• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động nhỏ của Bội Sam đã sớm như giếng nước chảy đầy thủy dịch,cô ngại ngùng che lấy mặt mình không dám nhìn vào mắt anh.

Cố Khải Liêm đưa tay mò mẫn vào, không quá nhiều bất ngờ vì đây cũng không phải lần đầu gì nữa.

“Mới chạm nhẹ thôi mà em đã giọt nước tràn ly vậy rồi,đồ dam đang này.Có phải em thèm anh đến mức muốn anh choi chết em rồi không hả? Còn bảo không muốn sao?”

“Không… không phải mà… không có.Dừng lại…dừng lại được không anh…”

Lâm Bội Sam cô khóc nức lên,cô phản bác những hành động của anh,cô lắc đầu mà cầu xin.

" Em được lắm,như vậy rồi mà còn xin tha anh dừng lại.Được được…nếu em đã muốn anh dừng lại thì…"

Cố Khải Liêm nhếch mép cười mà nhìn cô.Như đã nói động tác của anh dừng lại hẳn,bên trong hang động ấy đã ngứa ngáy như vạn con kiến mò mẫn xung quanh,thật trống rỗng chỉ mong đại vật to lớn quen thuộc đi vào để giải ngứa.

" Anh…"

Không để cho cô nói tiếp,Cố Khải Liêm lại nhanh chóng ngấu nghiến chà đạp ** **** kia,ngón tay thon dài len lỏi vào những hang đá nhỏ bên trong đặt lên những mạng rêu mẫn cảm,động tác ra vào liên tục, nhưng dòng suối nhỏ cũng vì vậy mà lênh láng…

" Ưhm…Aah…huh…hmm…cho vào…đi mà…"

Dục vọng chiếm lấy Bội Sam cô,lí trí đáng chết kia đã tan biến hết,bây giờ chỉ muốn hòa làm một với người đàn ông phía trên, người cô yêu thương.Đã chuẩn bị xong cho cô, Khải Liêm rút tay ra hai ngón tay thon dài đã sớm dính đầy dịch ngọt của Bội Sam.

" Bội Sam ngoan,muốn thử cái này không?Mút lấy cho vào miệng đi,xem có ngon hơn em không hả?"

" Không… không được…dơ dơ lắm… bảo bối… bảo bối nhỏ sẽ khó chịu…không tốt đâu…"

Cố Khải Liêm anh đã đặt đến miệng cô rồi nhưng với hành động xấu hổ như vậy …sao cô có thể, Lâm Bội Sam phản bác,cô đã cạn kiệt sức lực,sợ hãi chỉ có thể quay mặt đi mà bật khóc.

" Được rồi… được rồi bảo bối ngoan,không ăn… không ăn…"

“Nhưng còn anh thì thấy rất ngọt đấy.” Nói xong thì Cố Khải Liêm anh cũng cho tay mình vào mà nếm thử loại mật ngọt này,anh có thể chết dưới hương vị này của cô mất.

" Bội Sam ngoan nào, cởi đồ ra cho anh đi.". Đọc‎ 𝑡𝗋u𝒚ện‎ 𝑡ại‎ #‎ 𝒯𝙍u𝙈‎ 𝒯𝙍UY𝐄𝙉.𝑉n‎ #

Cố Khải Liêm dừng trêu ghẹo cô mà nghiêm túc hành động.Anh ôm lấy cô ngồi dậy mặt đối mặt với mình.Anh cũng nhanh chóng mà thoát y cho cô nhưng…

" Được rồi,nói đi sao em lại muốn chia tay,sao lại muốn rời xa anh?" Vẻ mặt nghiêm túc này của anh lại khiến Bội Sam cô bắt đầu sợ hãi rồi.

" Em…em không muốn chia tay mà,em không muốn rời xa anh đâu…Híc Nhưng anh rõ ràng anh thích người khác, còn làm tình với người khác nữa mà.Có phải anh tưởng em thật sự ngốc,ngốc đến mức không biết gì hay sao?Hhuhu…" Đôi mắt đỏ hoe đầy nước ngập tràn sự ủy khuất.

Hôm nay nhắc lại chuyện đau lòng như vậy thật sự Bội Sam cô không muốn chút nào nhưng không thể cứ mãi im lặng như vậy.

Cố Khải Liêm nghe xong thì nhíu mày trước những lời nói của cô,anh lại dò hỏi.

" Vậy sao em lại nói anh yêu người khác,anh lại còn làm tình với người khác?"

" Anh…"

" Ngoan nào Sam Sam,em nói đi,có chuyện gì thì em cũng phải nói ra để anh còn biết chứ."

" Em thấy anh cũng một cô gái,cô ấy rất xinh, cả hai vào tiệm trang sức trong trung tâm thương mại,anh chính tay đeo lên cổ cho cô ấy còn… còn ôm ôm nữa…Còn nữa, những ngày sau đó anh đi sớm về khuya, còn còn nhiều hôm qua đêm bên ngoài… Bữa cuối cùng…anh vậy mà tắt máy của em,như vậy không sao nhưng em lại nghe tiếng của con gái … Khải Liêm, Khải Liêm bây giờ bây giờ em rất khổ tâm.Anh à nếu nếu đã thế vì sao hôm đó anh lại đi theo em? Cả tuần nay anh lại ở làng Yên Ba với em? Hôm nay lại còn làm tình với em?Rõ ràng… rõ ràng…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK