Nhìn đi, nhìn đi, đây mới gọi là chuyên nghiệp.
Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử Thần Kiếm Phong phát hiện, trên người mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót, cho nên mới nói, con người mà, không thể lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, phải học học nữa học mãi.
Về phần Diệp Trường Thanh, hắn lại càng phục sát đất.
Vốn cho rằng sau khi chứng kiến các loại thủ đoạn của đệ tử Thần Kiếm Phong, mình cũng coi như hiểu nhiều biết rộng rồi, nhưng bây giờ xem ra, ở một số phương diện nào đó, đệ tử Thần Kiếm Phong vẫn chưa được.
Có lẽ đây là cái gọi là thiên phú.
Ngươi xem kỹ thuật diễn xuất tự nhiên như thật này đi, muốn chảy nước mắt là chảy được ngay, khiến cho người ta không bới ra nổi khuyết điểm nào.
Ngay cả người như Thạch Tùng cũng bị làm cho cảm động, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với suy nghĩ lúc trước của mình.
Nhưng mà đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy Triệu Chính Bình ở lối vào trận pháp, ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng rồi, hỏi Triệu Chính Bình, cho dù đệ tử Ngọc Nữ Phong có vấn đề thì Triệu Chính Bình cũng tuyệt đối không có vấn đề, với tính cách cương trực công chính của hắn ta, không thể nào thông đồng làm bậy với mọi người được.
Ngay sau đó, Thạch Tùng lên tiếng hỏi.
“Triệu Chính Bình, lời các đệ tử nói là thật sao?”
Chỉ cần câu trả lời của Triệu Chính Bình là không có vấn đề, vậy tất cả đều sáng tỏ rồi.
Mà nghe thấy Thạch Tùng gọi tên Triệu Chính Bình, Hồng Tôn ở bên cạnh hoàn toàn không còn lo lắng như lúc trước, trái lại còn thoải mái uống một hớp rượu.
Nhị sư huynh à, thời đại đổi thay, bây giờ Triệu Chính Bình cũng là người đã uống canh.
Đối mặt với chất vấn của Thạch Tùng, Triệu Nhu nắm chặt tay Triệu Chính Bình, không sai, mẹ nó hai người này vẫn luôn nắm tay nhau, Từ Kiệt ở bên cạnh đã không muốn nói gì nữa rồi, có đạo lữ đúng là ngầu mà.
Mà lúc này Triệu Chính Bình lộ vẻ rối rắm, rõ ràng đáy lòng đang chìm vào đấu tranh to lớn, nhưng khi câu nói của Triệu Nhu vang lên, đấu tranh như vậy lập tức tan thành mây khói.
"Bình ca, ta còn muốn ăn cơm Trường Thanh sư đệ làm."
"Bẩm nhị trưởng lão, lời nói của các sư đệ sư muội không hề giả dối."
Lời này vừa nói ra, lông mày đang nhíu chặt của Thạch Tùng lập tức thả lỏng, lần này không có vấn đề gì rồi, chắc chắn Triệu Chính Bình sẽ không lừa hắn ta.
Quay đầu nhìn về phía các Yêu Vương, lúc này Tề Hùng cũng lên tiếng.
"Còn có gì muốn nói không?"
"Cho dù là Thần Kiếm Phong hay là Ngọc Nữ Phong, đó đều là đệ tử Đạo Nhất tông, sao có thể tin được?"
"Vậy Yêu tộc ngươi có thể lấy ra chứng cứ không?"
Nghe thấy lời này, các Yêu Vương nhìn xuống chiến trường bên dưới, mẹ nó ngay cả một tên còn thở cũng không còn, lấy ra kiểu quái gì.
Lúc này Tề Hùng lại quát lên.
"Chuyện đã rõ rành rành, chính là Yêu tộc ngươi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, nếu không có câu trả lời thỏa đáng, Nhân tộc ta tuyệt đối không bỏ qua."
Đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của Tề Hùng, có Yêu Vương tức giận nói.
"Tề Hùng, đây hoàn toàn là lời của một bên, thật sự cho rằng Yêu tộc ta..."
"Được rồi, việc này coi như Yêu tộc ta đuối lý, ít ngày nữa sẽ đưa bồi thường đến."
Nhưng còn chưa nói hết lời đã bị một Yêu Vương ở Hổ Lĩnh khác cắt ngang.
Nghe thấy lời này, Yêu Vương khác còn chưa lên tiếng, Huyết Hổ bên dưới đã tức giận quát.
"Ta không làm, bọn họ đang phỉ báng ta, ta không làm."
Như vậy, há chẳng phải là thừa nhận tất cả, Huyết Hổ Yêu Vương quyết không thừa nhận, rõ ràng ta chưa làm gì cả.
Nhưng mà Yêu Vương ở Hổ Lĩnh này lại không nói thêm gì, chỉ liếc mắt nhìn nó, ngay sau đó quay đầu nói với Tề Hùng.
"Bây giờ hài lòng rồi chứ?"
"Hừ, lần này cứ vậy đi, nếu có lần sau nữa, Nhân tộc ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy."
"Đi."
Không nhiều lời nữa, một đám Yêu Vương mang Hắc Hổ đang bị thương nặng cùng với Huyết Hổ, Kim Điêu và thi thể yêu thú trải đầy mặt đất quay người rời đi.
"Ơ, đợi đã, những thi thể này là của bọn ta."
Nhìn thấy thi thể bị mang đi, đệ tử Thần Kiếm Phong không ngồi yên được nữa, đáng tiếc các Yêu Vương hoàn toàn không để ý tới bọn họ, thu dọn xong rồi lập tức biến mất.
Các Yêu Vương rời đi, đệ tử Thần Kiếm Phong khóc không ra nước mắt, biết bao nguyên liệu nấu ăn đó, để ở trong tay những Yêu Vương này thật lãng phí.
"Được rồi, đệ tử Thần Kiếm Phong tiếp tục đóng giữ doanh trại gần biển, đệ tử Ngọc Nữ Phong cùng trở về tông môn."
Lúc này Tề Hùng lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, các đệ tử Ngọc Nữ Phong đã thi nhau nói.
"Tông chủ, ta cảm thấy yêu thú sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ta cảm thấy doanh trại gần biển cần có đệ tử hai phong đóng giữ mới thỏa đáng, cho nên đệ tử xin được ở lại."
"Đúng vậy, những yêu thú này đều cực kỳ bỉ ổi, ai biết sau này còn có thủ đoạn gì, xin hãy để bọn ta và Thần Kiếm Phong cùng nhau đóng giữ doanh trại gần biển, đề phòng bất trắc."
"Đệ tử tha thiết cầu xin tông chủ cho Ngọc Nữ Phong tiếp tục đóng giữ doanh trại gần biển."
"Ngọc Nữ Phong xin được đóng giữ ở doanh trại gần biển."
Trông thấy các đệ tử Ngọc Nữ Phong đều không muốn rời đi, khóe miệng Tề Hùng co giật, tức giận mắng.
"Càn quấy, còn ngại không đủ loạn sao? Lập tức lên Tinh Hạm trở về tông môn."
Còn muốn nói gì nữa, nhưng Bách Hoa cũng sầm mặt nói.
"Còn không nghe lời?"
"Vâng."
Thấy phong chủ đã nói như vậy, các đệ tử chỉ có thể uể oải gật đầu, sau đó mỗi người đều không nỡ nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
Ánh mắt kia giống như đang nhìn người đàn ông phụ lòng, tràn đầy oán giận và uất ức, khiến cho Diệp Trường Thanh lập tức đen mặt.
Các đệ tử Ngọc Nữ Phong lưu luyến không rời leo lên Tinh Hạm, mà lúc này Hồng Tôn lại đang liếc nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó.
"Quái lạ, nghịch đồ kia đâu? Còn cả nhóc con Trường Thanh kia đâu?"
Tất nhiên hắn ta không quên Diệp Trường Thanh, nhưng tìm một lượt cũng không tìm thấy, cuối cùng tình cờ nhìn vào trong trận pháp, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà Từ Kiệt đã kéo Diệp Trường Thanh tiến vào trận pháp, lúc này còn đang vẫy tay với hắn ta nữa.
"Nghịch đồ."
Lập tức giận dữ không thôi, mà Từ Kiệt trong trận pháp lại nở nụ cười rực rỡ, sao mình có thể không nghĩ ra điểm này được chứ, cho nên sớm đã kéo Trường Thanh sư đệ chạy vào trong trận pháp rồi.
"Hồng Tôn, ngươi cũng trở về cùng ta."
Đang định tiến lên, tiếng nói của Tề Hùng truyền đến, nghe vậy, Hồng Tôn nhếch miệng cười nói.
"Đại sư huynh, ta lo lắng..."
"Ngươi lo lắng quái gì, cút trở về cho ta."
Căn bản không cho Hồng Tôn cơ hội nói chuyện, Tề Hùng nổi giận mắng mỏ, hắn ta thật sự cảm thấy thọ nguyên của mình đang điên cuồng thiêu đốt, làm cái chức Tông Chủ này, e rằng phải sống ít đi mấy trăm năm.
Trông thấy không thể thương lượng, Hồng Tôn chỉ có thể quay đầu hung ác lườm Từ Kiệt, mà tiểu tử này vẫn đang vẫy tay tạm biệt.
Nghiến răng, Hồng Tôn vẫn thành thật theo sau Tề Hùng rời đi.
"Tiểu tử thối, ngươi chờ đó cho ta."
Mọi người đi rồi, trong doanh trại gần biển chỉ còn người của Thần Kiếm Phong.
"Đi đi đi, Trường Thanh sư đệ, sư huynh dẫn ngươi đến doanh trại gần biển."
"Mặc dù doanh trại gần biển này thô sơ, kém với tông môn, nhưng chỗ này mới là nơi chúng ta thật sự được làm chủ."
"Đám người như Chấp Sự, Trưởng Lão, đặc biệt là Sư Phụ đều không vào được, cho nên một năm này, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, thử nghĩ mà xem, có phải rất sảng khoái hay không."
Từ Kiệt tươi cười lôi kéo Diệp Trường Thanh đi vào trong trận pháp, hưng phấn không thôi nói.
Chuyện đã kết thúc, một năm tiếp theo có thể nằm ngửa ăn cơm, không có mấy lão già kia, một ngày ba bữa, Từ Kiệt hắn ta ăn chắc rồi.