Mục lục
Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra cư xá, Dịch Nhiên không cần quay đầu lại cũng có thể thấy ánh mắt quái dị của mấy bác gái đang nói chuyện phiếm dưới lầu, bởi vì đây là khu dân cư thành lập sớm nhất, phòng bên trong phần lớn là để cho quan viên chức vụ nhỏ của ZF (Chính phủ) ở, bởi vậy những người này cũng không có biết rõ tận thế đáng sợ như thế nào, mà vẫn như trước tận thế thảo luận hôm nay thực phẩm nào tăng giá.

Mà cậu, một nam nhân trẻ tuổi chưa từng xuất hiện tại cư xá này nên tất nhiên trở thành câu chuyện phiếm của những người này, nếu không phải cậu quá mức đứng đắn, chỉ sợ sẽ nghĩ đến cậu là kẻ trộm.

“…” Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại, cậu cảm giác được có người theo dõi mình, hơn nữa người này kỹ năng theo dõi cực kém, chỉ một cái quẹo vào cậu đã thấy rõ người đứng phía sau.

“Người đâu?” Kiều Lân rõ ràng thấy Dịch Nhiên là quẹo vào chỗ này, vì sao không có người? Liếc nhìn lại ngõ nhỏ, không có lối rẽ, cũng không có đường đi tiếp, vậy Dịch Nhiên đi đâu?

“Ngươi đang tìm ta sao?” Một bóng người đột nhiên từ trên tường nhảy xuống, đứng trước mặt Kiều Lân, mím môi, hai tay vòng trước ngực, đánh giá thiếu niên cùng mình có vài phần tương tự.

Kiều Lân so với Dịch Nhiên nhỏ hơn 3 tuổi, 16 tuổi, hắn lớn lên càng giống Dịch Nhiên trước kia, mang theo một vòng dối trá kiên cường, mà không phải như Dịch Nhiên hiện tại mang theo khí thế khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Cùng Dịch Nhiên đồng dạng, Kiều Lân cẩn thận quan sát Dịch Nhiên, cái đánh giá này làm cho tâm hắn mất mác, trước kia nghe người khác nói mình cùng ý trung nhân của Mộ Thiên ca rất giống nhau, hiện tại vừa so sánh mới phát hiện, ngũ quan tách ra còn có chút giống, nhưng hợp nhất lại thì một chỗ cũng không giống.

Người trước mặt, nói thật, đúng là không có cách nào khiến cho người ta tin tưởng cậu mới 19, hai đầu lông mày lạnh lùng với sát khí lơ đãng làm cho người ta run lên, mặt khác, màu da cũng tinh tế không thể tưởng tượng nổi, rất khó tin một nam sinh có làn da tốt như vậy, đừng nói sau tận thế, dù cho trước tận thế cũng rất khó gặp được.

Sự so sánh này, làm cho Kiều Lân tâm càng thêm trầm xuống, trước kia mọi người còn cổ vũ mình tới gặp tình địch, hiện tại xem ra giống như là châm chọc, có một loại người, trời sinh chính là khiến cho người ta nhận thua.

Hoàn toàn không biết Dịch Nhiên, trước kia Kiều Lân phản ứng đầu tiên chính là có lẽ những người khác nói hắn và cậu ta giống nhau chỉ là châm chọc thôi.

Dịch Nhiên cằm khẽ nâng, thấy thiếu niên nửa ngày không phản ứng, lưu lại một câu xoay người rời đi, “Đừng quấn quít lấy Mộ Thiên, anh ấy là của ta, ngươi không xứng.”

Ngươi không xứng!! Ngươi không xứng!! Ba chữ trùng trùng điệp điệp nện ở trong lòng Kiều Lân, tay nắm thành quyền chết lặng, hắn thật sự không xứng sao?

Không biết lời mình nói sẽ gây ra hậu quả gì, Dịch Nhiên giờ phút này đang trên đường đi dạo, huyện Y và B thị cũng không xa, qua lại chậm nhất hai ngày, mà hiện tại Ngao Mộ Thiên không rảnh nhận Vu Đồng bọn người, vậy trước tiên đi tìm phòng ở a.

“Dịch ca?!” Vu Đồng thấy Dịch Nhiên một mình một người, cũng không có những người khác trong nội tâm liền thả lỏng, hắn kỳ thật cũng không muốn đi cái gì đoàn kia, sau tận thế vừa ly khai Dịch Nhiên, đoạn thời gian kia hắn trôi qua dị thường gian khổ, cho nên với tế bào đơn giản của mình, hắn vô thức cho rằng Dịch Nhiên là phúc tinh trong đời của hắn, bởi vì Dịch Nhiên, cho nên hắn an toàn ly khai S thị, bởi vì Dịch Nhiên, cho nên hắn một đường không có bị đói, bởi vì Dịch Nhiên, cho nên hắn bình an đến B thị.

Dịch Nhiên nhìn Liễu Hy bọn họ, “Mộ Thiên đi rồi, chờ anh ta sau khi trở về thì mang các người đi gặp.”

“Mộ Thiên? Đoàn trưởng Hỏa Diễm đoàn?” Liễu Hy mấy ngày nay đã biết sơ bộ thế lực phân bố B thị.

Dưới danh nghĩa quốc gia thành lập, căn cứ người sống sót kỳ thật không có ổn định như mọi người vẫn nghĩ, mạng lưới quan hệ trước tận thế kéo dài đến hiện tại, cho nên việc trùng kiến vốn tìm đường sống trong cõi chết ngược lại mang lên khí tức thối nát, tất cả các thế lực rất phức tạp, mà ngay cả bối cảnh đơn thuần nhất Hỏa Diễm đoàn, Liễu Hy tin rằng không có đơn thuần như bề ngoài, chỉ bằng năng lực cá nhân thì còn lâu mới có thể trở thành một trong ba đoàn săn bắn lớn nhất, mà đến bây giờ còn chứ chưa bị thâu tóm.

“Đúng vậy.” Dịch Nhiên gật gật đầu.

“Dịch ca cùng Ngao đoàn trưởng quan hệ rất tốt sao?” Vu Đồng nhìn như không thèm để ý, kì thực tay nắm Trương Đại Minh siết chặt.

Trương Đại Minh nhìn Dịch Nhiên lại nhìn Vu Đồng, không có lên tiếng.

Dịch Nhiên không để ý ánh mắt của người khác, trước kia cậu tùy hứng không để ý người khác nghĩ gì, hiện tại cậu thực lực mạnh nên không cần sợ người khác nói gì, “Ngao Mộ Thiên là người yêu của tôi, là bạn đời cả kiếp này của tôi, cũng là nguyên nhân tôi tới B thị.”

Ngắn ngủn một câu làm rõ quan hệ của hai người, Dịch Nhiên đảo qua sắc mặt mọi người trước mắt, nếu có cái khinh bỉ cậu liền xoay người rời đi, cậu đã dẫn bọn họ đi tới B thị, sống hay chết vốn là cùng cậu không quan hệ.

“Ôi!” Tay cầm càng ngày càng chặt, Trương Đại Minh rốt cuộc chịu không nổi, bật thốt lên.

Vu Đồng bị tiếng kêu to bừng tỉnh tinh thần, vội vàng nói, “Đại Minh, thực xin lỗi.”

Dịch Nhiên nhìn Vu Đồng, Vu Đồng bị ánh mắt kia nhìn liền cuối đầu, ảm đạm nói, “Dịch ca, hắn thích anh sao?”

“?” Dịch Nhiên không có ngờ tới Vu Đồng sẽ hỏi vấn đề này, bất quá vấn đề này so với hỏi cậu yêu Mộ Thiên thì tốt hơn, Dịch Nhiên khóe miệng nâng lên, “Anh ấy yêu tôi.” Đúng vậy, anh ấy yêu tôi, tuy anh ta yêu độc chiếm, nhưng xác thực là anh ta yêu tôi, vì tôi thậm chí có thể buông tha tánh mạng, nam nhân ngốc.

Bị mỉm cười thản nhiên làm rung động, những người khác đầu tiên là sững sờ, sau đó do Liễu Hy dẫn đầu, “Chúc hạnh phúc, đội trưởng.”

Dịch Nhiên gật gật đầu, “Cám ơn.” Chỉ cần có Mộ Thiên cậu đã hạnh phúc.

Người còn lại cũng đều tiến lên chúc phúc, đồng thời trong lòng xin thề nhất định muốn gặp gỡ Ngao Mộ Thiên, người có thể làm cho Dịch đội lạnh lùng có thể cười đến nổi da gà, tuyệt đối không phải nhân loại a ~~

Vu Đồng chỉ đứng ở một bên nhìn, đáy mắt không cách nào che giấu bi thống.

Trương Đại Minh nhìn Vu Đồng sau đó chạy đến trước mặt Dịch Nhiên, “Dịch Nhiên ca ca, chờ em lớn lên cũng phải bảo vệ Dịch Nhiên ca ca.”

“…”

Một con quạ bay trên đầu mọi người, thằng nhóc này loạn chen vào cái gì a?

Trên đường đi, Trương Đại Minh biểu hiện làm cho đám người kia căn bản không đem nó làm đứa nhỏ 4 tuổi, có tang thi, cùng một chỗ giết, có thức ăn, cùng một chỗ chia, một đứa nhỏ đứng giữa một đám đại nhân thật kì lạ.

Phỉ Phỉ trực tiếp xách Trương Đại Minh kẹp nách, “Chớ lộn xộn.”

Trương Đại Minh mở mắt thật to thẳng tắp nhìn Dịch Nhiên, hết sức đáng thương.

Nếu là người khác có lẽ đem Trương Đại Minh giải cứu ra, đáng tiếc dù ánh mắt đáng thương thì Dịch Nhiên một chút đều không bị ảnh hưởng.

Trạm Lam đứng ở một bên nhìn Trương Đại Minh ủy khuất mà cười trộm, thiếu niên tùy hứng cao ngạo trên đoạn đường này cải biến rất nhiều, trong này, không ai sẽ coi hắn là trung tâm, hắn ủy khuất hắn khủng hoảng hắn sợ hãi hắn sinh khí đều không có người đến quan tâm hắn, cho nên hắn chậm rãi minh bạch vì sao lúc trước Dịch Nhiên không cho hắn vào đội.

Đoạn đường này, bọn họ đều cải biến, dưới sự dẫn dắt của nam nhân tên Dịch Nhiên.

“Được rồi, chúng ta đi nội thành.” Dịch Nhiên dẫn đầu đi ra ngoài, Vu Đồng nhếch miệng cũng đi theo, Trương Đại Minh nhìn trái xem phải, vượt qua Phỉ Phỉ đi theo sau lưng Dịch Nhiên.

Ông chủ khách sạn nhìn đám người xa xa kia, ai, kim chủ đi mất.

Ngoại trừ Trương Đại Minh, những người còn lại đã sớm lợi dụng mấy ngày nay nhàn rỗi khảo thí dị năng, có giấy thông hành.

“Ơ, cậu không phải dị năng kia sao, bắt đầu thì kiểm tra không được, kết quả về sau lại có?” Lão nhân hói nửa đầu đối với Dịch Nhiên rất có ấn tượng, ông phụ trách công việc này đã lâu rồi, chỉ có một người phạm sai lầm.

Dịch Nhiên đem Trương Đại Minh đẩy ra, “Khảo thí.”

Lão nhân trực tiếp đem Trương Đại Minh kéo đến trên đài, “Con của cậu sao? Cùng cậu rất giống nha.” Đồng dạng không có biểu cảm.

“…”

Thấy Dịch Nhiên không nể mặt, lão nhân không sao cả, “Chưa kết hôn mà có con không phải không được.” Lúc trước Dịch Nhiên điền hồ sơ ông có xem qua, 19 tuổi, mà đứa nhỏ này 4 tuổi, ừ, 15 tuổi thì có con, rất có triển vọng.

“…”

“Dịch Nhiên ca ca?” Trương Đại Minh mù mịt nhìn Dịch Nhiên, vì sao lời gia gia này nói nó không hiểu.

“Bé ngoan, không thể nói dối nha.” Một bên tin vào phán đoán của chính mình là đúng, lão nhân vỗ vỗ Trương Đại Minh, “Tốt lắm, đặc thù dị năng hệ.”

Loại không gian dị năng hệ thứ ba mấy ngày hôm trước chính thức tên là đặc thù dị năng hệ, dù sao dị năng không mang theo tính công kích đều quy về loại này, tỷ như thuấn di, tỷ như tồn trữ không gian.

“Dịch Nhiên ca ca, Đại Minh nói dối sao?” Ra cửa, Trương Đại Minh vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc nó nói dối ở đâu.

Dịch Nhiên tiếp tục hướng phía trước đi, “Đừng loạn tin tưởng người xa lạ.”

“Nha.” Trương Đại Minh gật gật cái đầu nhỏ, so với lão gia gia nó càng tin tưởng Dịch Nhiên ca ca.

Đoàn người thuận lợi bước vào nội thành, phồn hoa nội thành làm cho Trương Đại Minh mấy ngày hôm trước luôn buồn bực ở trong khách sạn nhỏ không dám chạy lung tung bị hoa mắt, tiệm đồ chơi, tiệm kẹo, tiệm thời trang trẻ em, hâm mộ vội vàng nhìn qua, sau đó vội vàng đuổi kịp Dịch Nhiên.

Đối với người khác mà nói, đám người bọn họ cũng rất kỳ quái, nữ có nam có, có lớn có nhỏ, mỗi người thoạt nhìn xốc vác vô cùng, nhưng tại sao lại mang theo đứa nhỏ?

Sau tận thế, tỉ lệ nhân loại tử vong tăng nhiều, đặc biệt người già và trẻ em, cho nên cho dù là nội thành cũng rất ít thấy đứa nhỏ như Trương Đại Minh, hơn nữa đám người kia còn không phải rất quan tâm đứa bé kia, cái này làm cho bọn họ càng kỳ quái, đã không thích vì sao còn muốn mang theo?

Đám người cơ hồ không để ý ánh mắt người khác, cuối cùng Dịch Nhiên trước mặt tiền của cửa hàng cho thuê phòng ngừng lại.

Dịch Nhiên đi vào cùng người môi giới nói chuyện với nhau hai câu, sau đó cho bọn họ đều đi vào, hơn mười người lớn chen chúc cả gian cửa hàng, cuối cùng một đám người chọn biệt thự hơi xa chút, 3 tầng 10 phòng, chào giá cũng tiện lợi, 3 tinh thạch cấp 2, mà sở dĩ dễ dàng như vậy còn chưa có người mua chính là phòng ở dựa vào tường thành, mặt khác chính là phòng chỗ này ở ngày tận thể bộc phát chết nhiều người, không cách nào thanh trừ vết máu làm cho người ta không thoải mái, đương nhiên, những thứ này đối với bọn họ mà nói căn bản không thành vấn đề.

Do người môi giới mang mọi người đi xem phòng, cả đám càng thoả mãn, người môi giới thấy người mua hài lòng tự nhiên càng thêm ân cần, trước sau giới thiệu mấy lần, “Gia cụ đều đầy đủ hết, mặt trên còn có cái thư phòng cũng bảo trì bộ dạng trước kia, đằng sau có một tiểu hoa viên, trồng chút rau cũng không tồi…”

Dịch Nhiên duỗi tay đưa cho Liễu Hy bốn cái tinh thạch cấp 2, “Đi sang tên.”

Liễu Hy gật gật đầu, so với động một chút lại phóng lãnh khí Dịch Nhiên, xác thực hắn thích hợp hơn.

Nhìn tinh thạch cấp 2 lóe sáng, người môi giới nuốt nuốt nước miếng, đã lâu không có thấy được người mua hào phóng như vậy.

Mà đối với Dịch Nhiên mà nói, bởi vì tinh thạch cấp 2, cậu và Mộ Thiên không dùng được, cho nên lấy ra mua phòng ốc cũng rất bình thường.

“Lão đại, chính là chỗ này.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm lạ lẫm, Mạc Phi Liên nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên gật gật đầu, Mạc Phi Liên liền dẫn hai ba người đi ra ngoài xem tình huống, còn chưa đi, người môi giới vừa nghe thanh âm kia thì khuôn mặt suy sụp xuống, không cần vậy a, hắn vừa mới làm được cái sinh ý.

“Nói cho ngươi biết, đây là phòng lão đại nhìn trúng, các ngươi nếu không chuyển đi thì chúng ta miễn phí giúp các ngươi đi ra.”

Tiếng cãi nhau bên ngoài càng ngày càng lớn, Dịch Nhiên nhìn người môi giới mồ hôi lạnh chảy ròng, “Tôi nghĩ ông biết nguyên nhân.”

Người môi giới nhìn Dịch Nhiên, vẻ mặt đau khổ, hu hu hu, cái sinh ý vừa muốn bị hớ.

Hết chương 71.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK