Trúc Diệp Thanh không phải không biết một con lợn rừng lợi hại đến mức nào, huống hồ đây còn là nguyên đàn lợn rừng.
Bởi vì Hạo Thiên quá tự tin, bản thân hắn còn không biểu hiện ra chút gì là lo lắng cả, Diệp Ngân cũng ung dung xem chuyện này là bình thường thì cần gì phải lo lắng.
Cách không xa hang động, đàn lợn rừng cũng đã tiến nhanh đến, chẳng mấy chốc là sẽ tới nơi trú ẩn, mấy người bọn họ cũng sẵn sàng đón kẻ địch.
Trời mưa như trút nước, phía sau đàn lợn là một con trăn khổng lồ cũng dần tiến đến, Hạo Thiên cũng đã tiến ra phía trước cổng hàng rào.
Trong lúc làm hàng rào thì Hạo Thiên đã có sự chuẩn bị để tiếp đón đàn lợn rừng, hắn dùng tre làm mấy cái chướng ngại vật, cứ hai cây tre vuốt nhọn đầu rồi cắm xuống đất chéo nhau thành hình chữ X và buộc chúng lại bằng dây thừng, để giữ cố định chúng thì hắn buộc thêm một cây tre ngay giữa chữ X.
Cứ như thế hắn tạo được một hình vòng cung, khi mà lợn rừng tới, hắn sẽ nhử bọn chúng vào trong đó để rồi ra tay sát hại.
Mưa ngày một lớn, trước mắt chỉ là một màn trắng xóa, cái màn đó dường như muốn nuốt trọn mấy người bọn họ.
Tuy rằng mưa rất lớn nhưng những âm thanh gào thét của đàn lợn rừng thì tất cả mọi người trong hang động đều nghe rõ ràng.
“Tới rồi!” Hạo Thiên hét lớn một tiếng rồi cùng Hắc Hắc phi ra ngoài, trước khi đối phó đàn lợn rừng thì hắn đã nói rõ kế hoạch của hắn cho mấy cô nàng biết.
Cơ bản Hạo Thiên sẽ cùng Hắc Hắc đón địch và hạ sát chúng.
Còn Diệp Ngân cùng ba cô gái kia thì ở trong hang động dưới sự bảo vệ của hổ răng kiếm.
Hứng thú với việc bạo loạn của đàn lợn rừng, Trúc Diệp Thanh rất muốn ra ngoài đó để tìm hiểu kỹ càng hơn nhưng Hạo Thiên không cho phép nên cô nàng chỉ có thể đứng bên trong hang động mà nhìn ra phía bên ngoài.
Trải qua mười lăm phút đồng hồ, những hạt mưa bắt đầu rơi ít dần đi, tầm nhìn đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Trúc Diệp Thanh rất muốn đi theo nhưng bị ngăn cản còn Diệp Ngân thì lại khác, cô nàng theo bản năng mà đi theo Hạo Thiên nhưng nghĩ tới chuyện mình có đi theo cũng không giúp ích được gì nên cô nàng đi được vài bước liền ngừng lại.
Diệp Ngân bây giờ đã khác xưa rất nhiều, để giúp đỡ cho Hạo Thiên thì cô nàng sẽ chẳng ngu ngốc gì mà đi theo làm vướng tay hắn, cô nàng ở lại và đi kiểm tra các bình gốm đựng thức ăn cũng như là thứ quan trọng nhất nhì là cái chứa pháo (bom).
Vào tiết trời ẩm ướt, mưa gió thế này thì rất khó để sử dụng, chỉ cần đụng nước là kíp nổ sẽ bị ướt và không thể nào kích nổ được nên Hạo Thiên cũng không có mang theo.
Diệp Ngân dự định sẽ thủ sẵn bom để lỡ Hạo Thiên có thất thủ thì cô sẽ hỗ trợ hắn từ sau.
Bên Hạo Thiên, hắn đã rời hang động rồi đi tới trước chỗ mai phục, hướng mắt nhìn về phía xa.
Rất mau, từ xa nhìn lại, Hạo Thiên đã thấy được bóng dáng của đàn lợn rừng và trăn Titan, Hắc Hắc theo lệnh của hắn chạy nhanh về một phía để tránh đàn lợn không đi vào bên trong chốt chặn.
Hắc Hắc rất nhanh đã tới được vị trí mà Hạo Thiên đã chỉ định, hắn đứng yên một chỗ ngậm nghĩ về nó, một con vật đang cố bảo vệ địa bàn của mình.
Bạch Bạch cũng chẳng ngần ngại gì mà lượn lờ ở trên không, nhìn cơn mưa thật lớn nhưng đối với loài đại bàng mà nói thì chẳng có gì là khó, đôi lúc chúng còn bay vào cơn bão để rèn luyện bản thân.
Chắc chắn ai cũng có thể biết rằng, lông chim rất khó bị thấm nước nên chẳng cần phải lo lắng là sẽ tăng sức nặng hay gây khó khăn gì cho Bạch Bạch.
Một tiếng kêu của Bạch Bạch vang lên, ngay lập tức gần ba mươi con lợn rừng xuất hiện rất rõ ràng trước mắt Hạo Thiên, hắn cũng giương cung lên và bắn về hướng đàn lợn.
Cũng chẳng mất bao lâu, đàn lợn rừng cũng đã vào trong vòng chốt chặn, Hạo Thiên chỉ việc nhảy ra ngày và bắn vào chúng.
Bạch Bạch thì gắp một con lợn lên rồi thả vào chúng, Hắc Hắc thì đứng ở ngoài nhằm tránh bọn chúng chạy ra ngoài, trăn Titan thì bò xung quanh để đảm bảo không con nào thoát được.
Lúc này từ nơi trú ẩn, những tiếng kêu la vang lên khắp hòn đảo hoang, tiếng đàn lợn bị thảm sát thật đáng sợ, các cô gái trong hang động cũng cảm thấy khiếp sợ khi nghe tiếng kêu.
Cứ mỗi một tiếng kêu là có một con lợn rừng nằm xuống, nhờ có những mũi tên thép mà Hạo Thiên bây giờ hạ sát một con lợn rừng thì rất là dễ dàng.
“Rất tốt! Cuối cùng cũng giết được hết chỗ này!” Khoảng ba mươi con lợn mà Hạo Thiên chỉ cần khoảng một giờ đồng hồ thì hắn đã hạ sát toàn bộ.
Trên mặt cỏ bị giẫm nát, những xác chết của mấy con lợn rừng nằm la liệt, máu cũng đã nhuộm màu cả vùng này và hòa vào dòng nước mưa.
Trời mưa cũng đã không còn lớn nữa, Hạo Thiên cũng nhanh chóng trở lại hang động với vẻ mặt vui mừng.
Diệp Ngân đứng từ bên trong rất lo lắng, khi mà thấy Hạo Thiên trở về mà không bị xay xát gì thì cô nàng rất vui mừng.
Tuy nhiên Diệp Ngân đã nhanh chân chạy nhanh ra và nhảy thẳng vào người Hạo Thiên, cô nàng ôm chặt lấy hắn, vẻ mặt như muốn khóc bởi vì lo lắng.
“Anh có bị sao không? Vết thương cũng có bị tái phát không đó?” Diệp Ngân lo lắng hỏi.
“Không sao! Có người lo lắng cho tôi như vậy sao tôi có thể có chuyện gì được!” Hạo Thiên mỉm cười và tay đưa lên ôm lấy Diệp Ngân.
“Đừng có tưởng bở nhé!” Diệp Ngân nhanh chóng đẩy người Hạo Thiên ra.
Đúng là tâm tư con gái, khó mà hiểu được, mà nếu muốn hiểu được thì chắc phải vứt não đi, Hạo Thiên cũng không dám phản kháng gì.
“Ha ha! Tôi có làm gì quá đâu nhỉ?” Hạo Thiên cười gượng.
Diệp Ngân vì quá lo lắng mà không hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
“Coi như anh biết điều…” Diệp Ngân quay người đi.
Chạm phải ánh nhìn của những người khác, Diệp Ngân đỏ mặt vì một màn vừa rồi, cô nàng nhanh chân tìm một chỗ mà trốn vào.
“Diệp Ngân nhà chúng ta cũng biết thẹn kìa!” Trúc Diệp Thanh nhìn thấy màn này mà không thể không buồn cười cho được.
Hạo Thiên cũng không dám trả lời lại, bởi vì nếu mà nói cái gì đó mà làm phiền lòng Diệp Ngân thì coi như hắn ta xong đời..
Danh Sách Chương: