"Thanh Thạch huynh, ở Đạo Nhất Tông đã quen rồi chứ?"
Đầu tiên là khách sáo quan tâm một câu, nghe vậy, Thanh Thạch cười gật đầu nói.
"Không tệ, ta rất thích bầu không khí ở Thần Kiếm Phong."
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi khách sáo vài câu, Tề Hùng mới nói tới chính sự, nhìn về phía Hồng Tôn nói.
"Sư đệ, doanh trại gần biển cũng đến lúc thay phiên, lần này đến Thần Kiếm Phong các ngươi."
Nghe được lời này, Hồng Tôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi, con mẹ nó, sao ta lại quên chuyện này chứ.
Đóng quân ở doanh trại gần biển, đệ tử toàn phong đều phải đi, trừ khi có tình huống đặc thù, cái này cũng không có gì to tát, nhưng tiểu tử Trường Thanh làm sao bây giờ?
Hồng Tôn không thể đi cùng, hơn nữa doanh trại gần biển kia, hắn không vào được, nghĩa là ít nhất một năm sau hắn mới có thể gặp lại Diệp Trường Thanh.
Nhìn thấy Hồng Tôn phản ứng lớn như vậy, Tề Hùng hỏi.
"Sư đệ làm sao vậy?"
"Không có, không có gì, ta quên mất chuyện này."
Nghe vậy, Hồng Tôn lộ ra một nụ cười gượng ép nói, thấy thế, Tề Hùng luôn có cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, chỉ gật đầu nói.
"Vậy sư đệ mau bắt tay vào chuẩn bị đi, mau chóng ra doanh trại gần biển bàn giao với đệ tử Ngọc Nữ Phong."
"Được."
Khẳng định không trốn được việc phải đi đóng quân ở doanh trại gần biển, hiện tại Hồng Tôn chỉ nghĩ, làm sao để giữ được tiểu tử Trường Thanh kia ở lại, không cho hắn đi doanh trại gần biển.
Trao đổi xong, Hồng Tôn cùng Thanh Thạch hai người cáo từ rời đi, mãi cho đến khi trở lại Thần Kiếm phong, Hồng Tôn vẫn luôn cau mày.
Đối với việc này, Thanh Thạch nghi hoặc nói.
"Ngươi làm sao vậy, mất hồn hả?"
"Ngươi đừng bôi nhọ lão tử, vừa rồi không nghe chuyện đổi người đến doanh trại gần biển sao."
"Vậy có gì đâu, đây là quy định của tông môn, hơn nữa, chỉ đóng quân ở doanh trại gần biển, cũng không có nguy hiểm quá lớn, ngươi lo lắng cái gì."
Thanh Thạch còn tưởng rằng Hồng Tôn lo lắng cho an nguy của các đệ tử, nhưng đối với chuyện này, Hồng Tôn lại tức giận mắng.
"Ta không phải lo lắng chuyện này, là tiểu tử Trường Thanh kia, đóng quân ở doanh trại gần biển, đệ tử toàn phong ngoại trừ tình huống đặc biệt ra đều phải đi, tiểu tử Trường Thanh cũng không ngoại lệ."
Lời này vừa nói ra, Thanh Thạch lúc này mới phản ứng lại, con mẹ nó, lớn chuyện rồi.
Không có tiểu tử Trường Thanh thì phải làm sao bây giờ.
"Ta vậy mà lại quên cái này."
"Cho nên nói ngươi làm gì đi, thật sự ngươi chẳng được cái gì, chỉ được cái ăn."
Tức giận nói xong, lập tức quay đầu tiến vào động phủ, Thanh Thạch thấy thế, bước nhanh đuổi theo, đồng thời nói.
"Tranh thủ thời gian nghỉ cách giữ lại tiểu tử Trường Thanh kia đi, hắn không thể đi doanh trại gần biển được."
"Không phải ta đang suy nghĩ đó sao."
Hai người một trước một sau tiến vào động phủ của Hồng Tôn, nhưng hoàn toàn không chú ý tới, Từ Kiệt cách đó không xa vừa vặn đi ngang qua, đã nghe thấy hết toàn bộ.
Chuyện thay phiên doanh trại gần biển, Từ Kiệt ngược lại không chút để ý, dù sao cũng không phải là chưa từng đi, theo hắn thấy, cũng chỉ là đổi chỗ khác tu luyện mà thôi.
Điểu làm cho Từ Kiệt thật sự để ý, hình như sư tôn không muốn để Trương Thanh sư đệ cùng đi, chuyện này làm sao mà được.
Lúc này Từ Kiệt xoay người, rẽ qua một khúc ngoặt đi tới động phủ của Liễu Sương, vừa lúc Lục Du Du cùng Vương Dao cũng đang ở đây.
Nhìn thấy ba người, Từ Kiệt lộ vẻ lo lắng nói.
"Xảy ra chuyện lớn rồi."
Nghe vậy, ba nàng đều không hiểu gì nhìn về phía Từ Kiệt, chuyện lớn gì mà làm cho ngươi thành ra như vậy.
"Chuyện doanh trại ngoài khơi chuẩn bị thay phiên, các ngươi đã quên rồi sao?"
"Không quên, đã sớm chuẩn bị xong, chờ sư tôn hạ lệnh nữa thôi."
Lục Du Du thấy ký lạ nhưng vẫn trả lời, không phải chỉ là đi trấn thủ doanh trại ngoài khơi thôi sao, sao lại khẩn trương như vậy.
"Không phải, sư tôn muốn giữ Trương Thanh sư đệ ở lại, các ngươi ngẫm lại xem, nếu Trương Thanh sư đệ không đi ra doanh trại gần biển, vậy chẳng phải chúng ta không có cơm ăn trong suốt một năm sao."
Nghe được lời này, sắc mặt ba người lúc này mới xảy ra biến hóa, cũng đồng dạng khẩn trương nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, không có Trương Thanh sư đệ, ta không thể chịu được."
"Ta cũng vậy."
"Cho nên ta tới tìm các ngươi thương lượng, xem phải làm sao bây giờ."
"Nhưng ý sư tôn đã quyết."
Hồng Tôn muốn giữ lại Diệp Trường Thanh, mặc dù bọn Từ Kiệt đều là đệ tử thân truyền, là đệ tử của sư tôn, nhưng trứng không chọi được với đá, cũng không có biện pháp gì tốt a.
Sau một hồi thương nghị, bốn người cuối cùng đều nhíu mày, chỉ có Từ Kiệt trầm mặc thật lâu, giống như nghĩ ra được cái gì, thần thần bí bí nói với ba người còn lại.
"Muốn ngăn cản sư tôn, chỉ bằng chúng ta đúng là không có khả năng, cho nên chỉ có thể mượn ngoại lực."
"Ngoại lực?"
"Ừm, để cho người còn cao hơn sư tôn ra mặt."
Chỉ thấy bốn người nhỏ giọng nghị luận một hồi, trên mặt đều lộ ra thần sắc hài lòng, hiển nhiên là đã có biện pháp.
Sau đó Từ Kiệt một mình rời khỏi Thần Kiếm phong, một mình đi tới chủ phong, làm cho người ta không thể tưởng tượng được chính là, hắn không có đi Thuật Pháp Đường, cũng không đi Đan Dược Đường, mà là đi thẳng đến Chấp Pháp Đường.
Bên trong Chấp Pháp Đường, Thạch Tùng đang tu luyện, nghe nói tam đệ tử của Thần Kiếm Phong Từ Kiệt cầu kiến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không chút do dự nói.
"Không tiếp."
"Nhưng Đường Chủ, Từ Kiệt nói có chuyện quan trọng phải bẩm báo với ngài, liên quan đến Thần Kiếm Phong."
Hả? Trong đầu của tên này rốt cuộc đang nghĩ gì, tam đệ tử của Thần Kiếm Phong, lại đến Chấp Pháp Đường báo cáo chuyện của Thần Kiếm Phong cho Đường Chủ?
Thoáng suy tư một lát, Thạch Tùng vẫn đổi lời nói.
"Dẫn hắn vào đi."
"Vâng."
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Chấp Sự Chấp Pháp Đường, Từ Kiệt nhìn thấy Thạch Tùng.
Đối với vị chủ tọa Nhị Trưởng Lão này, thật ra Từ Kiệt cũng không thân quen gì, dù sao một người cả ngày nghiêm mặt, là người cứng nhắc, nghiêm túc, còn chấp chưởng Chấp Pháp Đường của tông môn, dù thế nào cũng sẽ không được các đệ tử ưa thích, Từ Kiệt cũng như vậy.
Nhưng lúc này đây, sau khi nhìn thấy Thạch Tùng, Từ Kiệt lại tươi cười, cung kính hành lễ nói.
"Đệ tử Từ Kiệt, gặp qua Nhị Trưởng Lão."
Tiểu tử này không ổn, sao nụ cười giống như cúc hoa bị nát vậy.
Trong lòng âm thầm sinh ra phòng bị, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc hỏi.
"Ngươi nói có chuyện liên quan đến Thần Kiếm Phong cần phải báo cáo với bổn tọa?"
"Đúng vậy, hơn nữa là chuyện rất quan trọng."
"Nói đi."
Thạch Tùng không muốn nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, mà Từ Kiệt cũng đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này mặt mày chính trực nói.
"Là như vậy, không phải sắp đến kỳ hạn thay phiên doanh trại gần biển rồi hay sao, lần này đến phiên Thần Kiếm Phong chúng ta.
Mới vừa rồi đệ tử vô tình nghe được sư tôn nói, hắn muốn giữ lại một bộ phận đệ tử Thần Kiếm Phong.
Đây không phải là vi phạm quy củ của tông môn sao, đóng quân ở doanh trại gần biển, tất cả đệ tử đều phải đi, đây là tông quy, sư tôn biết rõ còn cố tình vi phạm..."
"Chờ một chút."
Từ Kiệt thao thao bất tuyệt nói, chỉ là còn chưa nói xong đã bị Thạch Tùng cắt ngang, lập tức vẻ mặt kì lạ nhìn hắn.
"Ngươi tới cáo trạng sư tôn Hồng Tôn của ngươi?"
Trong lúc nhất thời, Thạch Tùng nhìn Từ Kiệt, quả thực chính là một bạch nhãn lang, tiểu tử ăn cây táo rào cây sung, cũng không phải thứ tốt lành gì.
Mà đối với việc này, Từ Kiệt lại chính khí lẫm liệt nói.
"Không sai, đệ tử tới đây cáo trạng sư tôn, Trưởng Lão có lẽ sẽ cảm thấy đệ tử bội nghĩa, nhưng trong chuyện này đệ tử tuyệt đối không có ý đồ gì.
Có cũng chỉ là vì tấm lòng yêu tông môn, thân là chi chủ một phong, biết rõ còn cố tình vi phạm tông quy, thân là đệ tử Đạo Nhất tông, cho dù là sư tôn của mình, cũng có thể đại nghĩa diệt thân.
Đây là ý nghĩ trong lòng đệ tử, người ngay không nói tiếng gian, đệ tử cũng không sợ người khác nghĩ sai về mình."