Ngày thứ hai vào lúc giữa trưa, Hạo Thiên từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, cứ tưởng mình sẽ dậy rất sớm nhưng không ngờ khi thấy hắn ngủ say mà không ai đánh thức hắn dậy, dù sao như vậy cũng không tệ, mọi mỏi mệt gần như tan biến hết, có điều bụng hắn đói cồn cào.
Vừa chạy ra khỏi lều, cái đập vào ánh mắt của Hạo Thiên đầu tiên là khung cảnh mọi người đang học ngôn ngữ mới, cảm giác buồn ngủ lại xuất hiện trong đầu hắn nhưng không có trốn tránh.
Đi tìm thứ gì đó ăn lót dạ rồi đi đến chỗ mấy người Diệp Ngân, một cái bảng được làm bằng tre, mặt trên được dán giấy, dùng than củi để thay cho bút chì mà dạy từ vựng cho ba cô gái còn lại.
Trúc Diệp Thanh đứng gần bảng viết chữ, Diệp Ngân, Lily cùng Mary chăm chú nghe dạy, Artemis cũng không biết nên làm gì nên cũng chỉ đành ngồi cạnh đó, đối với cô bé, những chữ cái trên bảng cũng đủ khiến đôi mắt nhỏ bé đó loạn cả lên.
Có điều, thính giác của Artemis thực sự quá nhạy cảm, Hạo Thiên từ lúc bước ra khỏi lều là đã phát hiện ra hắn, tuy không nói ra nhưng cũng nhìn về hắn, hắn cũng đành cười lại với cô bé một cái rồi đi tìm đồ ăn.
Không có chú trọng vào việc học ngôn ngữ của bộ lạc Hera, Hạo Thiên chỉ chú trọng đến việc đi qua màn sương để tìm người trong bộ lạc.
Hạo Thiên ngồi suy nghĩ khá lâu, khoảng nửa tiếng sau hắn liền nói ra kế hoạch của hắn.
Kế hoạch rất đơn giản:
Thứ nhất, bọn họ sẽ chế tạo mặt nạ phòng độc để đi xuyên màn sương trắng.
Tiếp theo là đi tìm chỗ bộ lạc đang trốn tránh.
Cuối cùng là tùy cơ ứng biến để đưa người trong bộ lạc trở về.
Ngoài ra hắn còn một kế hoạch khác là đóng thuyền nhỏ rồi đi đến chỗ bộ lạc, nhưng Hạo Thiên quyết định sẽ dùng cách đầu tiên, vẫn đề là làm chiếc mặt nạ phòng độc.
Trúc Diệp Thanh cũng không có giấu giếm gì mà lặng lẽ đi đến chỗ ba lô của mình rồi lấy ra một cái rương màu trắng.
"Đó là…" Hạo Thiên nhìn thấy Trúc Diệp Thanh ôm cái rương liền thốt lên.
Nhìn từ bên ngoài, trên cái rương màu trắng đó có một cái hình chữ thập, không sai nó là rương y tế.
"Anh xem trong này có thứ gì dùng được hay không?" Trúc Diệp Thanh mỉm cười.
Nắp rương mở ra, giống như suy nghĩ của Hạo Thiên bên trong có rất nhiều thiết bị liên quan đến y tế, nào là bình thủy tinh, ống nghiệm, ống dây dẫn, kim châm, dao phẫu thuật, băng gạc...
Quả thực, trên đảo hoang này mà có một cái rương y tế như thế này thì khác nào tìm được kho báu ONE PIECE, một thứ đồ trân quý ở nơi đây.
Trên các bình thủy tinh đều có nhãn ghi loại thuốc, có đều chúng đều được viết bằng tiếng Anh, trình độ ngoại ngữ của Hạo Thiên thì ai cũng biết, tệ đến mức không thể tệ hơn nữa.
Ngoài cái rương y tế đó thì Trúc Diệp Thanh còn một cái rương khác, bên ngoài có màu nâu đỏ, bên trong có một bộ đồ bảo hộ rất dày, còn có một vài thứ linh tinh như bình Ắc quy (bình điện), đèn pha, dây kết nối đèn pha với bình điện, một cái đèn pin…
"Wow… Những thứ này rất tốt!" Hạo Thiên cười cười, trong lòng hắn đang gào thét khi thấy bình ắc quy.
