Mục lục
Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mộ Thiên, anh nói tại sao bọn họ dễ dàng từ bỏ như vậy?”

“Khẳng định Hồng huyện có đồ vật gì đó đang chờ chúng ta.

Đúng vậy, bởi vì Hồng huyện gây khó dễ cho nên bọn họ nhất định muốn quay đầu, chỉ đơn giản như vậy.

“Chúng ta còn muốn đi sao?”

“Tiểu Nhiên ngốc, chúng ta chỉ đi Hồng thôn trì hoãn một tý mà thôi, cũng không phải đi Hồng huyện, có thể ở đằng kia đợi một ngày sau đó lại quay đầu đi T thị.” Tuy có thể cùng đi với đám người kia, nhưng ám tiễn khó phòng, vạn nhất bị đánh lén thì sao? Hơn nữa hắn còn chưa có hưởng thụ đủ thế giới hai người với Tiểu Nhiên, làm sao có thể nhanh như vậy để cho người khác chen vào.

Bị cười nhạo là ngu ngốc, Dịch Nhiên rất nể tình trừng Ngao Mộ Thiên, kỳ thật cậu càng muốn đánh hơn, nhưng vạn nhất ra tay nặng còn không phải do mình phụ trách sao.

Xe rẽ ngang, sát qua một cánh tay tang thi, có chút ít thịt thối, Ngao Mộ Thiên nhanh hơn, vứt bỏ tang thi đằng sau.

“Kỳ thật chúng ta có thể trốn vào trong không gian, qua một đêm trở ra.” Dịch Nhiên đột nhiên nói.

“Két.” Thanh âm phanh xe chói tai, Ngao Mộ Thiên nhìn về phía Dịch Nhiên.

“Sao?”

“Khụ, đi không gian a.” Đúng vậy a, bởi vì không gian hắn chỉ đi qua một lần cho nên xem nhẹ không gian của Tiểu Nhiên, không gian thế nhưng có thể chứa người.

Dịch Nhiên đè xuống cửa sổ xe, xác định bốn phía ngoại trừ tang thi không có vật sống khác, một tay giữ chặt Ngao Mộ Thiên một tay chống đỡ trên xe, tâm vừa chuyển, hai người một xe biến mất ngay tại chỗ.

Hai người từ trên xe bước xuống, Ngao Mộ Thiên thở sâu, mặc dù mới 2 tháng không đến, nhưng lại cảm giác giống như đã nhiều năm không có hô hấp qua không khí mới lạ như vậy, không có huyết tinh tanh hôi như bên ngoài, “Tiểu Nhiên, đợi xử lý tốt chuyện bên ngoài, sau đó hai chúng ta ở trong không gian sống a.”

Đuôi lông mày Dịch Nhiên chau lại, “Anh cam lòng cho bỏ xuống Lăng Cảnh bọn họ?”

Xoa xoa tóc Dịch Nhiên, “Đương nhiên, anh không có khả năng chiếu cố bọn họ cả đời a.”

“Tốt lắm ~~” Dịch Nhiên con mắt cong cong, không keo kiệt cho cái tươi cười, thấy ánh mắt Ngao Mộ Thiên tối sầm lại, sau đó Dịch Nhiên nhìn nước suối cách đó không xa, kỳ thật vẫn có thể a…

Tuy mỗi lần đều nói lần sau không cho, nhưng không có một lần chính thức ngăn lại, Dịch Nhiên không cần nghĩ cũng biết hiện tại Ngao Mộ Thiên suy nghĩ gì, tất nhiên lần này cũng sẽ không ngoại lệ, tùy ý đối phương ôm lấy áp trên mặt đất…

Gió nhẹ lướt qua, hai người trên cỏ cùng một chỗ, rên rỉ trầm thấp khiến cho hết thảy phủ lên sắc thái mập mờ.

“Tiểu Nhiên, nước suối thật không tồi ~~” Cẩn thận tẩy trừ thân thể cho Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên lần nữa tán thán, đặc biệt công dụng nào đó sau tình sự, cẩn thận đem thứ mình bắn vào móc ra, bởi vì là nước chảy cho nên cũng không cần lo lắng sẽ làm dơ.

Lần nữa trừng người nào đó mỗi lần nói mang bcs, kết quả một lần cũng chưa mang, cảm giác được sau lưng rục rịch, đẩy ra tay của đối phương, “Không được, ngày mai có chính sự.”

Được rồi, Ngao Mộ Thiên ngoan ngoãn thu tay lại, chính sự xác thực không giống bình thường, cho nên hắn cũng không nên yêu cầu nữa, bất quá xong rồi lại cùng tính một lượt cũng được, “Tiểu Nhiên, có thể nhìn được bên ngoài sao?”

“Ừ.” Dịch Nhiên gật gật đầu, “Đem tinh thần lực thả ra có thể nhìn bên ngoài.”

Tinh thần lực? Ngao Mộ Thiên thử nửa ngày cũng không có kết quả, bất quá Tiểu Nhiên có thể thấy là tốt rồi, nghe nói ở trước mặt người ngoài làm, thụ sẽ càng thêm mẫn cảm, hơn nữa cũng sẽ bởi vì căng thẳng mà khiến cho chỗ đó càng khít, sờ lên cằm, Ngao Mộ Thiên bắt đầu suy nghĩ khi nào thì tới thử một lần, dù sao người ở bên ngoài nhìn không tới bên trong, mình cũng không cần lo lắng thân thể Tiểu Nhiên bị người khác xem, Ngao Mộ Thiên lần nữa xác định cái không gian này xác thực tốt.

Không có được đáp án, Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn lại, vừa hay nhìn thấy người nào đó không có khôn khéo ngày xưa ngược lại có điểm hèn mọn bỉ ổi, “Mộ Thiên, đang suy nghĩ gì?”

Ngao Mộ Thiên sờ sờ cái cằm, gượng cười hai tiếng, hắn mới sẽ không nói, bất quá, “Tiểu Nhiên, nước trong con suối sẽ chảy tới hồ nuôi cá bên kia sao?”

Dịch Nhiên cầm lấy quần áo mặc lên, “Đúng vậy a, bất quá không cần lo lắng, nước suối có công năng tinh lọc, không cần lo lắng sẽ nhiễm bệnh độc.”

“Không, anh muốn nói.” Ngao Mộ Thiên vẻ mặt thành thật, “Thứ anh vừa mới giúp em móc ra cũng chảy đi qua sao?”

Mười đạo băng nhận từ trên trời giáng xuống, Ngao Mộ Thiên chật vật tránh ra.

“Vô sỉ!” Tức giận, Dịch Nhiên xoay người đi đến sơn động, trên mặt nửa xấu hổ nửa giận, cmn, cho tới bây giờ chỉ có cậu đùa giỡn người khác, làm gì có người khác tới đùa giỡn cậu!

Đột nhiên Dịch Nhiên dưới chân dừng lại, đúng vậy, cậu trước kia cũng coi như đi qua muôn bụi hoa, bụng không còn tinh khiết a?

Nghĩ như thế, Dịch Nhiên xoay người, trên khóe miệng cong lên, cằm khẽ nâng, bước chậm đi đến bên người Ngao Mộ Thiên, sau đó duỗi ngón trỏ tay phải ra, ngoắc ngoắc.

Không biết vì sao thấy Dịch Nhiên như vậy, Ngao Mộ Thiên trong nội tâm bất an, nhưng vẫn thuận theo cúi người.

Dịch Nhiên đối với lỗ tai Ngao Mộ Thiên thở nhẹ một hơi, rất hài lòng thấy Ngao Mộ Thiên run lên, khẽ cười một tiếng, phá lệ ôn nhu, “Mộ Thiên, những cá kia đều là cho anh ăn ~~”

Hừm, nhóc con, dám đùa giỡn Dịch thiếu ngươi, ta làm cho ngươi biết cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống.

Quả nhiên, nghe nói như thế, mắt Ngao Mộ Thiên nhìn nước suối không có kích động như trước, bất quá thấy Dịch Nhiên như vậy làm cho hắn tâm động không thôi, Tiểu Nhiên của hắn, vô luận cái dạng gì hắn đều thích.

“Đi, anh không đói bụng sao?” Thành công hòa nhau, Dịch Nhiên kéo Ngao Mộ Thiên đi đến sơn động.

Tay vừa để xuống trên cửa đồng, đồ án Kỳ lân trên cửa tự động mở ra, bên trong cùng bên ngoài giống nhau, vĩnh viễn là ban ngày.

Lần đầu tiên đi vào, Ngao Mộ Thiên nhìn mấy thứ đồ bị chất đống lung tung, trong nội tâm cười không ngừng, quả nhiên có tác phong Tiểu Nhiên, bất quá khi trông thấy phòng ngủ, nhãn tình sáng lên, nhưng lập tức bị Dịch Nhiên tát tỉnh, “Đói bụng không? Em đi nấu cho anh chút gì đó.”

Ngao Mộ Thiên đánh giá thức ăn loạn khắp nơi, tiến lên cầm khoai tây, cà và súp lơ, sau đó lại lấy sườn lợn rán đi ra, “Tiểu Nhiên, em nghỉ ngơi, anh đi nấu… Ách, khí gas bên kia có thể sử dụng sao?”

“Có thể.” Nói xong, Dịch Nhiên nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ở phía sau có chút không thoải mái.

—————————————

Khi hai người ăn no, Ngao Mộ Thiên rửa xong bát đĩa, “Tiểu Nhiên, em biết dùng máy phát điện sao?”

“Không biết.” Cắn quả táo, Dịch Nhiên rất thành thực.

“Vậy sao em còn mua?” Một tay cầm quả táo trong miệng Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên chiếu theo dấu răng cắn xuống.

Dịch Nhiên không cho là đúng, một lần nữa cầm một quả cam lột vỏ, “Vạn nhất anh biết dùng thì sao?” Thức ăn cậu không thiếu, hơn nữa còn có điện, nước, gas, bọn họ có thể một mực ở trong không gian này mà không cần quan tâm bên ngoài long trời lở đất ra sao, đây là ý nghĩ đầu tiên của cậu, mà hiện tại…

“Ngu ngốc.” Xoa khuôn mặt Dịch Nhiên, xúc cảm rất tốt làm cho Ngao Mộ Thiên không muốn buông tay.

Đối với Ngao Mộ Thiên quấy rầy, lần này Dịch Nhiên không có đi ngăn cản, “… Mộ Thiên, anh có muốn một căn cứ không?”

“A?”

“Hay là tại tận thế xưng vương xưng bá, làm một phen sự nghiệp to lớn?” Là nam nhân đều có loại mộng tưởng này, nếu như cậu không phải chết qua một lần xem nhẹ chuyện này, phỏng chừng cậu cũng sẽ muốn hưởng thụ cuộc sống tiền hô hậu ủng, hô phong hoán vũ.

Nghe nói như thế, Ngao Mộ Thiên dừng lại, cắn quả táo, tinh tế nhấm nuốt, sau đó mới nói, “Muốn.”

Tay lột vỏ cam dừng lại, hồi phục, tiếp tục nói, “Nha.” Anh đã muốn vậy em nhất định sẽ giúp anh, Dịch Nhiên bắt đầu nhớ lại ở đâu có địa hình thích hợp thành lập căn cứ.

Đem quả cam tách ra, Ngao Mộ Thiên cầm một múi uy Dịch Nhiên, “Anh muốn có một căn cứ, chỗ đó không ai chống đối em, cũng không có ai uy hiếp em, chỗ đó như trước tận thế, em có thể làm chuyện em muốn làm, không cần phải lo lắng cái gì.”

Dịch Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, Ngao Mộ Thiên sủng nịch điểm điểm cái mũi, “Tiểu Nhiên, tuy em hiện tại rất lợi hại, nhưng anh còn muốn sủng ái em, em chán ghét anh như vậy sao?”

Dịch Nhiên sững sờ, lắc đầu.

Ha ha, Ngao Mộ Thiên cười khẽ, “Tiểu Nhiên ngốc, đừng hấp dẫn anh như vậy, bằng không anh phỏng chừng ngày mai chúng ta còn phải ở bên trong này đợi một ngày.”

Dịch Nhiên vội vàng thu hồi biểu cảm ngây ngốc, nghiêm mặt nói, “Nếu như em căn bản không muốn loại cuộc sống đó?”

Quyền lợi càng lớn trách nhiệm cũng càng nặng, Mộ Thiên là người như thế nào cậu biết rõ, mặc dù giữa trách nhiệm và cậu, Mộ Thiên tuyệt đối sẽ lựa chọn mình, nhưng thời điểm hai người xung đột thì sao? Chẳng lẽ muốn cậu trơ mắt  nhìn Mộ Thiên sẽ vì một đám người lo lắng? Vì một đống chuyện không liên quan đến mình gặp phải nguy hiểm? Vậy cậu tình nguyện lựa chọn chỉ có hai người, ít nhất cậu có thể bảo vệ anh, ít nhất không có những người khác hoặc chuyện gì quấy rầy bọn họ.

“Tiểu Nhiên không muốn thì thôi, chỉ cần Tiểu Nhiên muốn anh là được.”

“Chúng ta không cần căn cứ, không cần sự nghiệp to lớn, không cần làm cứu thế chủ.” Dịch Nhiên một câu một chữ nói, tuy B thị có nguy hiểm, nhưng… Trong mắt hiện lên một vòng sát khí, phàm là dám quấy rầy đến bọn họ, cậu sẽ làm người nọ sống không bằng chết.

“Được, Tiểu Nhiên nói cái gì cũng được.”

Kế tiếp, Ngao Mộ Thiên cẩn thận chiếu theo sách hướng dẫn đem máy phát điện chuyển ra bên ngoài nghiên cứu, nước còn nhiều mà, cho nên không sợ không có tài nguyên.

Sự thật chứng minh, có một số người trời sinh chính là đến đả kích người khác, cho nên khi Dịch Nhiên thấy máy tính sáng lên, khóe miệng giật giật, kỳ thật Mộ Thiên là bàn tay vàng a? Đúng không đúng không.

Mở ra máy tính, bên trong Dịch Nhiên vội vàng lưu bản đồ và kỹ năng sống các loại, còn có kỹ xảo đánh nhau, Ngao Mộ Thiên nghi ngờ, “Khi nào thì lưu mấy cái này?” Nói Dịch Nhiên ở trên máy vi tính đọc thứ này, đánh chết hắn cũng không tin.

“Nhàm chán.” Dịch Nhiên thuận miệng nói, cậu cũng không thể nói bởi vì sắp tận thế cho nên cậu vội vàng lưu giữ a? Nhưng sau đó mới kịp phản ứng, trong không gian không có điện a.

Nhìn về phía Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên không nói gì, hắn biết Dịch Nhiên khẳng định có bí mật, nếu không sao lại sớm kêu hắn chuẩn bị lương thực và đạn, cùng những thứ hữu dụng gì đó, bất quá, hắn sẽ chờ, đợi Tiểu Nhiên nguyện ý nói cho hắn, đương nhiên, nếu như Tiểu Nhiên không nói cho hắn, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ cần vĩnh viễn cùng một chỗ là tốt rồi.

Bị ánh mắt Ngao Mộ Thiên dò xét, phảng phất như hiểu rõ hết thảy, Dịch Nhiên vội vàng nghiêng đầu, vô luận như thế nào cậu cũng sẽ không nói, đời trước cậu hại chết anh, bí mật này, cậu sẽ mang vào trong mộ.

Thu hồi tầm mắt, Ngao Mộ Thiên lau bùn trên người, “Được rồi, về sau có rảnh thì học chút ít, đừng ỷ vào mình khác thường thì xem nhẹ cơ bản, những kỹ xảo đánh nhau kia rất không tệ.”

“Nha.” Ngồi ở trên cỏ, Dịch Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn sườn mặt Dịch Nhiên, phối hợp với sau lưng là thanh sơn lục thủy, nhất thời lại có chút ngây dại, “Từ nay về sau, chúng ta ở trong này xây cái nhà gỗ, mỗi ngày câu cá.”

Hết chương 95.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

【Kết cục E: Kiếp phù du một giấc chiêm bao】

Lông mi hình quạt run nhè nhẹ, Dịch Nhiên tỉnh lại, thở phì phò, vừa mới, vừa mới cậu…

“Tiểu Nhiên, làm sao vậy?” Ngồi ở một bên, Ngao Mộ Thiên lo lắng nói, nghe quản gia nói Tiểu Nhiên ngủ một ngày một đêm, nhưng đưa đến bệnh viện lại không có chuyện gì, tức giận đến nổi hắn hận không thể giết những lang băm kia, luôn ngủ bất tỉnh làm sao không có việc gì?

Nghe được thanh âm quen thuộc, Dịch Nhiên nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Mộ Thiên.” Không phải đã chết rồi sao? Lại một lần nữa vì bảo vệ cậu mà chết, chẳng lẽ lại sống lại sao?

“Tiểu Nhiên, anh đi gọi bác sĩ.”

Thấy người nọ phải đi, Dịch Nhiên vội vàng kéo đối phương, Ngao Mộ Thiên kinh ngạc nhìn Dịch Nhiên, Tiểu Nhiên chưa bao giờ sẽ chủ động tiếp cận mình.

“Mộ Thiên…” Ngẩng đầu, Dịch Nhiên con mắt ướt át, vì sao anh luôn vì em suy nghĩ…

“Tiểu Nhiên, đừng khóc, anh không đi, anh ở với em.” Tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Nhiên như vậy khiến cho tâm hắn đau, mang theo đau thương cùng bi thương, Tiểu Nhiên rốt cuộc làm sao vậy.

Lão Hàn bên cạnh nhìn Dịch Nhiên, “Chỉ sợ Dịch thiếu làm cơn ác mộng a.” Đúng vậy, chỉ có ác mộng mới có thể khiến cho một người ngang ngược càn rỡ vừa tỉnh dậy thay đổi, yếu ớt làm cho người đau lòng.

Vỗ vỗ Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên tiếp nhận loại giải thích này, “Tiểu Nhiên ngoan, chỉ là ác mộng, ngày mai sẽ là sinh nhật 20 tuổi của em, anh còn rất muốn nhìn bộ dáng tiểu thọ tinh chúng ta cao hứng.”

“20?” Dịch Nhiên sững sờ, cậu không phải mới 19 sao? Không, không đúng, tận thế? 19 tuổi đã tận thế? “Lịch! Tôi muốn xem ngày!”

“!!” Thật sự, tận thế không có, cậu bình an đến 20 tuổi, tận thế là giả, chỉ là một giấc mộng dài sao?

Tác giả p/s: đừng xem là thật, chỉ là tiểu phiên ngoại thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK