Nhưng vừa nghĩ tới có nhiều sư huynh đệ anh dũng chiến đấu trên chiến trường như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không thấy cực khổ nữa.
"Ồ, canh này uống ngon thật, ta sống lại rồi."
"Sống lại còn không mau cút trở về gϊếŧ yêu thú, đến lượt ta uống rồi."
Trông thấy Diệp Trường Thanh đầu đầy mồ hôi, Vương Dao dùng khăn tay của mình lau giúp hắn, sự dịu dàng chết tiệt bất chợt ập tới khiến Diệp Trường Thanh sững sờ.
"Sư tỷ."
Nghe vậy, sắc mặt Vương Dao hơi đỏ lên, ậm ờ giải thích.
"Ta thấy đầu ngươi chảy đầy mồ hôi, cho nên lau giúp ngươi."
Nhìn thấy cả khuôn mặt Vương Dao đỏ bừng lên, Diệp Trường Thanh cười khúc khích, nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc suy nghĩ nhiều, tiếp tục bận việc thôi.
Lối vào trận pháp liên tục có người đến người đi, nối liền không dứt, đông đảo đệ tử tranh giành uống canh rồi đi lên chiến trường, những đệ tử còn lại thì vừa chờ đợi vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn kêu lên một câu như này.
"Ôi, sư muội này, ta nói cho ngươi biết, bình thường muốn ăn một miếng cơm của Trường Thanh sư đệ không dễ đâu.
Gϊếŧ!"
"Là sao?
Gϊếŧ!"
"Mỗi lần ăn cơm đều giống như chiến đấu vậy, phải cướp được vị trí, sư muội ngươi không phải đệ tử của Thần Kiếm Phong, ngươi không hiểu đâu.
Gϊếŧ!"
"Vậy sư huynh, về sau ta có thể đến Thần Kiếm Phong các ngươi ăn cơm không?
Gϊếŧ!"
"Vậy thì không được."
"Hừ, mẹ nó ông đây hô biết bao nhiêu lần, đến lượt ngươi rồi."
Vừa giơ chân đạp yêu thú bên cạnh vừa tức giận mắng.
Vừa rồi tựa như nhìn thấy được ánh sáng đến từ địa ngục, con yêu thú này vui đến phát khóc, đột nhiên lại bị đau đớn kéo về thực tế, nhìn đệ tử Đạo Nhất tông lộ vẻ hiền hòa trước mắt, yêu thú này vừa khóc vừa hô lên một câu.
"Gϊếŧ!"
Giờ phút này, đông đảo yêu thú chỉ có một nguyện vọng, đó chính là để chúng nó mau mau chết đi, những người này đều là ma quỷ.
Không cầu gì khác, chỉ cầu được chết.
Cuối cùng, dưới sự kêu gọi của vô số yêu thú, cứu tinh tới rồi, chỉ thấy hơn mười Yêu Vương từ nơi xa cấp tốc chạy tới. Từ đằng xa đã nhìn thấy chiến trường bên ngoài doanh địa gần biển, lập tức có Yêu Vương tức giận hô lên.
“Dừng tay."
Tiếng gầm thét đột nhiên xuất hiện khiến các đệ tử ngẩng đầu nhìn ra, lại phát hiện không chỉ Yêu Vương tới, mà các cường giả của tông môn như Tề Hùng, Thạch Tùng, Bách Hoa cũng tới.
Đệ tử Thần Kiếm Phong phản ứng nhanh nhất, lập tức vung kiếm chém gϊếŧ yêu thú trước mắt.
Nếu tông chủ của bọn họ đã tới, vậy chắc chắn không diễn được nữa rồi.
Ở lối vào trận pháp, Từ Kiệt lại càng nhanh tay lẹ mắt, lập tức thu hết nồi niêu xoong chảo của Diệp Trường Thanh vào trong nhẫn không gian.
"Từ Kiệt, ngươi làm gì vậy?"
Triệu Chính Bình đang thích chí uống canh cùng với Triệu Nhu, vừa quay đã không thấy đâu nữa, lập tức căm giận nhìn Từ Kiệt.
"Tông chủ tới rồi."
Từ Kiệt chỉ lên bầu trời, nghe vậy, Triệu Chính Bình lập tức hiểu rõ, không nói thêm lời nào, đồng thời lặng lẽ thu cái bát không trong tay vào nhẫn không gian của mình.
"Tam sư huynh đây là…"
Diệp Trường Thanh thấy nồi niêu xoong chảo của mình bị Từ Kiệt thu hồi, cũng chẳng hiểu gì cả.
"Ha ha, sư huynh kia thu dọn giúp ngươi, tông chủ tới rồi, chắc hẳn trước mắt sẽ không có việc gì làm."
"À."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh gật đầu khó hiểu, cứ luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, quả nhiên, cường giả hai bên đều lần lượt chạy tới, mà đám người Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng ngừng chiến đấu.
Mỗi người đều tụ tập về phe mình, đứng lơ lửng trên không trung, đối mặt với nhau.
Bây giờ các đại lão đều ra mặt rồi, chuyện kế tiếp tất nhiên do những nhân vật lớn này quyết định.
Chỉ là ở bên dưới, các đệ tử Thần Kiếm Phong đều nhỏ giọng nói với đệ tử Ngọc Nữ Phong bên cạnh.
"Sư muội, đừng nói chuyện của Trường Thanh sư đệ ra ngoài."
"Vì sao?"
Lúc đầu vẫn không hiểu ý tứ trong đó, mãi đến khi đệ tử Thần Kiếm Phong nói ra.
"Sư muội, ngươi cũng không muốn thêm một đối thủ cạnh tranh đấy chứ?"
Tay nghề của Diệp Trường Thanh là không có gì phải nghi ngờ, bí mật như vậy, chắc chắn phải giữ kín rồi.
Người biết càng ít, áp lực lúc ăn cơm càng nhỏ.
Nói thật, bây giờ nhiều thêm một Ngọc Nữ Phong cũng đã khiến cho trong lòng mọi người Thần Kiếm Phong khó chịu rồi, nếu không phải chuyện xảy ra đột ngột, tình huống vô cùng khẩn cấp, nói thế nào cũng sẽ không để các nàng biết.
Mặc dù mỗi một người trong Ngọc Nữ Phong đều là tiểu tiên nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, có thể tiếp xúc với các nàng nhiều chút cũng không phải chuyện xấu gì.
Dù sao trong Đạo Nhất tông, nam đệ tử các phong đều có loại trông ngóng không thể nói rõ được với Ngọc Nữ Phong.
Rất nhiều người đều muốn xảy ra chút gì đó với đệ tử Ngọc Nữ Phong.
Nhưng vừa nghĩ tới bí mật lớn nhất của Thần Kiếm Phong bị người ta phát hiện, trong lòng các đệ tử lại cảm thấy khó chịu.
Nhưng trước mắt đã là như vậy rồi, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng không để cho người nào khác biết nữa.
Nghe lời giải thích của đệ tử Thần Kiếm Phong, đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng lập tức hiểu ra, nhưng câu trả lời của các nàng lại khiến các đệ tử Thần Kiếm Phong suýt thì hộc máu.
"Sư huynh, ngươi cũng không muốn bí mật của Thần Kiếm Phong các ngươi bị người khác biết đâu nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, các đệ tử Thần Kiếm Phong đều choáng váng, đệt, ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Nhìn những tiểu tiên nữ có khuôn mặt ngọt ngào vô hại này, giây phút này, đệ tử Thần Kiếm Phong chỉ cảm thấy lòng người thật là hiểm ác, thật là dơ bẩn.
Bọn ta tốt bụng mời các ngươi ăn canh, mẹ nó bây giờ các ngươi lại đi uy hϊếp bọn ta?
Cau chặt mày lại, các đệ tử Thần Kiếm Phong trầm giọng nói.
"Sư muội (sư tỷ), làm như vậy không tốt lắm đâu?"
"Bọn ta cũng chỉ muốn ăn miếng cơm mà thôi, sư huynh (sư đệ), thật ra miệng của Ngọc Nữ Phong bọn ta rất kín, có tiếng là miệng kín như bưng, nhưng mà về sau, mỗi khi đến giờ cơm, tỷ muội bọn ta muốn đến Thần Kiếm Phong dùng cơm, chút yêu cầu ấy, chắc hẳn sư huynh (sư đệ) sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Bị nắm đúng thóp rồi, căn bản không thể động đậy được, giờ khắc này đệ tử Thần Kiếm Phong không nhịn được nhớ đến câu chuyện Người nông dân và con rắn.
Quả nhiên, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng biết lừa người.
Không thể làm gì hơn, các đệ tử Thần Kiếm Phong đành phải gật đầu đồng ý, lần này thì tốt rồi, về sau áp lực ăn cơm còn lớn hơn.
Khi các đệ tử Ngọc Nữ Phong cười tươi như hoa, trong lòng các đệ tử Thần Kiếm Phong nguội như tro tàn, các đại lão trên bầu trời cũng đang tranh cãi gay gắt.
"Tề Hùng, chuyện này, Nhân tộc ngươi nhất định phải cho bọn ta một câu trả lời thỏa đáng."
"Trả lời thỏa đáng cái gì?"
"Các ngươi gϊếŧ nhiều yêu thú như vậy, chẳng lẽ không nên cho một câu trả lời thỏa đáng?"
"Chó má, còn chưa làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra, vậy mà ngươi đã muốn câu trả lời thỏa đáng rồi hả? Nếu như là Yêu tộc các ngươi ra tay trước thì sao?"
"Hừ, tuyệt đối không thể nào."
Mặc dù quan hệ giữa Yêu tộc và Nhân tộc là thù địch, nhưng vì phòng ngừa chiến đấu với quy mô lớn, hai bên vẫn có một vài hiệp nghị, mặc dù rất lỏng lẻo, nhưng đôi khi vẫn có chút tác dụng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực hai bên ngang bằng, nếu một bên mạnh một bên yếu, vậy hiệp nghị gì cũng vô dụng, chỉ khi kiêng kị lẫn nhau, hiệp nghị mới có hiệu quả.
Tranh luận gay gắt, ai cũng có lý của mình, cuối cùng Tề Hùng nhìn về phía Hồng Tôn trưng ra dáng vẻ ta không liên quan, lại còn uống rượu, lập tức giận không kìm nổi, tức tối nói.
"Hồng Tôn, xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi."
Nghe vậy, Hồng Tôn sững sờ, mình phải nói gì đây? Mờ mịt quét nhìn xung quanh một lượt, trong lúc vô tình trông thấy Hắc Hổ Yêu Vương mới vừa tỉnh lại, đang bò ra từ trong đống thi thể trên chiến trường, lập tức chỉ vào, gầm lên giận dữ.
"Là hắn ta, đều bởi vì hắn ta."