Mạc Phi Liên được hắn hộ ở sau người, trên người tất cả đều là vết thương, miệng vết thương có thể thấy xương trắng, đó là khi tránh né tang thi cấp 5 bị một tang thi khác trảo bị thương, bất quá khá tốt chính là, ngoại trừ tang thi cao lớn này, còn lại đều là dưới cấp 2, cho nên dù bị thương cũng sẽ không khiến cho Mạc Phi Liên dị năng giả cấp 3 biến dị.
Tang thi tùy ý để đá đánh trên người nó, chỉ để lại một vết trầy nhỏ hẹp dài, duỗi tay dài ra, bắt lấy một thể năng dị năng giả, tay bẻ một cái, người sống sờ sờ bị bẻ gãy cổ, tủy não bị hút.
Tận mắt nhìn thấy đồng đội kề vai chiến đấu cứ như vậy chết làm cho Lăng Cảnh bi phẫn không thôi, nhưng băng nhận trên tay đánh qua căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Vu Đồng phát ra một cái hỏa cầu, tang thi xoay đầu đi, thoải mái né tránh, ném thi thể bị hút sạch tủy não, quẹt miệng, vừa muốn duỗi tay đi bắt một dị năng giả khác.
Trâu Trưng tốc độ nhanh hơn, một đao bổ về phía tang thi đang duỗi tay ra.
Tang thi vẫy vẫy móng vuốt, Trâu Trưng bị văng thật xa, mắt thấy đụng vào trên cây, Trâu Trưng dùng tay bảo vệ thân thể, bính một tiếng đụng vào trên cây, Trâu Trưng rơi trên mặt đất.
Còn có một nhóm người thì đang thanh lý tang thi khác, bởi vì nhật thực nên tang thi biến dị, cho nên bọn họ gặp được phần lớn đều là tang thi cấp 1 hoặc cấp 2, thậm chí tang thi cấp 3, tốc độ, lực lượng đều so với trước kia tăng lên gấp đôi, chúng nó chặn xe tải, lôi kéo, xe tải mắc kẹt giữa đàn tang thi, khiến cho bọn hắn không thể không xuống.
Tang thi không hề cảm giác đau, tre già măng mọc, tuy bọn họ miễn cưỡng ổn định, nhưng cũng thở hổn hển, tang thi cao lớn trước kia gặp ở trên đường cũng đuổi theo, rõ ràng bọn họ đã đi đường vòng lại không nghĩ rằng còn sẽ gặp lại, điều này làm cho mọi người không thể không thán lên tiếng không may.
Bởi vì xe tải bị tang thi ngăn chặn cho nên không cách nào ngồi xe rời đi, bọn họ đành phải nghênh chiến, Mạc Phi Liên là người thứ nhất động thủ, kết quả còn chưa có làm gì đã bị tang thi ném vào giữa bầy tang thi, tuy kịp thời phản ứng, lôi điện liên tục phát ra, nhưng là ngăn không được bầy tang thi công kích.
Mạc Phi Liên một cước đá văng một tang thi, trên tay cũng không ngừng, lôi điện tụ tập, đánh tới một tang thi có ý đồ cắn mình.
Cánh tay phải đau xót, một vết trảo màu đỏ xuất hiện, Mạc Phi Liên vội vàng đem tang thi trảo mình giết, trên lưng lại đau xót.
Tang thi càng ngày càng gần, mắt thấy muốn đem Mạc Phi Liên bao phủ, một loạt đá bay xuyên qua đầu tang thi, Phỉ Phỉ tiến lên nhanh chóng giết chết mấy cái còn lại, sau đó đem Mạc Phi Liên đến bên người Liễu Hy.
Cũng chưa kịp kiểm tra vết thương trên người Mạc Phi Liên, Liễu Hy trầm giọng nói, “Lý Nhất, Thước Mị, Trạm Lam, Đường Bộ phụ trách tang thi bên ngoài, không thể để cho bọn nó tới gần, còn lại theo tôi tùy thời tiếp viện.”
Lăng Cảnh nhìn Liễu Hy, cũng nhanh chóng phát ra mệnh lệnh giống nhau.
Lệnh này làm cho tất cả mọi người rất nhanh tìm đúng vị trí, nhưng lại không nghĩ rằng tang thi sẽ lợi hại như thế.
Lợi trảo đâm thủng bụng một dị năng giả, tay hất lên, sau đó chụp vào Vu Đồng.
Vu Đồng đồng tử co rút lại, vô luận là tốc độ hay là lực lượng cũng không sánh bằng, Vu Đồng tuy cực lực dùng hỏa cầu quấy nhiễu, nhưng tang thi đánh bay hỏa cầu, mắt thấy Vu Đồng sắp bị bắt, một thân thể nhỏ đột nhiên xuất hiện trên đầu tang thi, mũi đao sắc bén đâm vào đầu, tang thi vung tay lên, Trương Đại Minh bị hất ra ngoài, mắt thấy muốn rơi vào giữa bầy thang thi, Trương Đại Minh một cái tránh gấp, bóng người ở giữa không trung biến mất, sau đó đứng dưới một cái cây không xa.
Vu Đồng thừa dịp này tạm thời trốn đi phạm vi công kích của tang thi.
Tang thi cũng không để ý Vu Đồng, mà là một lòng muốn bắt Trương Đại Minh, Trương Đại Minh liên tục thuấn di, làm tang thi hết sức tức giận, trực tiếp rút một thân cây ven đường lên quét lung tung.
Mắt thấy mấy người gần nó sẽ bị quét trúng, một đạo sấm sét chuẩn xác đánh trúng thân cây, rắc một tiếng, cây cắt thành hai đoạn.
Mọi người nhìn lại, hai đạo nhân ảnh nhanh chóng tới gần, chạy không ngừng, một cái tung người, ngân quang lóe lên, thẳng tắp đâm vào đầu tang thi.
Tang thi vội vàng tránh ra, bóng người rơi trên mặt đất, là Dịch Nhiên!
“Dịch ca!”
“Dịch đội!”
Không thể không nói, Dịch Nhiên sâu đắc nhân tâm, cậu vừa xuất hiện, những người khác trở nên càng có nhiệt tình, là một loại hy vọng, làm cho người ta tin tưởng, chỉ cần có cậu, có thể an toàn vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Đừng làm cho tang thi khác tới gần.” Dịch Nhiên cũng không quay đầu lại, nhìn tang thi, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Những người khác bắt đầu thẳng hướng đánh tang thi có ý đồ công kích bọn họ.
“Lão đại?” Lăng Cảnh thấy Ngao Mộ Thiên còn thở hổn hển, lại nhìn Dịch Nhiên sắc mặt như thường, bắt đầu sinh ra loại ý nghĩ kì quái “không biết từ nay về sau lão đại áp được Dịch thiếu không”.
Ngao Mộ Thiên cố gắng ổn định hô hấp, hắn bây giờ đối với thực lực Dịch Nhiên càng hiểu sâu một tầng, một đoạn đường dài như vậy, Tiểu Nhiên thở cũng không thở gấp một ngụm, mà hắn chạy đằng sau còn phải bị kéo theo mới miễn cưỡng theo kịp, cái này không thể không nói đã quá đả kích hắn, bất quá, đả kích qua đi càng nhiều hơn là kiêu ngạo, nhìn đi, người lợi hại như vậy chính là Tiểu Nhiên nhà hắn, Tiểu Nhiên của hắn!
Dịch Nhiên lui về phía sau hai bước, hết sức chăm chú nhìn trên người tang thi trước mắt, không thể phủ nhận, nhược điểm tang thi là cái đầu cùng tuỷ sống, nhưng, vấn đề là làm sao tới gần đánh chết? Tang thi so với trong tưởng tượng càng thêm mạnh, cũng so với trong tưởng tượng càng thêm thông minh.
Trước thử một lần đã làm cho Dịch Nhiên minh bạch, cứng đối cứng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương, cho nên…
Dịch Nhiên đột nhiên tới gần, miệng tang thi há ra, lợi trảo cũng duỗi đi ra, khi Dịch Nhiên nhanh chóng đánh lên, một cái cúi người, mục tiêu của cậu là đầu gối tang thi.
Thừa dịp tang thi không có kịp phản ứng, một cái đạp mạnh, đạp ở giữa đầu gối tang thi, sức mạnh Dịch Nhiên cũng không phải người thường có thể so sánh, tang thi một cái lảo đảo, quỳ một chân trên đất, Dịch Nhiên trực tiếp lướt qua tang thi, nhảy lên trên người nó, đao thuận thế bổ ngang.
Cảm giác được nguy hiểm, tang thi vội vàng lấy tay ngăn cản, một đạo thiểm điện rơi xuống, chém đứt cổ tay tang thi.
Dịch Nhiên đao xẹt qua cổ tay kia trực tiếp chém trúng cổ tang thi, đao rơi vào trên cổ, phát ra âm thanh giòn vang giống như đụng vào thép, đao ‘cách cách’ một tiếng lập tức đứt đoạn, Dịch Nhiên nhanh chóng hóa băng thành kiếm, tiếp tục chém lên vết thương trên cổ, băng kiếm chặt lên bị gãy, Dịch Nhiên lại đọng băng lần nữa, lần này rất là thuận lợi, chém được.
Tang thi hai tay quét ngang, Dịch Nhiên không thể không tránh ra, tang thi tức giận, một tiếng gào rú, tang thi chung quanh càng nôn nóng dùng sức.
Dịch Nhiên lần nữa tới gần, nhảy lên lần nữa, sử dụng kiếm chém xuống, Ngao Mộ Thiên tay nâng, lôi điện theo kiếm bổ về phía tang thi, chịu hai đả kích nặng, cổ tang thi bị thương càng thêm nghiêm trọng.
Ngao Mộ Thiên cầm đao trên tay Lăng Cảnh, đuổi kịp tiến đến, thừa dịp tang thi chuyên chú Dịch Nhiên, trở tay một đao, thẳng tắp đâm trúng bụng tang thi, tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng làm tang thi trì trệ.
Theo sát lấy, lại một đạo vết thương, Ngao Mộ Thiên bổ thêm một đạo sấm đánh, nhanh chóng, tang thi bị sấm đánh thủng bụng.
Tang thi hai tay chống đỡ, mặt đất đột nhiên toát ra thứ sắc bén đâm tới.
Ngao Mộ Thiên kinh hãi, được Dịch Nhiên một bả lôi ra phạm vi công kích.
Dịch Nhiên trong nội tâm cũng rất kinh ngạc, chẳng ai ngờ rằng tang thi cũng sẽ có dị năng công kích, hay là nói, tang thi đến cấp bậc nhất định đều sinh ra dị năng, nói như vậy, đối với nhân loại mà nói không khác gì cơn ác mộng.
Dịch Nhiên xoay tay lại, đóng băng tang thi, kế tiếp, Ngao Mộ Thiên ở phía trên tăng thêm điện giật, đánh lên tang thi.
Tang thi trốn tránh không kịp, bị điện đánh trúng.
Khi tang thi còn không có thích ứng, Dịch Nhiên khinh thân bước trên tầng băng, giơ kiếm nhìn về cái cổ bị thương của tang thi.
‘Lộc cộc’, đầu lâu rơi trên mặt đất, lần này, rốt cục giết chết.
Dịch Nhiên một cái thả lỏng, Ngao Mộ Thiên tiếp được, cũng không bởi vì có những người khác mà đẩy ra, cậu xác thực mệt chết đi, đầu tiên là đuổi theo một đoạn đường dài, kế tiếp là giết chết tang thi so với chính mình đẳng cấp cao hơn, Dịch Nhiên cũng chỉ là người, tất nhiên sẽ mệt mỏi.
Ngao Mộ Thiên thương tiếc nhìn Dịch Nhiên, đem Dịch Nhiên cẩn thận để dưới tàng cây, hắn bây giờ còn không thể canh giữ bên cạnh Tiểu Nhiên, hắn muốn nhanh chóng giết hết tang thi, mới tốt chạy đi.
Có Ngao Mộ Thiên gia nhập, thành viên Hỏa Diễm đoàn giống như uống thuốc kích thích, càng ra sức.
Mà Vu Đồng thì nhìn Ngao Mộ Thiên, âm thầm nói một câu, nam nhân này không xứng với Dịch ca nhà hắn a, không xứng a, hạ thủ phải ác hơn, muốn gả tiến nhà của chúng ta, trừ phi so với ta giết nhiều tang thi hơn!
Về phần đội viên khác, khi Dịch Nhiên bị Ngao Mộ Thiên ôm lấy, mà cậu lại không có đẩy ra thì họ không cách nào bình tĩnh, mà không bình tĩnh, phương thức biểu hiện chính là tang thi xui xẻo.
Bọn tang thi rất nhanh bị thanh trừ bởi vì lão đại xuất hiện mà đội viên ra hết sức, Vu Đồng trừng Lăng Cảnh, vượt lên trước đào ra tinh thạch cấp 5, sau đó đưa cho Dịch Nhiên, Dịch Nhiên sau khi nhận lấy bỏ vào ba lô.
Lăng Cảnh kỳ quái nhìn Liễu Hy bọn họ quét sạch chiến trường, thấy bọn họ từng người đào đầu tang thi do mình giết, sau đó đem tinh thạch bỏ vào trong ba lô của mình, kỳ quái, sao không hiểu được cái gì gọi là do đội trưởng phân phối?
Tuy nghĩ như vậy, tay Lăng Cảnh cũng không thả lỏng, triệu tập đội viên đào ra tinh thạch nộp lên trên, sau đó lại cầm một túi tinh thạch đưa cho Ngao Mộ Thiên.
Đoàn đội chính quy và tiểu đội tự do là không cùng biểu hiện.
Đoàn đội chính quy hết thảy do đội trưởng phân phối, có lẽ ngươi giết một hồi cũng chỉ được chia một khối tinh thạch, nhưng, thức ăn quần áo cũng sẽ được chia, thậm chí bởi vì nhiệm vụ mà ngươi chết cũng có tiền trợ cấp cho gia đình, nhưng tiểu đội tự do, tỷ như Vu Đồng bọn họ, Dịch Nhiên sẽ không cần bọn họ nộp tinh thạch lên, cũng như vậy, cậu cũng không chịu trách nhiệm ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ.
Thanh lí sạch sẽ thi thể tang thi ngăn chặn xe tải, đoàn người lên xe, lần này bởi vì Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên kịp thời đuổi tới, cho nên tử vong chỉ có hai người, Hỏa Diễm đoàn và tiểu đội tự do mỗi cái một người, nhưng bị thương cũng không ít, cho nên mới nói, thuốc từ Y huyện lấy ra có đất dụng võ.
Bị bao thành xác ướp Mạc Phi Liên đáng thương nhìn Liễu Hy, Liễu Hy đút một khối bánh bích quy đi qua, Mạc Phi Liên nhai rất hạnh phúc.
Ngao Mộ Thiên ở một bên xem thẳng mắt, vội vàng xem xét vết thương trên người mình, kết quả tìm cũng không tìm được một cái, đáng thương nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên bị nhìn mà trong nội tâm sợ hãi.
Ai, có bóng đèn, Tiểu Nhiên sẽ không ngoan như vậy… Ngao Mộ Thiên trong lòng đáng thương chính mình, đột nhiên miệng bị nhét một khối bánh bích quy, Ngao Mộ Thiên theo tay nhìn lại, Dịch Nhiên nhìn về phía bên kia, khuôn mặt và tai đỏ bừng.
Ngao Mộ Thiên cười đến phá lệ đắc ý, chen đến bên người Dịch Nhiên ôm lấy Tiểu Nhiên nhà hắn, Dịch Nhiên không có phản kháng, điều này làm cho Ngao Mộ Thiên ôm càng chặt hơn, đắc ý đảo qua một đám kỳ đà cản mũi, đây chính là Tiểu Nhiên nhà của ta.
Bọn kỳ đà cản mũi trợn mắt há hốc mồm, một nửa là đối với lão đại Dịch Nhiên khôn khéo nhà mình kinh hãi, một nửa là đối với lão đại Ngao Mộ Thiên ngây thơ nhà mình kinh ngạc.
Hai người này thực sự là một đôi sao?
Hết chương 78.