• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Thanh Khâu.

Đi qua một khu rừng rộng tới một khu vực đồng bằng bằng phẳng, nơi này có một con sông nhỏ, Tử Hi mở pháp trận, cảnh vật bên kia sông hiện ra là một vườn đào hồng đẹp như mộng.

Đi sâu vào vườn hoa đào, cẩn thận bước theo Tử Hi, Tử Vu càng ngày càng cảm thấy nơi này thật quen thuộc.

" Người hãy đi theo ta nhé, nơi này đặt rất nhiều ma trận, bước sai một bước cũng sẽ bị lạc mãi không thoát ra được đâu".

Bên trong căn nhà gỗ, mấy người trung niên đang đau đầu tìm cách tìm ra Tử Hi lại cảm nhận được khí tức của cậu ở gần, lập tức lao ra bên ngoài.

Tử Hi cảm nhận được một luồng gió quen thuộc bay tới rùng mình một cái, một giây sau nó đã bị treo lên đánh mông mấy cái " Tiểu tử này, sao giờ này mới về".

Thỏ con trong lồng ngực cậu cũng rơi ra xuống bàn tay của một vị nam tử nọ, thỏ con lập tức khóc lớn run rẩy đem yêu đan của ca ca mình đưa cho cha " Cha ơi, ca ca… ca ca mất rồi".

Nam tử mặc y phục hồng phấn, mái tóc vấn nhẹ lỏng lẻo mang khí chất mềm yếu không tin nổi mà nhận lấy yêu đan, y ôm lấy con trai nhỏ nhà mình an ủi nhưng bản thân cũng không giữ nổi bình tĩnh " Tiểu Địch, nó… không về sao?".

Tử Hi thoát khỏi ma trải của cha mình nhảy xuống quỳ trước mặt Ôn Hồng " Hồng thúc, con xin lỗi, Ôn Địch ca ca, huynh ấy vì cứu con nên mới… Con ngàn vạn lần xin lỗi người, xin người hãy phạt con đi".

Tử Ninh, cha của Tử Hi nghe vậy thì cứng đờ người " Cái gì? Ôn Địch nó làm sao rồi? Là kẻ nào làm?".

Thỏ con lau đi hạt nước mắt to như hạt châu " Là Bằng Hộc, hắn đuổi giết bọn con, may mắn có sư thúc tổ xuất hiện cứu bọn con, Bằng Hộc cũng chết rồi".

Tử Ninh nhăn mày thở dài nhìn huynh đệ của mình thẫn thờ vì nỗi đau mất con " Còn may có người giúp đỡ… Cái gì cơ? Sư thúc tổ là sao?".

Lúc này bọn họ mới để ý tới nam nhân bất phàm theo Tử Hi đi vào vẫn đứng im nơi đó nhìn bọn họ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền cứng đờ người. Tử Ninh không biết nước mắt rơi ra từ lúc nào, nhưng khi tỉnh táo lại thì bản thân đã quỳ trước mặt người kia gọi một tiếng " Vương".

Tử Hi nhớ ra chuyện chính, lập tức kéo tay cha mình " Cha, người xem, con gặp được sư thúc tổ, còn gặp được vương, ta liền đưa người trở về rồi".

Tử Vu đứng thẳng lưng " Xin lỗi, ta không biết các ngươi".

Lạc Tư Thần tiếp tục tăng tốc bay về hướng đông, qua thêm mấy ngày cuối cùng cũng tới được mỏm núi đá chỉ thẳng về Thẩm Hải.

Tiếp tục từ nơi này bay tiếp sẽ chỉ toàn biển là biển, Thâm Hải đã có thể nhìn thấy từ nơi này, vô cùng to lớn, giống như một vùng xoáy khổng lồ trên bầu trời, gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Một khi rời chân khỏi mỏm đá này thì phải bay liên tục không biết bao lâu, cũng thể dừng lại nghỉ trên mặt biển được, Lạc Tư Thần chỉ đành để Huyền Tề nghỉ ngơi tại nơi này.

Càng gần hơn với Thâm Hải thì Huyền Tề lại càng cảm nhận rõ rệt cảm giác quen thuộc kỳ lạ trong lòng.

Lạc Tư Thần đứng nhìn ra phía biển xa " Sư phụ nói ở kết giới Thâm Hải còn có thiên binh canh gác, xem ra phải dựa vào cơ duyên vậy".

Y ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.

Chẳng biết qua bao lâu, khi trời đang dần tối đi thì ở phía sau Lạc Tư Thần cảm nhận được khí tức của khá nhiều người đang hướng bên này bay tới. Y lập tức mở mắt vỗ vỗ Huyền Tề tỉnh lại, y đưa nó vào trong không gian khế ước, nhanh chóng đặt ra vài trận pháp phòng ngự xung quanh.

Ngay khi y hoàn thành trận pháp thì rốt cuộc đám người kia cũng xuất hiện trên không trung hạ xuống đất.

Một nhóm người khoảng mười người mặc y phục màu vàng nhạt, Lạc Tư Thần đoán là người của Hà gia, còn một một nhóm khác mặc y phục bất đồng màu sắc theo như lời sư phụ nói hẳn chính là người của Ngũ Hành Tông.

Trận thế lớn thế này cũng thật hiếm gặp, chỉ để bắt được y mà chúng cũng bỏ ra cái giá khá lớn đấy.

" Xin hỏi các hạ tới đây có chuyện gì?".

Một lõa giả râu tóc bạc phơ, cả người toát ra hận khí vừa nói vừa tỏa ra uy áp mạnh mẽ " Ngươi đã hạ sát con gái ta còn hỏi ta là ai".

Lạc Tư Thần chỉ bị luồng uy áp kia làm cho hơi khó chịu một chút, căn bản không đáng là bao " Thì ra là Hà lão tổ, nghe danh đã lâu, chuyện này vãn bối cũng hết cách, con gái người hóa quỷ gây hại biết bao nhiêu người được các người che đậy bao nhiêu năm nay, cũng tới lúc phải trả nghiệp mà thôi".

" Ngươi!! Tiểu tử này ngươi đừng đắc ý, hôm nay ta sẽ bắt ngươi phải đền mạng lại cho con gái ta" lão gõ cái gậy gỗ trên tay, chỉ đơn giản như vậy nhưng một chưởng khí ập ra xung quanh bị trận pháp của Lạc Tư Thần chặn lại không chút lay động.

Nam nhân trung niên mặc xám y đứng đầu bên Ngũ Hành Tông lúc này mới lên tiếng " Nếu ngươi đã tự đổi tên thì ta cũng sẽ gọi ngươi là Lạc Tư Thần".

Tăng Xích tỏ ra nguy hiểm nói, phất tay áo bay bay trong gió lớn " Hôm nay là ngày chết của ngươi".

Lạc Tư Thần vẫn rất bình tĩnh hỏi lại " Xin hỏi các hạ, chúng ta có thù oán gì mà ngươi lại đuổi cùng giết tận ta như vậy?".

Tăng Xích nhíu chặt mày nhưng nghĩ lại cũng phải, lão và thằng cháu này còn chưa chính thức gặp mặt nhau lần nào, nó không nhận ra lão cũng là chuyện bình thường " Ngươi không cần biết là thù oán gì, chỉ cần biết là thù oán do cha ngươi để lại là được".

Lạc Tư Thần ồ lên trong lòng, là liên tới thân chủ của cơ thể này sao, y suýt đã quên mất cơ thể này vốn tên là Tùy Y Ngọc luôn rồi, y đã diệt hết Tùy gia rồi đáng nhẽ ra đã nên kết thúc mới đúng, chẳng lẽ…

" Liên quan tới Ngũ Hành Tông à? Ngươi chắc không phải là ông ngoại của ta đấy chứ?".

Lần này tới Tăng Xích và Hạ lão tổ kinh ngạc, lão không nghĩ tới y có thể nghĩ ra được " Không đời nào, ta không có đứa cháu dã chủng như ngươi".

Lạc Tư Thần nói thầm trong lòng " Tùy Y Ngọc, người nhà của ngươi thật đúng toàn cực phẩm".

Y thẳng lưng điểm tĩnh đối diện với lượng người lớn bên kia " Nếu hôm nay đã không tránh được vậy thì đánh đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK