Không...không thể nào, tại thành Đông Kinh dưới chân thiên tử ai lại dám bắt cóc người vừa từ hoàng cung bước ra kia chứ, lại chọn đúng Thanh Uyển Ngọc mà bắt, trừ phi nàng ta chọc phải ai đó nên bị trả thù, cái này rất có khả năng, bản thân nàng ta thích gây chuyện đâm chọc khắp nơi, không khiến cho người khác ghét thì mới lạ đó.
Uyển Ca nàng vốn không muốn quan tâm tới chuyện này, bởi dù sao Thanh Uyển Ngọc có bị gì đi nữa âu cũng là giúp nàng đỡ phải mệt lòng, nhưng nghĩ tới Thanh Trọng lo lắng đứng ngồi không yên thì chuyện này nàng không thể không quản, Uyển Ca quay sang nhìn mẹ con Ngụy thị - Uyển Tâm thấy hai người này tuy không sốt ruột lo lắng, nhưng cũng trầm ngâm tỏ ra không biết chuyện gì, xem ra đây không phải là trò của mẹ con nhà bọn họ, vậy thì là ai được chứ?
Uyển Ca thở dài nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được là ai có thể bắt cóc Uyển Ngọc, lại thấy Thanh Trọng cứ lo lắng như thế, nếu cứ như vậy sẽ có hại cho sức khỏe của ông, Uyển Ca lên tiếng khuyên nhủ.
"Phụ thân, chuyện đại tỷ mất tích đúng là đáng lo, có điều người cũng nên nghĩ tới sức khỏe của mình một chút, bình tĩnh ngồi xuống uống ngụm trà, để xem ám vệ điều tra thế nào rồi hãy tính tiếp, Dư di nương nói xem có đúng không?"
Thanh Trọng nghe Uyển Ca nói thế ông liền dừng chân, Dư thị vừa khóc vừa lau nước mắt nói.
"Vương gia, thiếp thấy Uyển Ca nói phải đó, giờ đây ám vệ chưa trở về ta cũng không biết đường đâu mà lần, Uyển Ngọc ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu, nếu thật sự là bọn bắt cóc chúng sẽ đòi tiền chuộc mà thôi."
"Nhưng...nhưng nếu là bọn người có thù với nhà ta thì sao?"
Dư thị vừa nói hết câu, Thanh Lâm Tân đã lên tiếng nói xen vào, câu này của y không phải không có lý, Thanh Trọng là người công chính liêm minh không ai không biết, không chừng có kẻ nào đó bắt cóc Uyển Ngọc để báo thù cũng nên, câu này của Thanh Lâm Tân khiến cho mọi người cảm thấy nặng nề thêm, Dư thị lại khóc nức nở.
"Nếu đúng là như vậy thật, vậy thì nhi nữ của ta...nó, con ơi là con...huhu."
Uyển Ca cũng hết cách, rốt cuộc là Thanh Uyển Ngọc là đi chơi, tại bắt cóc tống tiền hay là bắt cóc để báo thù thì chỉ có nàng ta và ông trời mới biết, giờ đây trời đã khuya muốn tìm người khó hơn lên trời nữa, lần này dù là Conan hay Sherlock Holmes cũng bó tay, chỉ có thể hy vọng Thanh Uyển Ngọc có thể giữ lại mạng sống bằng không phụ thân sợ là sẽ lên cơn đau tim mà xỉu mất.
Trong lúc cả Cảnh vương phủ đang náo loạn và sốt ruột với chuyện mất tích của Uyển Ngọc thì trong hoàng cung tỳ nữ Tiểu Như của Thanh Uyển Ngọc đang tìm kiếm chủ nhân của mình với 3 vị tỳ nữ mượn được của một ma ma nào đó, cô ta đi tìm từ cung điện này tới cung điện khác, tìm tới Niên Yên điện đang mở cửa vào kiểm tra thì bỗng thấy một cảnh tượng hết sức khó tin.
Niên Yêu điện này chỉ là điện nhỏ thường dùng để người thân của các phi tần ở qua đêm, vì thế cung điện này chỉ có một mảnh vườn nhỏ và một cái tẩm điện, mà trong cái tẩm điện này dưới ánh nến mờ ảo có thể nhìn thấy một cặp đôi đang làm chuyện trái với luân thường đạo lý, từ trước tới giờ chỉ có hoàng đế bệ hạ mới được phép làm chuyện này trong hoàng cung, nhưng có thể nhìn rõ được trong cung điện này không có bệ hạ nào hết, chỉ có một cặp nam nữ đang ân ái với nhau bên trong này.
Tiểu Như và ba tỳ nữ kia nhìn thấy cảnh tượng này liền hét toáng lên, sau đó Tiểu Như cùng với một tỳ nữ đi thông báo với ma ma và công công quản sự của Niên Yêu cung, hai người bên trong biết rằng đã bị lộ tẩy, nam nhân kia liền nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào, còn nữ nhân ấy lại kéo chăn (mền) khóc nức nở, nam nhân kia vừa thay y phục vừa nói trong sự lo lắng.
"Nàng khóc cái gì, còn không mau thay y phục rời khỏi đây, chẳng lẽ muốn để nhiều người nhìn thấy hay sao? Ngoan đi, trốn được rồi ta sẽ tìm nàng để chịu trách nhiệm a."
Nhưng nữ nhân trên giường đang khóc lóc kia nào muốn mọi chuyện dễ dàng như vậy, nàng ta chính là muốn để cho mọi người biết, càng nhiều người biết thì càng tốt, tốt nhất là nên để cho hoàng hậu và hoàng đế biết luôn mới được, nàng ta lại khóc òa lên nói lớn.
"Ngươi là tên khốn nạn, sao ngươi lại dám hủy hoại danh tiết của ta, ngươi còn nói chịu trách nhiệm, ngươi nghĩ ta là nữ tử thanh lâu cho vài miếng bạc vụn thì coi như không có chuyện gì xảy ra sao, ta...ta hôm nay phải liều chết với ngươi."
Nghe nữ nhân trên giường nói thế, nam tử kia tỏ ra bực mình lập tức chỉ ngón trỏ vào mặt của nữ nhân trên giường cãi lại.
"Hay cho con tiện phụ nhà ngươi, ban nãy trên giường là ngươi quyến rũ ta, có chết cũng không buông, có khác nào nữ nhân thanh lâu đâu kia chứ, giờ đây ngươi lại nói ta cưỡng hiếp ngươi, ta nói cho ngươi biết nữ nhân của bổn hoàng tử rất nhiều, ngươi được hầu hạ ta một đêm đã là quý lắm rồi, cùng lắm thì ta lấy ngươi làm tỳ thiếp, ngươi đừng hòng tống tiền của ta."
Bổn hoàng tử? Hai tỳ nữ bên ngoài nghe được nam nhân bên trong kia quen miệng mà xưng là "Bổn hoàng tử" liền hoảng hốt, bên trong cho dù có là vị hoàng tử nào thì chắc chắn cũng phải báo cho bệ hạ biết mới được, đúng lúc ma ma quản sự đã tới nữ tỳ kia ngay lập tức báo lại chuyện này cho ma ma kia biết, bà ta liền kinh ngạc nhanh chóng đi báo lại với hoàng đế đang ở cung của Diệp Hách quý phi, còn thái giám quản sự nhanh chóng kêu thái giám đóng cửa lớn Niên Yên điện này lại, để tránh nghi can trốn mất.
Nam - nữ nhân bên trong này vẫn còn cãi nhau, kẻ thì hối thúc mau bỏ chạy người thì không chịu nhất quyết muốn đòi lại sự trong sạch của mình. Ma ma quản sự và hai tỳ nữ nhanh chân đã tới được Linh Phi cung của Diệp Hách hoàng quý phi, lại bị thị vệ của hoàng đế ngăn cản, vị ma ma kia lập tức kể lại chuyện cho thị vệ nghe, 6 vị thị vệ nghe vậy liền biết không phải chuyện bịa đặt nhanh chóng mở cửa cho ma ma quản sự kia vào trong, Đậu ma ma đang đứng ngoài tẩm điện Linh Phi cung trực, thấy ma ma quản sự chạy vào liền can ngăn hỏi rõ sự tình, sau đó Đậu ma ma cũng bị sốc nhanh chóng tới gõ cửa bẩm báo vào bên trong cho hai vị chủ tử.
"Bệ hạ, nương nương có chuyện lớn rồi, không biết là vị hoàng tử nào nửa đêm nửa hôm dám ở trong Niên Yêu điện mà sủng ái nữ nhân, mong bệ hạ và nương nương mau tới đó để kiểm tra thực hư."
Hoàng đế bệ hạ đang phê duyệt nốt mấy sớ tấu chương, nghe được thông báo liền đứng bật dậy nhìn Diệp Hách quý phi, Diệp Hách quý phi cau mày nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề mở cửa bước ra hỏi Đậu ma ma cho rõ ràng.
"Chuyện ngươi vừa nói là thật?"
Đậu ma ma nhìn ma ma quản sự và hai tỳ nữ kia, 3 người họ lập tức quỳ xuống, đáp.
"Bẩm quý phi chuyện không thể nào mà giả được, chính tay bọn nô tỳ nghe được nam tử đó xưng mình là "Bổn hoàng tử", dù cho không phải là hoàng tử thật đi nữa, nhưng làm chuyện đồi bại trong cung như vậy vốn cũng đã là tội tày đình rồi, mong bệ hạ và nương nương tới đó kiểm chứng ạ."
Ba người một lời chắc nịch làm cho hoàng đế, quý phi không thể không tin, bệ hạ liền ra lệnh di giá Niên Yên điện, trong lòng ông lúc này chỉ mong không phải là bất kỳ một vị hoàng tử nào hết, bằng không cho dù có là con ruột ông ấy cũng không tha.
- ------
Bên trong Niên Yên cung, sau khi cãi vã cho đã với nữ nhân trên giường, nam nhân kia liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vừa ra tới đã thấy cửa lớn đóng chặt, nam nhân kia hốt hoảng biết ngay chuyện lớn sắp xảy ra rồi, hắn ta trở lại vào trong nói với nữ nhân trên giường.
"Nàng bây giờ muốn sống thì hãy mặc y phục vào rồi trốn đi, ta e rằng sắp xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng rồi, nếu phụ hoàng tới đây thì nàng sẽ không thoát chết nổi đâu."
Nữ nhân trên giường nghe hắn ta nói thế liền cười nhếch miệng, đây mới đúng là ý của nàng ta, nàng ta chính là muốn hoàng đế tới để tận mắt nhìn thấy việc này, để cho nàng ta danh chính ngôn thuận mà gả cho tên hoàng tử này. Thanh Uyển Ca...ta đã nói rồi, phu quân tương lai của ta sẽ là chủ quản Đông Cung (tức thái tử)!!!
- ------Lời Tác Giả------
Đố các bạn nữ nhân âm mưu leo lên giường của hoàng tử kia là ai? Nhớ đón xem chương sau vào thứ 3 tuần sau nhé.