Ngồi nhìn số nước đá có trong nồi sắt, Hạo Thiên dường như đang nghĩ đến điều gì đó, đúng vậy giữa thời tiết nóng thế này thì một cây kem mát lạnh sẽ tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Hạo Thiên gọt sạch trái dứa rồi cắt nhỏ, rồi bỏ vào nồi gốm để đó, hắn đi hái một ít quả phúc bồn tử (mâm xôi) rửa sạch, róc một khúc mía to, đi hái một quả dừa ngoài bờ biển, đối với hắn mà nói thì chẳng mất bao lâu là đã có thể lấy đủ những thứ cần thiết với mấy cái thiên phú mà hắn có được.
Trên đường đi, chắc hẳn là do Hạo Thiên đã đi quá nhanh mà hắn không hề phát hiện ra một ánh mắt đang quan sát hắn và dường như nó đang đi theo dấu vết mà hắn đã để lại…
Tuy nhiên bản năng của Hạo Thiên cũng đã có sự ớn lạnh khi đi ra phía bờ biển cũng như là lúc hắn quay trở về nhưng hắn cũng không để ý cho lắm, dù sao thì trời cũng đang nắng gắt… biết đâu được chỉ là hắn đang bị ảo giác thì sao?
Không để tâm đến chuyện này cho lắm nên Hạo Thiên chỉ nhanh chóng đi rồi về, trên đường hắn cũng sẵn tiện hái vài bông hoa dại bên đường để trang trí một chút bàn ăn ở nhà bếp.
Sau khi làm sạch sẽ, Hạo Thiên phá vỡ từng mảng nhỏ nước đá thành những viên đá thật nhỏ rồi đặt chúng vào những cái bát, sau đó hắn đặt những loại hoa quả lên trên nước đá rồi tưới nước dừa lên.
Trong bát hoa quả ướp lạnh này có dứa, phúc bồn tử, mía, thịt dừa tươi, tuy là không quá phong phú nhưng nhìn cũng khá ngon.
“Hạo Thiên! Anh làm cái gì mà trông ngon thế?” Diệp Ngân nhìn thấy mấy bát trái cây mà thèm thuồng.
“Trái cây mát lạnh! Cứ gọi tạm nó là như thế!” Hạo Thiên mỉm cười, nói tiếp: “Tôi hy vọng nó sẽ ngon… các cô gái của tôi, cùng ăn nào!”
Diệp Ngân là người đầu tiên nếm thử, cô nàng dùng cây ghim mà Hạo Thiên đã chuẩn bị trước đó, ăn lấy một miếng dứa…
“Ngon! Ngọt ngọt chua chua… cộng thêm sự mát lạnh nữa… Tuyệt vời!” Diệp Ngân tấm tắc khen ngợi.
“Đúng là không tồi nhỉ?” Trúc Diệp Thanh miệng vừa ăn vừa khen.
“Mát lạnh… Ngon!” Lili cũng chen vào.
“Yummy!” (Ngon!) Mary cũng khen ngợi.
Hạo Thiên cũng không có nói gì, dù sao thì giữa cái thời tiết nóng bức này mà có một bát trái cây ướp lạnh như thế này thì…
“Anh lấy nước đá ở đâu ra vậy?” Diệp Ngân có chút tò mò liền hỏi.
“Tôi tự làm ra đấy! Cô có thấy tôi tuyệt vời không?” Hạo Thiên đắc chí cười.
“Rất tốt! Anh là tuyệt vời nhất!” Diệp Ngân khen ngợi nhưng sắt mặt có chút mờ ám.
“Quá khen… Quá khen…” Hạo Thiên tỏ vẻ ngại ngùng nhưng trong đầu hắn đang nghĩ Diệp Ngân tỏ ra cái vẻ mặt đó là có ý gì, hắn đã làm gì có lỗi với cô nàng sao?
“Anh không ăn nữa sao?” Diệp Ngân cười cười.
“Không không… Tôi đang ăn đây!” Hạo Thiên cười gượng một cái.
……
Nhiệt độ trên đảo hoang này thật sự có nhiều sự bất thường, nó cứ như ở sa mạc vậy, ban ngày thì nóng bức đến nỗi không chịu đựng được còn về đêm thì nhiệt độ cũng hạ thấp đến mức muốn đóng băng vậy.
So với thời tiết của mùa xuân thì khi sang mùa hạ thì nhiệt độ ban đêm cũng không quá lạnh như trước, gió thổi nhè nhẹ khá mát mẻ, nhiệt độ này thì bọn họ khá dễ đi vào giấc ngủ, dù là như thế nhưng vẫn phải đốt lửa ở bên ngoài nhằm xua đuổi thú dữ.
Buổi tối khoảng tám giờ, ánh lửa từ nhà bếp chiếu gọi ra bên ngoài, Diệp Ngân đang chăm chú nặn bùn để làm bình gốm, cô nàng cũng đã nặng được ba, bốn cái bình gốm, Hạo Thiên thầm nghĩ chúng dùng để đựng những thứ mà hắn muốn giữ lại.
Nhìn sơ qua thì Hạo Thiên thấy được ba cái bình này có kích thước nhỏ dần, hóa ra mục đích của cô nàng là dùng chúng để làm tủ lạnh…
Bên cạnh Diệp Ngân, Trúc Diệp Thanh cũng không chịu thua kém, cô nàng cũng sớm nặng bình gốm để chuẩn bị làm rượu…
Làm rượu cũng khá đơn giản, đem phúc bồn tử rửa cho thật sạch rồi phơi khô, với tỷ lệ 10:3 với đường, trộn chúng lại rồi bỏ vào trong bình gốm sau đó dùng da lợn rừng bịt kín lại là hoàn thành.
Để đảm bảo việc chế tác rượu được thành công tốt đẹp thì cần phải khử trùng đồ vật qua nước sôi để tránh cho các vi khuẩn không có lợi phá hoại bình rượu.
Tầm chín giờ tối thì cơ bản đã hoàn thành hết các công việc mà các cô nàng mong muốn làm, trong quá trình làm rượu phúc bồn tử hay làm tủ lạnh đều có sự góp công của Lily và Mary.
Cũng nhờ có thêm hai người họ mà công việc của Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đã được hoàn thành nhanh hơn, cũng ít tốn công sức hơn.
……
Ngày hôm sau…
“Gầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, bên ngoài nơi trú ẩn của Hạo Thiên xuất hiện một hình bóng tối đen.
Hạo Thiên bị giật mình, vừa tỉnh giấc đã bị một âm thanh lớn thu hút, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi nơi trú ẩn.
Cách không xa hang động, một con vật với hình thù kỳ lạ…
Hạo Thiên cũng không dám đến quá gần, đứng ở trên cây, cách đó khoảng hai trăm mét, hắn nhìn thấy một con… không thể ngờ….
Danh Sách Chương: