"Nguyệt lát nữa vào bên trong, ngươi nên cẩn thận một tý, tốt nhất đừng nên gây sự với ai."
Giọng nói hắc ám của vang lên bên trong thân thể nàng.
"Ngươi thôi cái trò dạy dỗ ta đi, mấy cái dự tiệc này có phải là lần đầu ta dự đâu mà ngươi lo lắng dữ vậy, ngươi yên tâm ta coi như là nể mặt bản thân mình sẽ không đi chọc cái lũ kia, chịu rồi chứ?"
Tinh mỉm cười vui vẻ gật đầu. Ngay sau đó Tinh và Nguyệt trao đổi với nhau, ánh mắt màu đỏ sắc nhẹn hiện lên, nàng ngước mặt về phía Cảnh An cung, thông thả mà đi vào bên trong.
- -----
Thấy Uyển Ca bước vào trong, Lục Phong liền gọi nhỏ.
"Uyển Ca, mau ngồi xuống đây."
Nàng nhìn hắn, thở dài bất đắc dĩ mà ngồi cung với hắn. Một bên Uyển Ngọc và Uyển Tâm thì lại không ngồi chung với nhau nữa, thậm chí là không thèm nhìn mặt đối phương, Uyển Tâm bằng một cách nào đó quen được con gái của thư phủ đại nhân, nên được ngồi chung với nàng ta. Còn Uyển Ngọc thì một mình ngồi ở bàn hồi sáng, Lâm Tân và Lâm Thần dù không muốn tý nào nhưng vẫn miễn cưỡng mà buộc phải ngồi chung với nhau và tất nhiên vẫn là chiếc bàn lúc ban đầu. Thanh Trọng cũng vội vàng an vị, nhìn Uyển Ca bên phía đối diện mà cười nhẹ.
Lần lượt từng phi tần, quan viên, công tử, hoàng tử, tiểu thư, công chúa đều an vị tại chỗ ngồi ban sáng của mình, ba vị đại tông sư cũng như thế. Thủy thánh nhìn về phía bàn của Uyển Ca và Lục Phong rồi lại cau mày, lúc này đây Thái hậu, hoàng hậu, Diệp Hách quý phi và hoàng đế đã tới trước cửa cung điện, tất cả mọi người đều đứng lên cúi thấp đầu thi lễ, duy chỉ có ba đại tông sư vẫn an vị không hề nhúc nhích.
"Thần-chúng thảo dân tham kiến bệ hạ, thái hậu, hoàng hậu, hoàng quý phi. Bệ hạ vạn tuế...thái hậu, hoàng hậu, Diệp Hách quý phi...thiên tuế!"
Bốn vị kia nhanh chóng trở về chỗ ngồi, hoàng đế nói lớn.
"Tất cả hãy bình thân hết đi, yến tiệc đêm này chính thức bắt đầu."
Mọi người lại ngồi xuống chỗ của mình, các cung nữ bắt đầu mang đồ ăn thức uống lên trên bàn tiệc, một đoàn vũ nữ bước lên trình diễn, tất cả những người ở đây đều nâng ly rồi uống cạn sau đó mới bắt đầu dùng bữa thật sự, người người nói chuyện vui vẻ với nhau.
"Uống tiếp đi nào..."
"Cạn ly vì tất cả..."
"Ngươi xem vũ nữ múa rất đẹp a."
Bỗng lúc này một viên thái giám từ đâu chạy vào, thông báo.
"Bẩm thứ đó đã được đem tới rồi ạ!"
Hoàng đế và các lão thần nghe vậy liền hết sức vui mừng, ông ấy lên tiếng.
"Tốt lắm, cứ tưởng năm nay ngài ấy không gửi tới, trùng hợp lại có 3 vị đại tông sư ở đây, mau mau đem lên cho họ thưởng thức."
Uyển Ca tay cầm đũa gắp thức ăn lên, bỏ vào miệng nghe viên thái giám và hoàng đế trao đổi như thế, không hiểu gì lắm liền hỏi nam nhân tóc trắng bên cạnh.
"Bọn họ là đang ám chỉ chuyện gì?"
Lục Phong bỏ đũa xuống bàn, từng lời từng chữ nhẹ nhàng giải thích cho nàng hiểu.
"À đó là Lưu Tử Túy, một loại rượu vô cùng hiếm có trên thế gian này, được làm thì Thiên Hạ Đệ Nhất Ủ Rượu của Đông Tề quốc ta, mỗi năm ông ấy chỉ làm đúng 12 bình (mỗi bình chứa được 3 lít rượu), tương đương 12 tháng trong một năm, 12 canh giờ trong 1 ngày. Mỗi năm sẽ gửi tới hoàng cung đúng 5 bình vào dịp lễ tết, còn 7 bình còn lại thì ông ta giữ lại làm của riêng."
Lời giải thích này của Lục Phong kiến nàng hiểu ra, bất quá không phải chỉ là mấy bình rượu thôi sao, có cần phải làm như tiên đan diệu dược như thế không kia chứ? Trong lúc nàng còn đang phân vân, khó kiểu thì xe rượu đã được đẩy tới trước cửa Cảnh An cung, lập tức một mùi rượu thoang thoảng đã bay khắp nơi này, khiến cho người ta như mê như say, lạc vào một vùng tiên cảnh, những người ở đây đều lập tức chú ý tới 5 bình rượu kia, nhưng không phải ai ở đây đều có thể được ban rượu, bởi số lượng khách quá nhiều trong khi đó rượu thì có giới hạn, vì thế chỉ có những vị ở bàn đầu tiên của hai bên mới được ban cho một chén rượu để thưởng thức.
Rượu được rót ra đem lên cho hoàng đế và thái hậu trước, sau đó là ba vị đại tông sư rồi mới tới những người khác, tổng cộng là mất 1 bình rượu mới đủ cho số lượng khách ở bàn đầu tiên. Đám ở phía sau vừa thấy tiếc nuối lại vừa ganh tị nhưng không thể làm gì, Uyển Tâm và Uyển Ngọc nhìn thấy nàng được ban rượu mà nghiến răng nghiến lợi, Thanh Lâm Tân cũng không kìm nén được cơn tức giận này. Uyển Ca nhờ vào việc ngồi ở bàn đầu tiên với Lục Phong nên được thưởng 1 chén rượu, nàng cầm lên mới ngửi một cái thôi mà cảm giác thanh thản nhẹ cả người. Hoàng đế cầm chén rượu đứng dậy, giơ cao chén rượu nói to.
"Cùng cạn ly cho Đông Tế quốc ta!"
Rồi sau đó một hơi uống cạn, tuy nói năm nào cũng được dâng lên, mà hoàng đế là người được uống nhiều nhất nhưng mỗi lần uống vào là tâm can như muốn chảy theo dòng rượu, còn những người kia chỉ được thưởng một ly rượu không khỏi tiếc nuối vô cùng, thật là muốn uống cho đã a. Ngay cả Thủy thánh cũng bị ly rượu này làm cho khuất phục, miệng bà lẩm bẩm.
"Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất ủ rượu, lần sau tới nhà hắn xin vài bình vậy"
Cầm thánh ngồi bên cạnh cười khổ, chỉ sợ "Xin" ở đây của Thủy thánh là nói cho có lệ, "Cướp" mới là ý đồ thật sự của Thủy thánh a. Kiếm thánh tất nhiên cũng rất muốn uống thêm, đừng nói một ly này, cho dù là một bình cũng không đủ dùng cho người có tâm can mệt mỏi như Kiếm thánh lúc này.
Cầm thánh lúc này lại tự nhiên lên tiếng.
"Đã có rượu, nếu như có âm nhạc thì càng hay, ta đây mấy ngày trước có sáng tác ra một bài nhạc, có điều nghĩ mãi không ra được lời bài nhạc này, Đông Tề quốc anh tài như mây, không biết có vị nào có thể giúp ta thêm lời cho nhạc không?"
Lời này của Cầm thánh nói ra, tựa như một lời thách thức với những người có mặt ở đây, mọi người bắt đầu xầm xì với nhau.
"Cầm thánh là đang muốn thử tài chúng ta?"
"Lời bà ấy tựa như thách thức vậy."
"Ngươi bình thường tự cho mình tài giỏi lắm mà, giỏi thì lên đi."
"Ta không ngu nhé, ai lại biến bản thân thành người đầu tiên trả lời kia chứ."
Cầm thánh lúc này lại từ trong túi càn khôn của mình lấy ra một cây cổ cầm làm bằng bạch ngọc, dây đàn được làm từ dây của cây thủy liễu (không có thật), sang trọng mà đơn giản, quả thật là bảo vật hiếm có của thế gian a, Cầm thánh tay trái khẽ rung dây đàn một nhịp rồi nói.
"Ta sẽ cho mọi người nghe thử trước, tránh nói ta làm khó các ngươi."
Nói rồi Cầm thánh bắt đầu gãi đàn, từng nhịp điệu được đàn ra vô cùng khó đoán, vừa hào hùng như nhạc đánh giặc lại vừa bi thương thê lương, Uyển Ca lại bị tiếng nhạc này làm cho kinh ngạc, nàng cố để ý điệu nhạc một chút.
- ----
Sau một lúc, điệu nhạc đã được Cầm thánh đàn xong, bà ấy ngước mắt nhìn tất cả mọi người.
"Thế nào, có ai có thể giúp ta thêm lời không?"
- -------Góc Tâm Sự--------
Miêu từ bây giờ sẽ không thể đăng chương mới thường xuyên cho các bạn được nữa vì lý do gia đình. Từ giờ mỗi tuần mik chỉ có thể đăng 1 chương thôi, mong các bạn thông cảm giúp cho. Cảm ơn các bạn rất nhiều...thứ 3 tuần sau gặp lại nha.