Dịch Nhiên từ bên trái chậm rãi đảo qua, nhìn người nào đó đứng ở bên phải, sau đó khôi phục tỉnh táo ngày xưa, “Tận thế đã 2 tháng, tôi nghĩ các người cũng biết, hiện tại chúng ta phải xuất phát, cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, ai không dám giết tang thi hiện tại rời khỏi!”
Hai phút sau, “Không có sao? Tôi đây nói thẳng, phàm là gây chuyện thêm phiền toái, các người vừa đi ra ngoài cũng không cần trở lại.” Thanh niên tuổi trẻ tuấn tú đứng ở trước mặt bọn họ, trong mắt là một mảnh lạnh như băng, trên mặt khắc nghiệt, làm cho người ta không dám hoài nghi tính chân thật lời của cậu ta.
Quan viên bên cạnh tiễn đưa quân đội thấy một màn như vậy, nhíu mày, đội trưởng này đang làm gì thế, người ta trước khi xuất phát đều là động viên đội viên đoàn kết nhất trí cố gắng làm lập công ban thưởng, người này lại uy hiếp trước khi xuất phát.
“Tôi, tôi muốn rời khỏi…” Một cánh tay run run giơ lên, kế tiếp lại có mấy người chọn rời khỏi.
“Người rời khỏi mời đứng qua một bên, những người còn lại tôi chỉ muốn nói hai câu, một là cố gắng sống sót, hai là khi gặp được nguy hiểm, so với trông cậy vào người khác không bằng tự mình nghĩ biện pháp thoát hiểm.”
So với đội khác động viên dài dòng, Dịch Nhiên vô cùng đơn giản cũng vô cùng bình thản, nhưng, có đôi khi bình thản nhất ngược lại là đả động người nhất.
Ngao Mộ Thiên đứng ở bên phải hàng đầu tiên nhìn thanh niên ngọc thô năm nào đã là viên ngọc sáng chói, vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, đau lòng chính là ngắn ngủn một tháng, tiểu thiếu gia ầm ĩ bốc đồng đã trưởng thành, là một đội trưởng lạnh lùng có quân hàm, kiêu ngạo chính là thanh niên làm cho người ta hâm mộ là của hắn…
“Xuất phát!” Dịch Nhiên ra lệnh một tiếng, những người khác nhanh chóng trèo lên xe, Vu Đồng đi tới đưa cho Dịch Nhiên một chút đồ vật, sau đó cũng đi theo trèo lên.
“Còn không mau đi!” Dịch Nhiên trừng nam nhân ở trước mắt.
Nam nhân kia lặng lẽ cho Dịch Nhiên một cái hôn gió, “Tiểu Nhiên, anh phát hiện em thật sự rất đẹp trai.”
Nhịn xuống xúc động muốn đạp bay nam nhân, Dịch Nhiên kéo cửa lái xe chui vào, Đường Bộ nhìn Dịch Nhiên, “Dịch đội, xe này so với lúc trước khá hơn.”
“Không có vấn đề sao?” Hiện tại xe này so với lúc trước vừa lớn vừa rắn chắc, sau tận thế được cải tạo lại, đặt ở bên ngoài chính là hơn mười khỏa tinh thạch cấp 2 mới có thể đổi được.
Đường Bộ cho cái OK, “Không có vấn đề.”
Bởi vì phòng lái xe chỉ có thể ngồi hai người, cho nên Ngao Mộ Thiên không cách nào chen vào được chỉ có thể ngồi đằng sau.
“Ngao đoàn trưởng, anh cũng tới đằng sau sao?” Lòng dạ hẹp hòi Vu Đồng dù cho bị nhiều người chán ghét vẫn là lòng dạ hẹp hòi, tuy trong lòng của hắn tinh tường, vị trí trong nội tâm Dịch Nhiên của hắn và Liễu Hy cơ bản cùng cấp bậc, nhưng hắn chính là xem Ngao Mộ Thiên không vừa mắt, chán ghét một người cần lý do sao?
Ngao Mộ Thiên cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra trước mắt Vu Đồng, nhoáng một cái, dương dương đắc ý nhìn cái nhẫn.
Bị ngân bạch sáng chói thoảng qua, Vu Đồng biến sắc, không đợi hắn nói cái gì, một cái đầu nhỏ xông ra, “Dịch Nhiên ca ca cũng có.”
“Đứa nhỏ nhà ai?” Đột nhiên xuất hiện một đứa con nít, phá vỡ không khí bình lặng của xe.
“Ai nhàm chán như vậy còn mang trẻ con lên xe?”
“Đứa bé này ở đâu ra?”
Vu Đồng vò rối tóc Trương Đại Minh, nghiến răng nghiến lợi, “Sao nhóc lại tới đây?”
Trương Đại Minh nhìn Vu Đồng, che tóc co lại sau lưng Ngao Mộ Thiên, nhãn châu xoay động, “Ba ba, con cũng muốn đi.” Ở phương diện này, Trương Đại Minh cũng không lạc hậu, tuy nó chưa rõ tại sao phải làm như vậy, bất quá nó cũng hiểu được, vì thúc thúc này cho nên nó đã lâu không thấy được Dịch Nhiên ca ca.
Ba ba?!! Hai chữ làm tất cả mọi người bất tỉnh, mà ngay xe cũng thiếu chút nữa đụng vào bên cạnh.
“Làm tốt chuyện của cậu.” Dịch Nhiên liếc mắt, Đường Bộ gian nan nuốt vài ngụm nước miếng nắm chắc tay lái, Dịch đội không phải là kích thích quá độ làm cho thần kinh không cách nào làm ra các loại phẫn nộ sao?
Vu Đồng cũng vui vẻ xem náo nhiệt, hắc, tuy bọn họ có vài người đi theo Dịch Nhiên cũng biết Trương Đại Minh không phải con Ngao Mộ Thiên, nhưng còn có 3/4 người không biết a.
“Ngao đoàn trưởng, tôi không cho phép anh đùa bỡn tình cảm đội trưởng!” Trong đội có không ít người hướng về phía Dịch Nhiên, chỉ trích Ngao Mộ Thiên.
“Đúng đó, con cũng đã có còn trêu chọc đội trưởng.” Hạ Nhu, tên rất mềm nhưng tính tình không mềm, cho nên lúc ban đầu chỉ có cấp 1 nàng cũng dám khiêu chiến.
Quan hệ giữa Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên trải qua đêm đó tại Cát gia cơ hồ người trong B thị đều biết, cho nên mặc dù đối với chuyện nam nam yêu nhau không có dị nghị, nhưng nếu có vợ còn trêu chọc người khác, đó chính là kẻ thù chung của bọn họ.
Thấy đám người kia quá mức xúc động, Ngao Mộ Thiên khóe miệng giương lên, nhìn về phía khoang lái xe, “Vợ ơi, con của em đến đây.”
“…”
Toàn trường yên tĩnh, khoang lái xe có ai, người nào cũng biết, như vậy…
Hồ nghi nhìn Trương Đại Minh lại nhìn khoang lái xe rồi lại nhìn Trương Đại Minh, Vu Đồng ở một bên xoa bụng, quá buồn cười, mà ngay cả Liễu Hy nghiêm túc nhất cũng nhịn không được nữa ghé trên vai Mạc Phi Liên, hai vai run run.
“Theo quy định, phàm là chủ đề cùng nhiệm vụ không liên quan cấm bàn luận, nếu không…” Thanh âm phía trước rất nhẹ, nhưng không hẹn mà tất cả mọi người cùng ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Mà ngay cả Ngao Mộ Thiên cũng không dám nói nhảm, kéo Trương Đại Minh ngồi xuống bắt đầu YY, nếu như Tiểu Nhiên vì mình sinh con trai…
Xe lục sắc chạy tới cửa thành, Liễu Hy nhảy xuống đưa ra quân lệnh, thuận lợi cho xe đi, xe hướng phía đông nam chạy tới, B thị đến L thị có ruộng đồng phì nhiêu, thanh lí tang thi vây nơi đó xong, chỉ cần khí hậu tốt có thể gieo trồng.
“Dừng xe.” Dịch Nhiên bảo Đường Bộ đỗ xe, “Đều xuống dưới, chúng ta từ nơi này bắt đầu.”
Cả đám đều xuống xe, đứng ở sau lưng Dịch Nhiên, nhìn ruộng đồng phía xa sớm đã hoang vu, không đến hai tháng a, ruộng đồng ngày xưa xanh biếc dạt dào lại trở nên chán chường như thế.
Dịch Nhiên lấy ra một trang giấy, “Hiện tại chia làm 7 đội, mỗi đội 10 người, một hồi tự mình tìm đúng vị trí thanh lý, nếu như gặp phải nguy hiểm mình không thể giải quyết thì tới tìm tôi, được rồi, Liễu đội phó.”
Liễu Hy tiến lên, nhớ kỹ tên chia tổ.
“Vừa mới lên xe Vu Đồng đưa cho em cái gì?” Ngao Mộ Thiên cũng không buông tha nhất cử nhất động của Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên trực tiếp cầm giấy ném cho hắn xem, “Tự mình xem.”
Tiếp nhận giấy, Ngao Mộ Thiên mở ra đọc, nhìn tên trên giấy, đầu tiên là nghi ngờ sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, “Những người này có vấn đề?”
Dịch Nhiên gật gật đầu, “Cho nên, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Cậu không cho rằng đánh một trận có thể thu phục được mọi người, cho nên mới cho Vu Đồng tra, bất quá xem ra Vu Đồng có tiềm chất thu thập tình báo.
“Ừ, những người này chỉ cần có dị động anh liền giết bọn họ trước.” Ngao Mộ Thiên cười nhưng đáy mắt tràn ngập thị huyết, dám khi dễ Tiểu Nhiên nhà hắn, đáng chết!
Liễu Hy thao túng đá trên mặt đất đánh về phía tang thi cấp 2, tang thi quơ quơ thân thể, nứt miệng đánh về phía hắn.
Tay nắm thành quyền, dao nhỏ sắc bén đâm vào hốc mắt tang thi, đằng sau là lôi điện bổ sung thêm một kích.
“Hy, không có sao chứ?” Vừa mới nãy thiếu chút nữa hù chết Mạc Phi Liên.
“Không có việc gì.” Liễu Hy thao túng ý niệm thu hồi dao nhỏ, nếu như dị năng của mình vĩnh viễn không cách nào thăng cấp…
Phỉ Phỉ nhìn hai người, tay nắm thành quyền, vọt đến sau lưng tang thi, khuỷu tay vừa dùng lực khiến cho tang thi bổ nhào ngã xuống đất, lại bổ thêm một đao, đầu tang thi mất.
Trương Đại Minh cầm xẻng nhỏ đào lấy tinh thạch trong đầu tang thi, nhiệm vụ của nó chính là đào tinh thạch.
Bọn họ là quốc gia thuê, cho nên lần này ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ cũng phải nộp lên trên lượng tinh thạch nhất định, bởi vậy Dịch Nhiên cũng thay đổi chính sách ngày xưa, mỗi đội phải giao nộp bao nhiêu, còn lại mới có thể tự do phân chia.
Nhìn những đội viên giết tang thi cấp 2 so với trước kia càng thêm thuần thục, Dịch Nhiên đột nhiên có loại xúc động về hưu, Ngao Mộ Thiên giết hai tang thi xong quay đầu lại thấy Dịch Nhiên đang ngẩn người, đi đến bên người Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, làm sao vậy?”
“Không có.” Dịch Nhiên tay vừa động, mười đạo băng nhận trực tiếp đánh chết bốn tang thi phía trước, lúc này tang thi phân bố rất lớn, hơn nữa bọn họ cũng chia đội đồng đều, cho nên không có xuất hiện hình ảnh vài chục tang thi đuổi theo một người.
Nhìn cách đó không xa, tổ cách vách giết được tang thi cũng rất thuận lợi, Liễu Hy chia tổ, người có vấn đề tất cả cùng tổ.
“Muốn giết sao?” Ngao Mộ Thiên thấy lãnh ý trong đáy mắt Dịch Nhiên, chỉ cần Dịch Nhiên nói một tiếng, hắn trực tiếp hướng bên kia ném cái lôi cầu.
“Không, không vội, bọn họ bây giờ còn thật biết điều, quan trọng hơn là, hiện tại giết bọn họ, ai tới giết tang thi?”
“…” Kỳ thật câu cuối cùng mới đúng a, Ngao Mộ Thiên nâng trán.
“Dịch ca, anh nghĩ bọn họ sẽ ra tay sao?” Vu Đồng trên tay vẽ một cái, một vòng biển lửa vây quanh hai tang thi.
“Không biết, nhưng thế này mới thú vị.” Trên khóe miệng giương lên, Dịch Nhiên cười rất lãnh tình.
Vu Đồng sờ sờ cái mũi mang Trương Đại Minh đi đào tinh thạch, Dịch ca hắc hóa, hắn cũng không dám dính vào.
Giai đoạn này, bởi vì L thị thông với thành thị phồn hoa, cho nên tiểu đội phần lớn sẽ vì vật tư đi qua chỗ này, bởi vậy càng đến gần quốc lộ, tang thi trong ruộng càng ít.
Gió lốc cuốn lấy, hoa màu bị ô nhiễm trong đất bị cuốn cùng một chỗ, sau đó hỏa thiêu, nhỏ thuốc tinh lọc, đây là thuốc viện nghiên cứu gần đây phát minh ra, chỉ cần là nước hoặc đất bị đốt qua, có thể tinh lọc, nhưng không cách nào tác dụng trên thân người, cho nên nhà khoa học vừa cao hứng vừa thất vọng.
“Em đi xem, ở đây do anh coi chừng.” Dịch Nhiên hí mắt nhìn hai bên, tổ đội kia tốc độ quá chậm, chính là hai tổ cách vách còn đang phía sau bọn họ, không biết bốn tổ còn lại ra sao.
“Đi đi, cẩn thận.”
Nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên cây, cứ như vậy lại nhảy lên cây khác.
Tổ 1 không tồi, ba thổ hệ dị năng giả thay phiên nâng tường đất, mấy người khác rất có ăn ý không ngừng đối phó tang thi, bởi vì tổ này còn có Thước Mị cùng với Đường Bộ, cho nên Dịch Nhiên nhìn một hồi thì xoay mặt nhìn tổ kế tiếp.
Mày nhăn lại, chuyện gì xảy ra?
Một nữ hài thấy tang thi đi tới thì vội vàng trốn sau lưng một nữ nhân khác, nữ nhân mặt mũi không kiên nhẫn nhưng lại không thể không đánh chết tang thi, bởi vì nàng không giết tang thi. tang thi sẽ cắn nàng.
Nhẫn nại nhìn hơn 10 phút, Dịch Nhiên rốt cục thở dài, thừa dịp tang thi đi tới tay vừa động, băng tiêm đánh trúng chân nữ hài, nữ hài dưới chân một cái lảo đảo, tang thi một trảo bắt được, nếu như cậu không nhìn lầm, cô bé kia vẫn chỉ là dị năng giả cấp 1, mà tang thi cũng là cấp 1, ở lúc vắc-xin phòng bệnh chưa có phát minh, kết cục, người nào cũng biết.
Nữ hài lớn tiếng khóc, nữ nhân lúc nãy bị nữ hài lấy làm tấm mộc tay vừa động, phong nhận đâm xuyên qua não nữ hài, kế tiếp một người nam nhân khác đi lên bổ sung một mồi lửa thiêu thi thể, toàn bộ quá trình gọn gàng, nhìn ra được rất có kinh nghiệm, Dịch Nhiên ở trên danh sách lưu lại dấu hiệu, loại người này có thể thành trợ lực cũng có thể thành lực cản.
Đến tổ 3, luôn xem như vậy, cho đến tổ cuối cùng, tóm lại, ngày đầu tiên rất thuận lợi.
Chuẩn bị tốt tường phòng ngự, chọn địa phương bọn họ đã thanh lí sạch sẽ tang thi, sau đó ở trên đất trống dựng trướng bồng.
Dịch Nhiên xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên nhẹ gật đầu, Ngao Mộ Thiên nhìn mấy người còn tưởng rằng không có bị phát hiện, trong nội tâm một hồi giễu cợt, tối nay phải diệt mười mấy người…
Hết chương 89.
.
【Tiểu kịch trường không trách nhiệm】
Sau khi Dịch Nhiên bị Ngao Mộ Thiên bóc trần chuyện phim truyền hình, nhân thê hóa càng nghiêm trọng, Dịch Nhiên quyết định phải làm việc xứng chức tình nhân!
Liễu Hy ăn cơm : “…”
Liễu hy đi dạo phố: “…”
Liễu Hy huấn luyện: “…”
Liễu hy đi WC: “…”
“…” Liễu Hy rốt cục chịu không nổi, xoay người nắm chặt người nào đó đeo kính mát ý đồ cải trang, “Dịch đội, hiện tại buổi tối làm chuyện nhi đồng không nên xem, cậu định theo tôi vào phòng ngủ sao?”
Dịch Nhiên nhãn tình sáng lên, “Anh ở trên hay là dưới?”
“… Dưới.”
“Vậy càng đáng giá nhìn, đi thôi, tôi sẽ cẩn thận ghi chép lại.”