Lý Vấn thấy vợ mình thất thốt nhưng không dám lên tiếng.
Vì lão sợ vợ.
Quần chúng: “...” – sợ vợ có vẻ là đức tính tốt, rất nhiều đàn ông có đức tính này.
Bà Mạc: “...” – các người chưa nghe câu, đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão à.
Lý phu nhân bị chọc giận liền gân cổ lên nói.
“ Con trai bà lúc nãy đắc tội Hoàng thượng, chẳng lẽ bà nghĩ Mạc gia bà có thể yên ổn hả!!!”
Bà Mạc thấy người ta hét lên mình liền làm mặt lạnh nói lại: “ Ngày nào tôi chẳng ngủ đủ tám tiếng, ăn đủ ba bữa cơm, cộng thêm hai bữa phụ, đi sapa một tiếng, đánh golf, cưỡi ngựa, nuôi chim, trồng hoa.
Bà cảm thấy cuộc sống của tôi có yên ổn không?”
Bà Mạc kể lần lượt những chuyện mình hay làm, thái độ giống như đang kể lại cho bạn tốt nghe những chuyện vui mình hay làm.
Lý phu nhân á khẩu, sao ý bà ta nói một kiểu, người phụ nữ này lại tự biên tự diễn như vậy chứ.
Tức chết bà ta mất.
Mạc Kiên định đứng ra can ngăn mẹ mình hại người, nhưng bỗng nhiên thấy Trần Lạc, cô mặc bộ quần áo thể thao màu xám, buộc tóc đuôi ngựa, trên người còn có mồ hôi đang chảy xuống, giống như kiểu vừa phải chạy bền vậy đó, anh liền đơ người đứng yên.
Nhưng thân ảnh của Trần Lạc chỉ xuất hiện trong giây lát, Mạc Kiên rụi rụi mắt, thì hắn không thấy Trần Lạc đâu nữa.
Hắn nghĩ có lẽ dạo này mình lo nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác rồi.
Mạc Kiên đang ổn định lại tinh thần thì bà Mạc lại khơi mào chiến tranh lên.
Đại khái là như thế này.
Nguyễn phu nhân: “Bà Mạc đừng có cứng mồm cứng miệng như vậy, biết đâu sau này bà lại phải xuống nước cầu xin chúng tôi giúp đỡ đó.”
Bà Mạc cười lớn: “Này, tôi xin mấy người giúp đỡ việc gì, giúp đỡ việc dọn nhà xí dùm hả.
Mà thôi, nhà tôi có người làm.
Không có tiền thuê mấy giúp việc ăn không ngồi dồi cả ngày đi tám chuyện như mấy người.”
Nguyễn phu nhân tức đến hộc máu, Mạnh phu nhân thấy vậy liền vội vàng giải vây cho Nguyễn phu nhân.
“ Mạc phu nhân, chúng tôi tôn trọng bà, cũng muốn giúp đỡ bà nên mới nói vậy.
Không ngờ con người phu nhân lại là người như vậy.”
Mạc phu nhân, mơ hồ muốn hỏi, tôi là người như thế nào, sao cứ nói như kiểu các người hiểu tôi vậy chứ.
Ôi đáng sợ quá, một mớ thần kinh.
Bà Mạc vẫn giả vờ điếc nói: “Con người tôi á, là người trong tình nghĩa, cũng là một người hiền lành tốt bụng, điều đó là tôi không phủ nhận.”
Mọi người: “...” – bà Mạc, bà đang tự khen mình hả.
Mạc Tử câm nín trước trình độ tự luyến đẳng cấp này của mẹ mình.
Mẹ à, đến còn còn không tự luyến bằng mẹ.
Mạc Kiên mới lấy lại tinh thần đã bị mẹ mình dọa cho đến mất vía luôn.
Mẹ à, mẹ chắc mình là người hiền lành không vậy.
Nói lung tung là bị trời phạt đó mẹ.
Trong khi mọi người cảm thán, bà Mạc vẫn chưa dừng lại: “Tôi biết mình rất tốt, những phúc phận mỏng, chẳng dám nhận ý tốt của các vị.
Nếu mấy vị phu nhân muốn giúp đỡ người khác có thể bỏ tiền đi ủng hộ, làm việc thiện.
Chứ đứng đây nói nhảm thì cũng không ai công nhận mấy cô làm việc tốt đâu.”
Cùng lúc đó, xe của Mạc gia xuất hiện, trên đầu xe con chim ưng đang dang cánh rất khí phách nhìn một cái là biết đó là xe của Mạc gia rồi, bà Mạc hiên ngang đi ra khỏi đám người đang tức trợn cả mắt.
Lúc xuống cầu thang còn bồi thêm một câu: “À, Lý phu nhân nếu bà thực sự muốn đến nhà tôi làm người ở.
Tôi đây sẽ không tiếc núi vàng núi bạc để trả tiền công cho bà đâu”
Lý phu nhân thất thố, cảm thấy không biết giấu mặt ở đâu liền vội vàng kéo chồng mình đi ngay.
Danh Sách Chương: