• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi hết một vòng trở về, linh tế thờ phào một hơi cho rằng Lạc Tư Thần không phát hiện ra điều gì.

Lạc Tư Thần quay lưng về phía hắn bâng quơ hỏi " Tại sao tượng thần của Phác Bửu thần tướng không được dán bùa?".

Trái tim linh tế hững một nhịp rồi gia tốc đập mạnh, hắn phát hiện rồi sao?

" Làm gì có, chắc… chắc do sai xót bỏ quên thôi".

" Ồ, vậy sao?" Lạc Tư Thần quay lại nhìn hắn, khiến hắn run lẩy bẩy " Là linh tế, ngươi hẳn là hơn ai hết biết tượng rối đã khai quang không được dán bùa ắt sẽ bị ma quỷ chiếm dụng, sao nghe ngươi nói cứ như chuyện nhỏ nhặt không đáng để tâm vậy?".

" Ta… ta không có" Linh tế run rẩy muốn chạy nhưng bị Lạc Tư Thần nhanh chóng dùng linh khí từ bạch liên hoa đánh một chưởng lên lưng hắn.

Linh tế đau đớn ngã xuống ngất đi, từ miệng hắn bay ra một luồng khói đen rồi vô tung vô ảnh bay đi mất.

Lạc Tư Thần nhăn mày " Quả nhiên ta đoán đúng, ma khí từ hắc liên hoa làm người có linh khí bị thương, vậy thì linh khí từ bạch liên hoa cũng là khắc tinh của ma khí".

Lạc Tư Thần bình tĩnh nhìn quanh, thứ kia chắc chắn vẫn ở quanh đây. Y đi tới trước tượng thần của Phác Bửu thần tướng ngẩng đầu lên nhìn, tượng không có bùa trừ tà, là vật chứa hoàn hảo cho ma quỷ trú ngụ.

Lạc Tư Thần đưa linh khí dò xét trong trong tượng " Kỳ lạ, bên trong vẫn bình thường, mặc dù có chút khí tức nhàn nhạt của yêu ma nhưng hiện tại không có ma quỷ nào nhập vào.

Thần thức Lạc Tư Thần phóng ra quanh Vạn Thần Đài, cũng không cảm nhận được luồng khí đen kia, chứng tỏ nó chỉ ở gần đây mà thôi.

Vậy thì còn ở đâu được nữa chứ.

Lạc Tư Thần nhìn chằm chằm bàn thờ thần linh một hồi lâu, đột nhiên hai mắt y sáng lên.

Lạc Tư Thần điều khiển linh khí nâng bàn thờ sang một bên.

" Quả nhiên…".

Phía sau bàn thờ lớn là một bức tường, trên đó không hiểu sao lại treo một tấm gương đồng lớn, trên gương còn được dùng mực đỏ viết lên mấy chữ " Thật Xin Lỗi, Tại Vì Ta Yêu Người" viết ngược.

Lạc Tư Thần sờ lên chữ nhưng không chạm được vào, giống như màn hình cảm ứng thời hiện đại vậy, nhìn thì ở đó nhưng không thể chạm tới.

Lạc Tư Thần làm thủ ấn, y che giấu khí tức rồi thử chạm tay lên gương, lần này bàn tay y đã xuyên qua tấm gương đó.

Lạc Tư Thần không ngần ngại lập tức đi qua tấm gương.

Đập vào mắt y là Vạn Thần Đài đài trống không, chỉ có duy nhất tượng của Phác Bửu thần tướng chiễm chệ ngay giữa bệ thờ, giữa sảnh được trang trí giống như một buổi thành hôn bái đường, vải đỏ trang trí treo khắp nơi, tấm bình phong lớn vẽ hình đôi uyên ương, bàn ghế bày biện đầy đủ.

Điều kỳ lạ nhất là có rất nhiều thiếu nữ mặc hỷ phục chùm khăn vải đỏ đứng xếp thành một hàng dài.

Lạc Tư Thần đếm từng người, tổng có mười ba người, y kiểm tra từng người rồi phải phào " May mắn, đều vẫn còn sống".

Lúc này từ xa vang tới tiếng hát bi ai của nữ nhân kỳ lạ " Ta bị hắn thu hút, cố ý tìm hắn liên hôn, nhưng trái tim hắn lại không ở trên người ta".

" Ta đem đóa hoa đẹp nhất tặng cho ngươi, đóa hoa đỏ đẹp như tình yêu ta dành cho ngươi, vậy mà ngươi cớ nào lại cô phụ tấm lòng của ta, vậy thì thật xin lỗi, bởi vì ta quá yêu ngươi, ở lại chốn không người này đi".

" Thật là xin lỗi, là do ngươi ép ta".

" Thật xin lỗi, chỉ là do ta quá yêu người mà thôi".

Lạc Tư Thần biến y phục trên người thành hỷ phục, lại đội thêm khăn chùm đầu đứng vào hàng ngũ những tân nương.

Khi nãy y đã tra rõ, sau lưng những tân nương này đều bị dán một tấm bùa con rối, cách phá bùa rất đơn giản nhưng y cần phải đưa những người này rời khỏi thế giới trong gương này, nếu không chỉ sợ nữ quỷ kia sẽ không dễ dàng để y được như ý nguyện.

Nữ quỷ vừa đi vừa hát, tiếng hát quỷ dị kèm theo tiếng cười tiếng khóc thất thường của ả làm Lạc Tư Thần hơi khó chịu.

Nghe tiếng chân thì hình như nó đã tới rất gần rồi, nữ quỷ đi tới kiểm tra từng tân nương một, lật khăn che mặt nhìn xong lại cười khằng khặc, sau đó lại hạ xuống tới người tiếp theo.

" Cho các ngươi cũng nếm thử cảm giác bái đường không có tân lang là như thế nào".

" Thế nào, buồn không, buồn không?".

" Có phải cảm thấy đồng cảm với ta không? Chàng ấy đã bỏ mặc ta ngay giữa lú bái đường để đi tìm người tình trong mộng đấy".

" Cuộc tình của họ thật đẹp làm sao, nhưng sẽ có ai thương cho số phận của một kẻ lót đường như ta sao?".

" Bọn họ hoàn toàn quên mất, có một tân nương đang cô độc đứng trong sảnh đường, không có tân lang, không có ai cả, chỉ còn một mình ta vẫn đợi ở nơi đó".

Nói tới đó nữ quỷ đã tới trước mặt Lạc Tư Thần.

Nó lật khăn che mặt của y lên, Lạc Tư Thần lo sẽ bị lật tẩy, có hơi căng thẳng, không chỉ bởi vì y cao hơn hẳn những tân nương còn lại mà còn vì…

Nữ quỷ nhìn chằm chằm Lạc Tư Thần rồi nhăn mày " Ai cho phép ngươi xinh đẹp như vậy, khí tức… còn có chút giống với hồ ly tinh năm đó".

Nữ quỷ tức giận gào lên " Đồ hồ ly tinh, xinh đẹp như vậy muốn quyến rũ chàng ấy sao, ta nói cho ngươi biết chàng ấy thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta".

Nữ Quỷ tung một chưởng đánh tới trên ngực Lạc Tư Thần.

Lạc Tư Thần nhanh chân tránh được, bay lên một đoạn. Nữ quỷ bất ngờ lùi lại mấy bước " Sao có thể? không phải có bùa con rối rồi sao?".

Lúc này Lạc Tư Thần mới có cơ hội nhìn rõ mặt nữ quỷ, thay vì nói là mặt thì giống như một cái rối gỗ được đắp lên những tấm da người chắp vá thì đúng hơn, những mảnh da đã thối rữa thủng lỗ chỗ, có nơi còn rách hẳn một mảng lộ ra bên trong là khung rối gỗ.

Xem ra những cô nương bị bắt tới đây cũng là có lí do cả.

Nữ quỷ thấy Lạc Tư Thần nhìn mặt mình rồi làm ra vẻ mặt kinh khủng thì nó vội che đi khuôn mặt " Không được nhìn, ta giữ gìn lắm đấy, mấy nghìn năm nay đều không hỏng, hôm nay nghe tin chàng ấy xuống trần mới đi ra nhìn một chút, không cẩn thận bị mặt trời chiếu tới mới bị như vậy".

" Ta không quan tâm, tại sao ngươi lại bắt những cô nương này?" Lạc Tư Thần quát.

Nữ Quỷ sửng sốt, nghe giọng y " Ngươi… ngươi là nam nhân?".

Nó đổi điên lên xông tới " Là do ngươi nhìn thấy khuôn mặt này của ta cho nên ta phải móc mắt ngươi ra".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK