“Cô đừng vội đắc ý! Chờ xem.” Giọng nói Đỗ Lạc Tuyết đè nén nói rất rõ chỉ đủ cho Tần Nguyệt nghe.
Lông mày Tần Nguyệt khẽ nhíu lại, chuyện này có gì đáng để đắc ý. Người phụ nữ này đúng là có bệnh, cô cũng không muốn phí hơi sức để ý đến điều Đỗ Lạc Tuyết nói, cùng Tống Cận Trạch ra xe về lại biệt thự.
Lúc ở trên xe Tần Nguyệt có nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Cẩn nói muốn gặp cô, nghe bên kia tiếng nhạc ồn ào cùng giọng nói của người say rượu Tần Nguyệt liền biết Hoắc Cẩn đang ở đâu, nhưng cô không có ý định sẽ đến, cô cũng đã nói rõ ràng với anh, sau khi Hoắc Cẩn nói địa chỉ cho Tần Nguyệt, cô liền gửi một tin nhắn đến cho Mạc Nhược Y nói tình hình của anh cho cô ấy biết, nhờ Mạc Nhược Y thay cô đến.
Về đến biệt thự, Tần Nguyệt đang do dự có nên hỏi quan hệ giữa Tống Cận Trạch và Đỗ Lạc Tuyết là gì? Cô không phải đang nghi ngờ anh nhưng những lời nói kia, Tần Nguyệt có chút để tâm đến.
Mắt thấy cô cứ do dự mãi không nói, Tống Cận Trạch hiểu rõ Tần Nguyệt đang muốn hỏi điều gì, anh liền lên tiếng giải thích không cô lại ghen:
“Đỗ Lạc Tuyết và anh không có bất cứ quan hệ nào. Những lời cô ta nói em cũng đừng để ý đến.”
Chớp chớp mắt nhìn Tống Cận Trạch, cô cũng chưa có hỏi làm sao anh biết được, chẳng lẽ biểu cảm trên khuôn mặt của cô dễ lộ đến như vậy.
Hai tay Tần Nguyệt khẽ sờ lên gò má, ngượng ngùng mà chạy lên phòng, muốn đi ngủ, nhưng Tống Cận Trạch đã bắt cô lại nói nhỏ vào tai cô:
“Anh nói tối nay sẽ đền bù cho em.” Nói xong còn nở nụ cười xấu xa, Tần Nguyệt biết mình khó thoát khỏi tay anh đêm nay.
Cho nên, sáng hôm sau Tần Nguyệt đến Tần Thị rất trễ, cũng tại Tống Cận Trạch không chịu tha cho cô, làm đến tận sáng mới cho cô ngủ.
Tần Nguyệt chỉ vừa mới xuống xe, chiếc xe vừa rời đi, còn chưa kịp vào trong cô đã phát hiện Mạc Nhược Y đứng ở bên kia đường, đang tiến lại chỗ cô đứng, dáng đi của cô ấy có chút khó khăn.
Trong đầu Tần Nguyệt xuất hiện một câu hỏi: Tại sao Mạc Nhược Y lại có mặt ở đây?
Rời khởi biệt thự, Mạc Nhược Y không biết đi đâu, lại vô thức cho xe chạy đến Tần Thị, cô đã ở chờ Tần Nguyệt rất lâu rồi.
Càng tiến lại gần Tần Nguyệt lại phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt Mạc Nhược Y có gì đó không đúng, nhưng cô không biết không đúng ở chỗ nào.
Thấy Mạc Nhược Y đã đứng cách cô một đoạn không quá xa, Tần Nguyệt liền lên tiếng chào hỏi:
“Mạc Y, sao cô lại ở đây.”
Mạc Nhược Y im lặng, không trả lời ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người Tần Nguyệt, tiến sát lại gần cô. Tần Nguyệt theo phản xạ lùi về sau một bước, nhưng Mạc Nhược Y không có ý dừng lại tại tiến thêm một bước, cô muốn lùi lại phía sau nhưng chỗ cô đứng đã ngay mép đường đã không còn chỗ cho Tần Nguyệt lùi bước nữa.
“Cô bị sao vậy.”
Lúc này, Tần Nguyệt mới nhìn rõ khuôn mặt của Mạc Nhược Y, vành mắt đỏ hoe, cảm xúc của cô ấy hiện tại rất không ổn định, ánh mắt nhìn cô lại có chút oán giận, rốt cuộc Mạc Nhược Y đã trãi qua chuyện gì tại sao chỉ trong một đêm lại biến thành bộ dạng như vậy, không phải tối hôm qua còn đang rất tốt sao. Tần Nguyệt có linh cảm rất không tốt.
Đột nhiên Mạc Nhược Y nắm chắt lấy bả vai của cô, lực đạo rất mạnh, biểu cảm vô cùng kích động, khiến Tần Nguyệt cảm thấy rất đau muốn vùng ra khỏi bàn tay của Mạc Nhược Y.
“Cô làm gì vậy, Mạc Y?”
Hai hàng lông mày cô nhíu lại, bàn tay cô ấy năm rất chặt, Tần Nguyệt không có cách nào vùng ra được.
“Tôi có chỗ nào không tốt bằng chị, tại sao người anh Hoặc Cận yêu không phải là tôi mà là chị…”
“Cô đang nói cái gì vậy. Đau quá. Cô buông tôi ra.” Tần Nguyệt khó khăn nói, cô không hiểu giữa Hoắc Cẩn và cô ấy xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến cô, tại sao Mạc Nhược Y lại đến tìm cô kia chứ.
Mạc Nhược Y hiện tại đã mất hết lý trí.
“Tần Nguyệt chị đã có người khác tại sao còn chưa buông tha cho anh Hoắc Cẩn, lại khiến anh ấy bị tổn thương đến mức phải tự hành hạ bản thân, tất cả đều tại chị….”
Lực đạo trên cánh tay Mạc Nhược Y rất mạnh, cô ấy không ngừng lắc mạnh cơ thể cô lại thêm Tần Nguyệt vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của Mạc Nhược Y không cẩn thận trượt chân xuống đường, cùng lúc này một chiếc ô tô cùng chiều chạy đến. Với tình huống bất ngờ người tài xế trên xe không kịp trở tay trơ mắt nhìn chiếc xe đụng vào người Tần Nguyệt, khiến cô nằm bất động tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, Mạc Nhược Y lúc này mới ý thức được bản thân vừa gây ra tai nạn, ánh mắt cùng khuôn mặt cô đều trở nên sợ hãi, bàn tay run rẩy, miệng cơ hồ không thể nói thành lời.
“Chị Tần Nguyệt! Chị Tần Nguyệt.” Mạc Nhược Y nhanh chóng chạy lại chỗ Tần Nguyệt hướng người tài xế hét lớn.
“Mau gọi cấp cứu đi! Nhanh lên.” Người tài xế giật mình lấy lại tinh thần liền móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Cô đã làm chuyện gì thế này. Hiện tại, Mạc Nhược Y vô cùng hối hận với hành động nông nổi của mình.