Ngay khi các đệ tử Ngọc Nữ Phong điên cuồng, phía trước truyền đến tiếng gầm thét của đệ tử Thần Kiếm Phong.
"Mẹ nó, xong chưa vậy, không chống nổi nữa rồi."
"Mỗi người một chén, chừa lại một chút cho bọn ta nữa."
"Uống xong thì lăn trở về, thay ca cho bọn ta."
Nhìn thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong ngươi uống một chén ta uống một chén, đệ tử của Thần Kiếm Phong cuống lên, có ai uống như các ngươi à, mẹ nó mau lên đây chống đỡ.
Áp lực ở tiền tuyến quả thật rất lớn, nghe vậy, ngay cả Hồng Tôn cũng lên tiếng mắng.
"Mau mau mau, đã lúc nào rồi, uống xong thì mau lăn trở về."
Mặc dù trong lòng tràn đầy không nỡ, nhưng tình hình là như vậy, đệ tử Ngọc Nữ Phong vẫn phải quay người trở về tiền tuyến đánh gϊếŧ.
Sau khi uống canh, mỗi một người trong các nàng đều như được sống lại, khí thế hừng hực.
Mà nhìn thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong quay trở về, đám người Thần Kiếm Phong không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Sáu con yêu thú đang vây gϊếŧ một tên đệ tử Thần Kiếm Phong, nhưng đang đánh mà đệ tử này lại lắc mình chuồn mất.
Ngay sau đó có một đệ tử Ngọc Nữ Phong thay vào.
"Sư muội, chống đỡ nha."
"Sư huynh nhanh chút là được."
"Yên tâm, sư huynh rất nhanh."
Đệt, đánh nhau mà cũng thay người à? Mấy con yêu thú đều ngây ngẩn cả người, ngươi cho rằng đây là thi đấu võ đài sao?
Lập tức giận tím mặt, những đệ tử Đạo Nhất tông này quả thật không coi bọn chúng ra gì.
Mà đối mặt với vây công của mấy con yêu thú, đệ tử Ngọc Nữ Phong lại lẫm liệt không sợ, ta là người đã uống canh rồi đấy.
Có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên khắp chiến trường, vô số yêu thú đều ngơ ngác, bất thình lình, đối thủ của bọn chúng đã đổi thành người khác rồi.
"Lý nào lại như vậy, đúng là càn quấy quá mà, ngươi xem người của Ngọc Nữ Phong các ngươi đi, đây là đang tác chiến đấy, còn ra thể thống gì nữa."
Duy chỉ có một người đang chửi ầm lên, người này chính là đại sư huynh Triệu Chính Bình của Thần Kiếm Phong.
Hình như trước mắt chỉ còn hắn ta và Triệu Nhu chưa nếm thử tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Nhưng khi nghe thấy lời này, Triệu Nhu vẫn luôn kề vai chiến đấu cùng hắn ta lại lộ vẻ kỳ lạ nói.
"Bình ca, hình như là Thần Kiếm Phong các ngươi mở đầu."
Vừa nói ra lời này, gương mặt mo của Triệu Chính Bình lập tức đỏ ửng, nhưng hắn ta vẫn cố chấp nói.
"Bọn họ như vậy đã không cứu nổi rồi, ta cũng chẳng muốn nói nữa, nhưng mà Nhu muội à, Ngọc Nữ Phong không thể như vậy, ngươi phải dẫn dắt các nàng đi theo lẽ phải."
Là như vậy sao? Liếc nhìn những đệ tử Ngọc Nữ Phong lại xông lên chiến trường, ai nấy đều dũng mãnh vô cùng, trong lòng Triệu Nhu không nhịn được nảy sinh nghi ngờ.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.
"Ta cảm thấy canh này có gì đó kỳ lạ, Bình ca, hay là chúng ta cũng đi nếm thử?"
Trước và sau khi uống canh quả thật tưởng như hai người khác nhau, nghe vậy, Triệu Chính Bình sầm mặt lại, sau đó muốn từ chối.
Đùa à, ta chính là đại sư huynh của Thần Kiếm Phong, bây giờ là thời khắc sống còn, trên chiến trường, há có thể vì uống canh mà mất đi chí khí.
"Không thể nào, cho dù hôm nay Triệu Chính Bình ta chết trận nơi sa trường, cũng tuyệt đối sẽ không…"
Hơn mười hơi thở sau, tại cửa vào trận pháp, Triệu Chính Bình nhìn canh Cao Xương trong tay, lộ vẻ hưởng thụ nói.
"Nhu muội, canh này thơm quá."
"Đúng là rất thơm."
Không nhịn được uống một ngụm, ngay sau đó Triệu Chính Bình lập tức ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
"Canh này…"
"Sao vậy Bình ca?"
"Uống ngon lắm, Nhu muội, ngươi cũng nếm thử đi, uống ngon lắm, ta chưa từng uống canh nào ngon như vậy."
Thấy người có tính cách cứng nhắc như Triệu Chính Bình cũng phải lộ ra vẻ mặt thế này, Triệu Nhu mỉm cười uống một ngụm, ngay sau đó, phản ứng cũng giống hệt Triệu Chính Bình.
Thảo nào, thảo nào mọi người lại điên cuồng như vậy, đó cũng không phải là không có lý do.
"Bình ca, thì ra Thần Kiếm Phong các ngươi vẫn luôn ăn ngon thế này."
Hoàn toàn chỉ là lời nói vô tâm, nhưng nghe thấy lời này, Triệu Chính Bình lại sững sờ, vẫn luôn ăn sao? Mẹ nó vì cái quái gì mà trước giờ ta chưa từng được ăn.
Ánh mắt vô cùng oán giận nhìn về phía Diệp Trường Thanh, nhận thấy oán giận ập tới, Diệp Trường Thanh đang bận rộn ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Chính Bình.
Mặc dù không có bất kỳ tiếp xúc gì với vị đại sư huynh này, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn lễ phép mỉm cười, coi như chào hỏi.
Về phần Triệu Chính Bình, lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới đều tăm tối, giống như toàn bộ Thần Kiếm Phong đã vứt bỏ mình.
"Bình ca, Bình ca, ngươi không sao chứ?"
Mãi đến khi tiếng nói của Triệu Nhu truyền đến, hắn ta mới lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu.
"Không sao, canh này ngon thật, hơn nữa công hiệu giảm đau cũng không tệ, Nhu muội mau uống nhiều chút."
"Vâng, Bình ca cũng vậy, ngươi xem, trên người ngươi vẫn đang chảy máu đấy."
"Được."
Hai người trưng ra dáng vẻ tình chàng ý thϊếp khiến cho người ta nhìn đau cả mắt, hơn nữa còn đang đứng trước bàn, chắn không ít đệ tử đằng sau.
Cuối cùng có người không nhịn được nói ra.
"Ta nói này đại sư huynh, các ngươi có thể chờ đánh xong rồi hãy ân ái không, tình hình đang rất nguy cấp đấy."
"Đúng vậy, sư đệ ta đây bị chém một đao vào động mạch chủ, máu chảy không ngừng, cần gấp một chén canh nối lại."
"Hay là hai người các ngươi dời sang bên cạnh đi, như vậy mặc cho các ngươi muốn ân ái thế nào cũng được."
"Lên chiến trường mà cũng không thoát được món ‘cơm chó’ chết tiệt này à?"
Đối mặt với kháng nghị của đông đảo đệ tử, da mặt Triệu Nhu mỏng, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, mà cho dù là gương mặt mo của Triệu Chính Bình thì cũng không chịu nổi.
"Các vị sư đệ, ta…"
Đang định giải thích, nhưng đột nhiên cảm giác thấy một sức mạnh to lớn đập lên trên mông, sau đó cả người bay lên không trung, rơi về phía chiến trường.
"Đúng có nói nhảm nữa, uống xong rồi thì cút về."
Không biết từ lúc nào Hồng Tôn đã xuất hiện ở sau lưng Triệu Chính Bình, không nói hai lời, giơ chân đạp hắn ta bay ra ngoài.
Một tay bưng chén, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười thoải mái, sảng khoái, cuối cùng đã trút được giận, cũng coi như thu về chút lời lãi, ai bảo ngươi dám dùng trận pháp vây nhốt vi sư.
Tuyệt đối không phải Hồng Tôn ta đang trả thù đâu.
Thoải mái uống một ngụm canh, chỉ cảm thấy dường như còn thơm ngon hơn lúc trước.
Vừa dạy dỗ đệ tử vừa uống mấy chén canh, ngay khi Hồng Tôn vui vẻ muốn quên đi tất cả, tiếng nói của Thanh Thạch trên bầu trời truyền đến.
"Hồng Tôn, mẹ nó rốt cuộc ngươi đã xong chưa."
Thanh Thạch nổi giận thật rồi, lão già này nói là đi uống canh, dặn mình chống đỡ một lát, sau đó sẽ trở lại thay cho mình.
Vì uống canh, Thanh Thạch đồng ý.
Nhưng mẹ nó, lão già này vừa đi đã mất dạng, để lại một mình mình đối mặt với Huyết Hổ Yêu Vương và Kim Điêu Yêu Vương.
Lấy một địch hai, Thanh Thạch phải dốc hết sức mình mới miễn cưỡng chống đỡ, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy người đâu, lúc này mới không nhịn được tức giận mắng lên.
Nghe thấy tiếng thét tức giận của Thanh Thạch, Hồng Tôn mới chợt nhận ra.
"Ta đến đây, suýt nữa thì quên mất."
Đệ tử xung quanh nghe thấy lời này, khóe miệng ai nấy đều co rúm lại, người ta đang liều mạng đấy, vậy mà ngươi lại quên mất?
Uống sạch chén canh, Hồng Tôn lắc mình phóng về phía Thanh Thạch.
Sau đó hai người đổi cho nhau, Hồng Tôn lấy một địch hai, Thanh Thạch xuống uống canh.
Cảnh tượng này càng khiến Huyết Hổ Yêu Vương tức run người, coi thường, đây là coi thường mình một cách trắng trợn.
"A, Hồng Tôn, ta gϊếŧ ngươi."
Mà Hồng Tôn căn bản không để ý đến nó, chỉ la lớn với Thanh Thạch.
"Ngươi nhanh chút, uống xong trở về thay cho ta."
Huyết Hổ Yêu Vương.
"Đệt!"