• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Thần Đài, khu chế tác.

" Ngươi biết gì chưa? Trưởng linh tế năm nay xuất quan rồi".

Nam nhân trung niên nắn nót khắc đầu tượng đáp lại " Thật sao? ông ấy không phải đang bận tu luyện sao?".

Một người khác đi tới hóng chuyện " Vậy là các ngươi không biết đấy thôi, trưởng linh tế nói mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một vị thần lạ chưa từng thấy bao giờ yêu cầu ông ấy giúp tạc một tượng thần con rối vào ngày lễ du thần, còn hứa sẽ ban cho ông ấy phước báu, vậy nên trưởng linh mục mới xuất quan, cả ngày đều ở trong phòng giúp vị kia tạc tượng".

Nam nhân trung niên hạ bút khắc trên tay xuống " Nhưng vị thần đó là ai, trên thiên hạ sử ký về các vị thần quan phi thăng đều được ghi chép lại, vị đó chưa từng xuất hiện bao giờ, năm nay cũng không nghe nói có ai phi thăng".

" Ai biết được, trưởng linh tế úp úp mở mở cũng không chịu kể chi tiết, càng không cho bất kỳ ai được nhìn lén tượng ông ấy đang tạc".

" Chờ tới ngày tổ chức lễ hội sẽ biết thôi, mau làm xong công việc, ta còn phải đi may trang phục cho các tượng thần, năm nay kinh phí thật nhiều, vải đều là hàng tốt nhất".

" Hả!! Tại sao vậy?" Tiểu Đằng Xà hô lên.

Lạc Tư Thần đứng trước bàn làm việc của một vị trưởng lão phụ trách sự vụ trong môn phái " Đúng, ta muốn đăng ký cho ba người này gia nhập môn phái".

Trưởng lão nọ tò mò liếc nhìn mấy người sau lưng Lạc Tư Thần " Họ?".

Lạc Tư Thần gật đầu " Mặc dù tu vi của họ có chút cao hơn những đệ tử mới nhập môn nhưng vẫn phải tham gia cuộc khảo thí giống những đệ tử ngoại môn khác".

Tiểu Đằng Xà hiếm khi làm nũng với Lạc Tư Thần " Thần Thần, có thể nào đừng không? ta không muốn".

" Không được, yên tâm danh tịch của ngươi vẫn thuộc về Quan Nguyệt động phủ, ngươi có thể lựa chọn ở chung với các đệ tử khác hoặc tiếp tục ở động phủ đều được".

" Hứ!" Tiểu Đằng Xà giận dỗi, kéo theo Ngân Anh và Đế Lân rời đi " Lạc Tư Thần thối, đã vậy ta sẽ ở ngoại môn, cho ngươi nhớ chết ta".

Lạc Tư Thần rũ mắt, quay lại nói với vị trưởng lão " Đám trẻ nhà ta có chút quậy, mong các vị có thể nể mặt ta để ý bọn chúng một chút".

Danh vị của một trưởng lão quản lý sự vụ làm sao sánh được với một trưởng lão chính quy như Lạc Tư Thần, nhận được lời nhờ vả lịch sự như vậy cũng cảm thấy không quen cho lắm " Ngài yên tâm, ta sẽ để ý bọn họ".

Trở về động phủ, Lạc Tư Thần quyết định dẫn theo Huyền Tề cùng xuống núi, y muốn giúp Huyền Tề nâng lên tu vi, ở môn phái nó không có khả năng tu luyện được.

Trước khi đi, Huyền Tề cứ nấn ná mãi không dời bước, quay đầu lại nhìn Đế Lân ở bên kia đang cười nói vô tâm vô phế với Tiểu Đằng Xà, có lẽ tỉnh rượu rồi nên những lời hứa kia hắn cũng quên theo rồi.

" Sao vậy?" Lạc Tư Thần hỏi.

" Không có gì, còn hơi buồn ngủ thôi" Huyền Tề đáp.

" Vậy đi thôi".

Huyền Tề hóa thành hình thú, chờ Lạc Tư Thần leo lên lưng.

Ngay lúc nó định cất cánh bay lên thì một vật kêu lạch cạch xuất hiện trước mắt.

Đế Lân lắc lắc cái vòng tay rồi đưa cho Huyền Tề " Nhìn này, đây là vòng tay do ta và hai người bọn họ chuẩn bị cho ngươi đó".

Tiểu Đằng Xà còn giận dỗi Lạc Tư Thần, không thèm nói gì với y, nói với Huyền Tề " Trên đó có vảy của Đế Lân và Ngân Anh, dây được làm từ dây leo của ta".

Huyền Tề nhận lấy vòng, quay mặt đi chỗ khác, không nói lời nào phất cánh bay đi mất.

Bay được một đoạn, Lạc Tư Thần vỗ vỗ lên đầu nó " Sao lại khóc rồi?".

Huyền Tề hít hít cái mũi " Khóc cái khỉ gì, ta là buồn ngủ, gió tạt vào mắt nên chảy nước mắt thôi".

Lạc Tư Thần nằm vắt chân trên lưng Huyền Tề, miệng ngậm một cái lá trà non ngắm bầu trời trôi qua.

Tại Ngũ Hành Tông…

" Ngọc Ni, ta tìm thấy con trai của con rồi, con đừng như vậy nữa" Lão nhân nắm lấy tay nữ nhân nằm trên giường.

Tăng Ngọc Ni yếu ớt cố ngồi dậy " Thật tìm thấy rồi sao? Người sẽ không cho người sát hại thằng bé chứ?".

" Sẽ không, ta sẽ không hận nó nữa, chỉ cần con khỏe mạnh đừng nghĩ tới chuyện tự sát".

Tăng Ngọc Ni không nhìn lão nhân mà nhìn ra ngoài cửa " Con muốn gặp con trai của con".

Lão nhân thở dài " Con biết chuyện nó tàn sát toàn bộ Tùy gia chứ?".

" Con biết" Bà biết, chính bà là người nhờ Tùy gia nuôi hộ con trai mình, sợ cha mình tìm thấy thằng bé sẽ giết chết nên luôn giấu diếm, mọi năm bà đều nhờ ngươi mang lễ vật tới Tùy gia, tiện thể hỏi thăm tình hình con trai, cho tới khi một năm người bà nhờ vả quay về nói rằng Tùy gia đã sớm bị diệt môn, con trai bà không rõ tung tích.

Năm đó Tùy gia khảo nghiệm thiên phú, bà lo sợ con trai mình có thể tu luyện sẽ lộ thân phận nên bảo người hạ thuốc khiến kinh mạch thằng bé tắc nghẽn không thể tu luyện. Sau đó lại nghe nói thằng bé lại gia nhập Linh Quan Thượng Môn, đúng là số trời khó đoán, cũng tốt, khi đó bà nghĩ may thằng bé không lựa chọn tới Ngũ Hành Tông, nếu không sẽ bị ông ngoại đó đánh chết.

Tùy gia bị diệt, bà lo lắng cho Tùy Y Ngọc, nhưng lại nghe nói chính nó là người đã diệt Tùy gia, bao năm sống ở Tùy gia phải chịu rất nhiều ủy khuất. Làm sao có thể, năm nào bà cũng đưa nhiều lễ vật như vậy, khẳng định là đám người Tùy gia kia giở trò.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cánh cửa mở ra, một nam nhân thanh tú có gương mặt giống Lạc Tư Thần tới bảy phần đứng ở đó, hai mắt lạnh lùng vang lên tiếng nói " Nương".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK