tại khó lòng phục hồi, chỉ sợ sau khi tỉnh lại hắn sẽ khó mà chịu nổi.
Nàng thở dài, đứng dậy định ra ngoài nhưng tay bỗng bị níu giữ, quay đầu nhìn, thì ra Khước Hồ đã tỉnh.
“Ngươi sao rồi?” Nàng khẽ đến gần, nhịn mùi thuốc gay mũi hỏi thăm.
Ánh mắt Khước Hồ bỗng sáng lên, dường như phải qua một lúc lâu mới ý thức được đây là nơi nào, con ngươi chuyển động nhìn nàng, đáy mắt chợt có ánh lệ: “Ta…Ta liệu có phải thành phế nhân rồi?”
Cổ họng hắn khàn đặc khiến Dịch Khương không nhẫn tâm: “Không sao cả, đừng suy nghĩ lung tung, trước nghỉ ngơi khôi phục thật tốt lại nói.”
Khước Hồ thả tay, nhấc tay lên định sờ mặt nhưng bị Dịch Khương giữ lại: “Đừng sờ loạn.”
Hốc mắt hắn đỏ ửng, chợt khép mắt quay lưng ra ngoài: “Hôm khác ta sẽ chuyển ra khỏi phủ tướng quốc.”
“Vì sao?”
“Bộ dạng ta như vậy không cách nào hầu hạ bên cạnh phu nhân nữa.”
Dịch Khương an ủi vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi căn bản chưa từng hầu hạ ta, ta cũng chưa từng xem ngươi như gia nô hầu hạ mà sai bảo. Ngươi là công thần bị thương vì quốc gia, ta chăm sóc ngươi là chuyện nên làm.”
“Nhưng ta còn có thể dùng thân phận gì ở lại đây chứ?”
Dịch Khương im lặng không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu ngươi đồng ý, ta có thể chăm sóc ngươi cả đời, chỉ cần ngươi không cảm thấy bị mai một quan uy tả thứ trưởng của mình.”
Khước Hồ quay đầu sang, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Phu nhân không chê ta là gánh nặng hay sao?”
Dịch Khương lắc đầu: “Sẽ không.”
Hắn dường như được lời này an ủi, bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn nằm đó không động đậy nữa.
Tần vương có ý định trấn áp Bạch Khởi, cố ý kéo tới bây giờ mới phong thưởng cho hắn nhưng với Khước Hồ lại hào phóng hơn nhiều, thậm chí mỗi ngày còn đặc biệt phái nội thị đưa dược liệu tới, thái y trong cung càng hết người này tới người khác.
Thái y đại khái phong phanh nghe được gì đấy, quay về bẩm báo với Tần vương Dịch phu nhân có ý định chăm sóc Khước Hồ. Tần vương vừa nghe liền hứng khởi, lập tức phái nội thị tới phủ tướng quốc tặng lễ vật, cố ý tổ chức một hôn lễ rầm rầm rộ rộ cho hai người.
Dịch Khương đau hết cả đầu. Nàng nói như thế vốn là vì đồng tình chứ cũng không phải có ý đó. Nhưng nàng lại không tìm ra lý do thoái thác, liền viện cớ nói chờ sức khỏe Khước Hồ hồi phục rồi lại bàn cũng chưa muộn.
Tần vương vậy mà tưởng thật, hết sức dụng tâm với thương thế của Khước Hồ. Đây là cơ hội tốt của Tần quốc để ràng buộc trái tim Dịch Khương, ông ta há có thể bỏ qua. Ông ta hữu tình vô ý đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, tin tức lan truyền nhanh chóng, nhất thời trở thành đề tài bàn tán khắp các nước. Trái lại cho thấy Dịch Khương thật trọng tình trọng nghĩa, chẳng ai quan tâm đến cái vị Hàn vương vẫn đang đào vong kia.
Lúc này, Công Tây Ngô đang ở trong Tề vương cung.
Vân Dương phu nhân thấy hắn lâu rồi không có hồi đáp liền đem chuyện Sở vương có ý liên hôn với Tề quốc báo với Tề vương Kiến.
Tần quốc thâu tóm Hàn quốc, phía Tề quốc, đại quân đã bắt đầu tiến về biên cảnh Yên Tề, hai quốc gia sớm đã âm thầm phân chia phạm vi thế lực. Ngụy quốc tốt xấu gì cũng coi như quốc gia liên minh, tạm thời sẽ không động đến, như vậy chỉ còn lại Triệu quốc cùng Sở quốc. Mà Triệu quốc có quân đội Tề quốc trú đóng, quân Tần tiếp đó muốn tranh giành tất nhiên cũng phải chia cho Tề quốc một chén canh. Thế nên quốc gia còn sót lại cuối cùng, hoàn chỉnh nhất, cần phải tranh đoạt nhất, chỉ dư lại mỗi Sở quốc.
Công Tây Ngô ngầm chấp nhận sự lệ thuộc của Sở quốc thì đã cân nhắc đến chuyện này. Tề vương Kiến lo lắng Tần quốc một mình lớn mạnh, đương nhiên cũng không muốn buông bỏ Sở quốc, thế nên sau khi nghe thấy đề nghị này liền đặc biệt gọi Công Tây Ngô vào cung, hi vọng hắn có thể chấp thuận.
Hậu Thắng cũng có mặt, ngồi đối diện với Công Tây Ngô, ngữ khí kỳ kỳ quái quái: “Tướng quốc hiển nhiên sẽ suy nghĩ cho quốc gia. Lúc trước không phải vì lợi ích mới cưới Dịch phu nhân sao? Bây giờ lại cưới một vương cơ Sở quốc thì có làm sao đâu cơ chứ?”
Tề vương Kiến mỉm cười hướng về phía Công Tây Ngô: “Đúng đó tướng quốc, ta và mẫu hậu cũng từng thảo luận chuyện này, quả thực có lợi cho Tề quốc. Tướng quốc vẫn luôn dốc sức vì nước, sao bây giờ vẫn chưa gật đầu thế? Huống chi tướng quốc không phải còn đón hài tử lưu lạc bên ngoài về ư? Hài tử cũng cần người chăm sóc mà.”
Vân Dương phu nhân ngồi chênh chếch với Tề vương Kiến, châm rượu cho hắn, ánh mắt liếc về phía Công Tây Ngô, khóe môi hơi nhếch lên.
Công Tây Ngô vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, không chút động đậy hệt như tò he bằng đất, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên: “Lời này của Vương thượng rất phải, quả thực có lợi đối với Tề quốc, thần chỉ là đang chậm rãi suy nghĩ, cẩn thận cân nhắc rõ ràng mà thôi.”
Tề vương Kiến nghe vậy thì an tâm hơn rất nhiều: “Tướng quốc trung tâm vì nước, bổn vương thật may mắn mà.” Nói rồi nâng chung rượu muốn kính hắn.
Công Tây Ngô vội bưng rượu đáp lễ.
Hậu Thắng ngồi cạnh lườm lé cả mắt, cũng chỉ có Tề vương Kiến mới nghe lý do thoái thác vòng vo này của hắn.
Lúc xuất cung đã là chạng vạng. Hoàng hôn ngày đông rét mướt vốn không chút độ ấm, ánh nắng hắt lên nhánh cây xơ xác bên đường chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hiu quạnh.
Công Tây Ngô uống mấy chung rượu, chân bất giác có phần nhẹ bẫng, đứng trước cửa cung hít sâu một hơi rồi mới đi về phía trước.
Nếu chưa bao giờ cưới thê tử, hắn còn có thể mượn cớ mình chưa từng nghĩ đến hôn nhân đại sự, nhưng hắn từng cưới Dịch Khương, còn dùng lợi ích ra làm lý do cưới hỏi, hiện giờ liền không cách nào cự tuyệt. Hắn cũng không biết chính mình đang kiên trì điều gì, nếu đã không còn liên quan gì với Dịch Khương, vậy nên vì quốc gia mà cân nhắc, thoải mái chấp thuận mối hôn sự này mới phải, thế nhưng con tim hắn lại thoái thác.
Đam Khuy tiến tới đỡ hắn lên xe, nhìn sắc mặt hắn liền hỏi: “Tiên sinh đồng ý với Tề vương rồi?”
Công Tây Ngô lắc đầu, “Ta vẫn chưa nghĩ xong.” Hắn xoa thái dương, chợt hỏi: “Tần quốc có tin tức?”
“Ờm…không có tin gì.”
Công Tây Ngô nhíu mày: “Bộ dạng ngươi như vậy mà lại không có tin gì?”
Đam Khuy cười hề hề: “Cũng có một tin, chỉ là tiên sinh chắc không muốn nghe đâu.”
“Nói.”
“Nghe nói phu nhân….Tần tướng nàng ấy….sắp thành thân với Khước Hồ, lan truyền dữ dội lắm.”
“……….Sao cơ?” Công Tây Ngô tựa vào thùng xe, khép mắt lại: “Ta ngủ một lúc, tới phủ thì gọi ta.”
Đam Khuy quan sát sắc mặt hắn ba lần bảy lượt, hình như không có gì bất thường thì mới yên tâm đánh xe.
Xe vừa lăn bánh, hắn nghe thấy giọng Công Tây Ngô trầm trầm truyền ra: “Lát nữa ngươi tới chỗ Vân Dương phu nhân một chuyến, nói ta đồng ý hôn sự.”
Tức Thường gần đây không mấy vui vẻ cho lắm, buổi tối lúc bưng cơm nước tới cho Dịch Khương, rốt cuộc nhịn không được phàn nàn với nàng: “Chủ công thật sự định gả cho Khước Hồ sao?” Đối với chuyện của Dịch Khương và Công Tây Ngô, nàng từ đầu chí cuối đều thấy đáng tiếc, hiển nhiên sẽ không vui mừng gì với hôn sự này.
Dịch Khương chậm rãi nhai nuốt xong thức ăn trong miệng mới đáp: “Lời đồn tám phần là do Tần vương tự mình tung ra, hiện giờ cưỡi hổ khó xuống, ông ta đến cả ngày tháng cũng chọn xong rồi, ta cũng hết cách. Cũng tại ta, họa từ miệng mà ra.” Tần vương lớn tuổi, chuyện gì cũng thích để ý, sau này đừng lấy đá đập chân mình mới được. Đương nhiên chuyện này nàng cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng mà thôi.
Đối với hôn sự này, thâm tâm Dịch Khương có phần kháng cự. Kỳ thực thì từ sau khi thành thân với Công Tây Ngô, nàng đối với chuyện hôn nhân sẽ có tâm lý chống đối. Nhưng Tần vương hôm đó bỗng nhiên nói với nàng một câu: “Tướng quốc gả rồi cũng tốt, tránh để xuất hiện một Ngụy Vô Kỵ thứ hai.” thì nàng có phần nào dao động.
Sau khi nàng rời khỏi Công Tây Ngô, không bị hôn nhân ràng buộc, người bên cạnh muốn liên hợp với nàng không khỏi sẽ nghĩ đến con đường liên hôn. Nếu lại tới một Ngụy Vô Kỵ, cầu hôn không thành trái lại bị vướng vào gông xiềng, giống như hắn hiện tại cả ngày đều sống mơ mơ màng màng là điều nàng không muốn nhìn thấy. Nhưng nếu như nàng có hôn sự khác, vậy về sau có thể ngăn chặn loại chuyện thế này, sẽ không lại xuất hiện một Ngụy Vô Kỵ khác, đồng thời cũng có thể tránh được rất nhiều phiền toái không đáng.
Khước Hồ hiện tại mặc dù chỉ còn nửa cái mạng nhưng nàng cũng không mong cầu hắn điều gì. Lấy một danh phận để chăm sóc hắn, hắn cũng trở thành bia đỡ đạn cho nàng, nghe ra cũng là một sự sắp xếp không tệ.
Tức Thường cúi đầu nói: “Theo lý mà nói chuyện này không đến lượt ta xen vào, nhưng đây vốn là chuyện riêng giữa người và Khước Hồ, có thể truyền ra còn không phải do Khước Hồ hắn tự mình nói sao? Hắn nghĩ như vậy là muốn bám chặt lấy người, chẳng qua là ham vinh hoa phú quý mà thôi, cá nhân ta trong lòng có chút khó chịu.”
“Hắn làm như thế cũng không có gì đáng trách. Dù gì đã trở thành như vậy, tóm lại muốn tìm một chỗ dựa.” Dịch Khương dừng bút chống cằm, thở dài: “Một người trẻ tuổi đang yên đang lành như thế sao lại gặp phải cảnh ngộ lận đận vầy chứ? Quả thật thế sự vô thường.”
Tức Thường không ngờ lại khiến nàng cảm khái một hồi, suy nghĩ nhiều tâm tình khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi, cũng thở dài: “Chuyện này nếu như để Tề tướng biết…” Nàng nhìn sắc mặt Dịch Khương, ngậm miệng.
Dịch Khương cũng từng nghĩ tới phản ứng của Công Tây Ngô, nhưng lại cảm thấy có phần thừa thãi. Nếu đã không còn liên quan, vậy hà cớ gì lại nghĩ xem hắn sẽ có phản ứng như thế nào cơ chứ. Có một vài chuyện không muốn nghĩ thì đừng khơi gợi cảm xúc không cần thiết, hiện giờ nàng không xử trí theo cảm tính nữa, có lẽ hắn ngược lại sẽ cảm thấy hết sức vui mừng chăng.
Chúng đại thần trên triều đường nhận được tin tức, tưởng chuyện tốt của hai người gần kề, ngày hôm sau lúc Dịch Khương rời khỏi triều hội thì họ bắt đầu lần lượt chúc mừng nàng, ngay cả Bạch Khởi không hợp với nàng cũng nói vài câu tốt đẹp tượng trưng, nhờ nàng chăm sóc tốt cho học trò Khước Hồ của hắn.
Dịch Khương thấy mình cứ như sắp gả làm vợ người ấy.
Nàng vốn cũng không có cảm giác của người sắp làm hỉ sự. Nhiều lắm là diễn một đoạn để thiên hạ biết nàng dán trên người cái nhãn “cầu thân xin dừng bước” mà thôi, cho nên đối với việc Tần vương gióng trống khua chiêng như vậy vẫn luôn có chút phản đối.
Trở về phủ, vừa đặt chân lên hành lang thì Đông Quách Hoài đã ngăn nàng lại, giao cho nàng một tin báo vừa được gửi tới.
Dịch Khương sớm đã căn dặn động tĩnh của các nước đều phải – báo cáo, cho nên tin Tề Sở sắp liên hôn đúng lúc gửi tới, nhưng không ngờ vậy mà lại liên quan đến Công Tây Ngô.
Thân phận bên ngoài của Công Tây Ngô chỉ là một bình dân, nhưng Sở vương lại đồng ý gả vương muội cho hắn, thật sự là hạ vốn gốc. Hắn đã đồng ý, quả nhiên là người lý trí, muốn làm gì trước giờ đều rất rõ ràng.
“Chủ công.”
Dịch Khương bừng tỉnh, Đông Quách Hoài vẫn đang trước mặt, nhưng nàng lại bất tri bất giác ngẩn người.
Men theo hành lang đi thẳng tới đầu bên kia mới phát hiện mình đi nhầm hướng, cước bộ nàng dừng lại một lúc lâu, nói với Đông Quách Hoài: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào Tề.”
Đông Quách Hoài sửng sốt: “Bây giờ? Không phải Tần vương muốn chủ công sớm ngày thành hôn ư?”
Dịch Khương gật đầu, lụa mềm trong tay đã bị siết chặt thành một nhúm: “Ngay bây giờ, ta sẽ thượng tấu lên Tần vương sau. Phía Khước Hồ trước đừng lộ ra, ta quay về sẽ tự mình giải thích với hắn.”
Đông Quách Hoài thấy nàng đã có kế hoạch thì liền nghe theo phân phó đi chuẩn bị.
Lúc Sở quốc lần nữa gửi tin về thì đã bước sang xuân. Chiến sự Tề quốc và Yên quốc nước sôi lửa bỏng, Công Tây Ngô mỗi ngày đều bận rộn, như thể quên mất mình đã đồng ý hôn sự.
Vô Ưu dạo gần đây mê tít ngựa gỗ Đam Khuy làm cho nhóc, cả ngày đều cưỡi ngựa chơi đùa, cũng không bám riết lấy hắn, thế nên hắn cả ngày đều vùi đầu trong thư phòng, có lúc thoáng cái đã hết một ngày.
Đồng tử đi vào thư phòng đóng cửa sổ. Bông liễu theo cơn gió nhẹ phất phơ bay vào, rơi trên mặt bàn. Hắn cầm lên nhìn nhìn, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Trời đã tối hết một nửa, bất tri bất giác lại qua một ngày.
“Tướng quốc, có khách.” Đồng tử gọi hắn một tiếng, mắt nhìn bên ngoài cửa, lặng lẽ lui ra.
Công Tây Ngô thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang. Một bóng người từ ngoài đi vào, vóc dáng cao ráo mảnh mai giấu bên trong lớp áo choàng, nhẹ cởi bỏ mũ trùm, lộ ra gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong.
“Sư muội?” Hắn có chút không dám xác định.
Ánh mắt Dịch Khương dừng ở chếch sau lưng hắn. Chỗ trước kia đặt án trạch, đệm mềm cùng màn rũ rèm châu của nàng hãy còn chưa dọn, như thể nàng vẫn đang ở đây. “Huynh vậy mà vẫn còn giữ lại?”
Nghe thấy nàng nói, Công Tây Ngô cuối cùng mới chắc chắn là nàng thật sự đã tới, liếc nhìn sau lưng: “Nếu muội để ý, ta kêu người thu dọn.”
Dịch Khương nhìn hắn, quay đầu ra ngoài. Công Tây Ngô không hiểu thế nào, chỉ có thể đi theo.
Nàng dọc theo hành lang đi thẳng về trước, về phía gian phòng trước đây của họ. Nhìn khắp xung quanh, bày trí bên trong không khác gì lúc trước, đồ đạc của nàng cũng không bớt đi món nào. Nàng nhìn một lượt, trong mắt thoáng mang theo kinh ngạc.
Công Tây Ngô ngược lại có chút ngượng ngùng, quay đầu định kêu thị nữ tới thu dọn nhưng vừa nhấc chân thì tay đã bị giữ lại. Vừa xoay người, Dịch Khương đã ôm chầm lấy hắn.
“Sư huynh muốn cưới người khác sao?” Nàng vùi mình vào ngực hắn, thanh âm trầm thấp mềm mại như thể sắp hòa vào lồ||g ngực hắn.
Công Tây Ngô cụp mắt nhìn đỉnh đầu nàng, giọng nói thấp đi mấy phần, hình như sợ kinh động gì đó: “Muội cố ý đến đây vì chuyện này?”
“Phải.” Dịch Khương ngước lên, đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn, trong mắt nàng bất giác mờ hơi nước: “Chúng ta làm hòa đi.”
Công Tây Ngô không dám tin: “Muội nói gì?”
Dịch Khương đưa tay kéo cổ hắn, kiễng chân sát lại gần, dán lên đôi môi lành lạnh của hắn rồi ẩm ướt trượt đến tai hắn, nỉ non thì thào: “Ta không muốn nơi đây xuất hiện đồ đạc của người khác. Huynh từng nói chỉ cưới ta, sao có thể cưới người khác chứ? Huynh chỉ có thể là của ta…”
Hô hấp Công Tây Ngô trở nên dồn dập, đầu óc trống rỗng, nhưng bao dồn nén tích tụ trong lòng chợt được khai thông, đủ loại cảm xúc xộc tới, buồn bực khó chịu nóng lòng muốn phát ti3t, cơ hồ muốn đem tứ chi bách hải hắn đều cọ rửa đến tê dại.
Hắn dùng sức ôm chặt hôn đáp trả nàng, chợt thấy chính mình thật sự quá lạ lùng. Vậy mà tình nguyện buông tay, sao lại cam tâm buông tay?