Trúc Diệp Thanh gật đầu, Diệp Ngân cùng hai cô gái kia tò mò, còn Artemis thì không biết họ nói cái gì và những thứ đó có phải là thần khí?
Hạo Thiên cũng không khách khí mà bảo mọi người đi làm việc, hắn cần nghiên cứu nhằm chế tạo bình dưỡng khí để làm mặt nạ phòng độc.
Ai nấy đều tản ra đi làm công việc như thường ngày, Diệp Ngân cùng Lily hôm nay quyết định làm thêm giấy, Trúc Diệp Thanh cùng với Mary và Artemis thì đi chăn nuôi, trồng trọt.
Ở trong hang động, Hạo Thiên lấy bình ắc quy từ trong rương ra ngoài, lấy nước sạch đổ vào nồi, lấy bút chì từ ba lô rồi dùng dao găm gọt vỏ ngoài để lấy ruột bút.
Lấy sợi dây dẫn, ống dẫn từ trong rương ra để chuẩn bị làm thí nghiệm.
Cách làm cũng khá đơn giản:
*** Trong tất cả các tổ hợp và thiết bị có thể, đơn giản nhất có thể là một thùng chứa nước lớn trong suốt, sẽ phục vụ như một tế bào.
Thêm vào đó, cũng nên có trong tay bất kỳ kim loại hoặc vật dẫn điện nào đó để hoạt động như các điện cực.
Một cho cực âm, và một cho cực dương.
Đối với mục đích này, ngay cả bút chì với các điểm than chì được mài sắc ở cả hai đầu có thể hữu ích.
Và cuối cùng, một cục pin nhỏ và một số dây cáp kết nối nó với các điện cực ngẫu hứng.
***
Hạo Thiên không có những thứ như thế nên dùng tạm những thứ tương tự để làm thí nghiệm.
Sau một lúc miệt mài làm việc, Hạo Thiên cơ bản đã hoàn thành được bình dưỡng khí.
Nguyên lý hoạt động của nó rất đơn giản, hai điện cực sẽ điện phân nước thành hai loại khí Hidro (H2) và Oxy (O2), khí H2 sẽ tích tụ ở điện cực âm, còn khí O2 sẽ ở điện cực dương.
Chắc do Hạo Thiên quá tập trung vào việc chế tạo mà quên mất thời gian, lúc này cũng đã giữa trưa.
Diệp Ngân từ bên ngoài bước vào, Hạo Thiên cũng không để ý lắm nên không biết có người đi vào.
Không làm gì, Diệp Ngân đứng yên vị nhìn Hạo Thiên đang chăm chú làm việc này việc kia.
"Xong! Hoàn hảo!" Hạo Thiên bỗng dưng hét lên.
"Sao thế? Thành công rồi hả? Diệp Ngân bị Hạo Thiên làm giật mình nhưng cũng may là cô nàng không bị yếu tim.
"Hả?" Hạo Thiên kinh hoàng, "Sao cô lại ở đây? Không có việc gì làm sao?"
"Hừ! Sao tôi không được ở đây? Anh có ý gì?" Diệp Ngân tỏ thái độ tức giận.
"À không… Cô làm xong việc của mình rồi hả? Cứ tự nhiên…" Hạo Thiên đổ mồ hôi mồ kê.
"Nói vậy còn nghe được!" Diệp Ngân mỉm cười, nói tiếp: "Bữa ăn đã chuẩn bị xong rồi… Anh không định ăn trưa sao?"
"Cái gì? Mới đây mà trưa rồi sao?" Hạo Thiên cảm thấy mình như bị lừa gạt vậy.
"Thôi đi ăn cơm nào!" Diệp Ngân nắm tay Hạo Thiên kéo đi.
Hạo Thiên cũng không có phản ứng gì, không ngờ rằng, hắn chỉ làm có một cái máy điện phân mà lại tốn nhiều thời gian đến vậy.
Cũng thôi suy nghĩ về vấn đề này, hắn còn phải làm nhiều thứ khác nữa, còn phải làm một cái như mặt nạ phòng độc, thiết kế máy điện phân cho ba người cũng sẽ tốn nhiều thời gian và công sức.
Người ta thường có câu: "Có thực mới vực được đạo!"
Điều kiện tiên quyết cho mọi công việc là phải ăn no trước thì mới có sức làm, tiến độ công việc mới có thể làm nhanh..
Danh Sách Chương: