• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc chọn bàn, Tần Diệp không chú ý đến xung quanh, đang loay hoay tìm chỗ ngồi có phòng thủy thì có người từ phía sau đụng trúng người cô, làm Tần Diệp không có phòng bị ngã nhào về phía trước, cô còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã phẫn nộ hét toáng lên.

“Cái cô kia mắt cô bị đuôi à, đi đứng không biết nhìn làm bẩn hết bộ quần áo của tôi rồi.” Vừa nói cô gái kia vừa phủi phủi tay áo, vẻ mặt hiện lên vẻ chán ghét.

Không phải chứ người không có mắt chính là cô ta, rõ ràng cô gái này đụng vào người cô trước, người bị té cũng là cô, cô ta còn không biết xin lỗi bây giờ lại đứng đó la hét cái gì, trách ngược lại cô, có biết nói lý không vậy.

Định hình lại mọi việc, Tần Diệp ngay lập tức đứng dậy, phủi lại quần áo, đứng đối diện đối chất với cô gái vừa đụng trúng mình.

“Não của cô bị úng nước rồi phải không? Có biết phân biệt trắng đen không vậy, rõ ràng tôi đang đứng ở đây từ trước, cô từ đâu đi tới đụng trúng người tôi còn ở đây oang oang cái miệng tỏ ra là mình đúng, cô có tin tôi khâu luôn cái mỏ của cô không hả.”

Đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, Tần Diệp không cần suy nghĩ cũng biết cô ta chắc là đại tiểu thư nhà nào nữa đây với tính cách tiểu thư này thì chắc chắn không sai ở đâu được, với lại vào được nhà hàng này cũng không phải dạng tầm thường Nhưng nhìn mặt bà cô đây giống dễ bị lũ nhà giàu các người ức hiếp lắm sao, nằm mơ.

“Nhà hàng nay sao lại xuống cấp như vậy lại để cái loại nghèo nàn không có học thức bước vào đây.”

Tần Diệp liền nhếch mép, vẻ mặt cùng lời nói tỏ vẻ khinh thường:

“Vâng! Vâng! Tôi nghèo nàn không có học thức nhưng tôi được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng đụng trúng người khác phải biết xin lỗi còn người có học thức lại không được ba mẹ dạy dỗ.”

Nghe được câu này cô gái kia thẹn quá hóa giận liền giờ tay muốn đánh Tần Diệp.

“Cô nói ai không có ba mẹ dạy dỗ hả.”

Tần Diệp nhanh tay lẹ mắt chụp lấy bàn tay kia, suýt chút nữa đã đánh trúng mặt của mình.

“Tôi nói cô đấy đụng trúng người khác không biết xin lỗi lại còn lên giọng dạy đời người khác.” Vừa nói Tần Diệp vừa bóp chặt lấy tay của cô gái làm cho cô ta thấy đau nhức mà la hét.

“Cô thả tay tôi ra.”

Nhìn thấy giọt nước mặt trên khuôn mặt của cô gái, Tần Diệp có chút hả giận liền vung mạnh tay khiến cô gái ngã nhào xuống đất.

“Đúng là tiểu thư mới đau một chút đã không chịu được.”

Khuôn mặt của cô gái đỏ bừng lên không biết vì tức giận hay đang khóc.

Còn chưa giải quyết xong thì tiếng bước chân đã truyền từ đến, sau đó là giọng nói êm tai xen lẫn chút hoảng hốt của phụ nữ vang lên: “Lam Tuyết em làm sao thế.”

Nghe thấy có người đến, Đỗ Lam Tuyết liền đứng dậy chạy lại bên cạnh người phụ nữ kia.

Phía sau người phụ nữ đó lại có thêm hai người đàn ông, chắc chắn họ là đồng minh của nhau rồi, lúc này Tần Diệp liền trở nên cảnh giác hơn.

Sau khi, có viện binh đến Đỗ Lam Tuyết có chỗ dựa vững chắc nên “cáo mượn oai hùm” mà nói ra uất ức của mình với khuôn mặt toàn là nước mắt.

Đúng là “nước mắt cá sấu”.

“Là cô ta đi đụng trúng em mà lại không xin lỗi sau đó còn ra tay đánh em.” Nói xong còn giả bộ khóc lớn hơn.

Đúng lúc này, Tần Nguyệt từ trong nhà vệ sinh bước ra, liếc mắt đã thấy Tần Diệp đang đứng với một đám người, nhóm người đó quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy mặt nhưng có một bóng lưng Tần Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc. Nhất thời cô không nhớ ra, nhưng bây giờ không phải thời gian cô cần phải suy nghĩ chắc chắn Tần Diệp đang vướn vào một vụ rắc rối nào rồi. Tần Nguyệt bước nhanh chân lại chỗ của Tần Diệp.

“Tần Diệp, cô lại gây ra rắc rối nào nữa vậy.”

Trong lúc sự việc đang được đẩy lên đến cao trào thì sự xuất hiện của Tần Nguyệt đã phá nát bầu không khí ấy, tất cả mọi người đều đồng loạt đỗ dồn ánh mắt về phía giọng nói vang lên.

“Có chuyện gì vậy.” Tần Nguyệt bước lại ánh mắt chỉ chú ý đến một mình Tần Diệp liền hỏi.

“Không có chuyện gì chẳng qua em đang đứng thì cô gái này đụng trúng người em rồi còn bắt em xin lỗi.” Nói xong Tần Diệp liền chỉ tay vào Đỗ Lam Tuyết.

Liếc mắt qua cô gái Tần Nguyệt có chút ngạc nhiên cô gái cô đã từng gặp ở bữa tiệc lần trước con gái của ông Đỗ Chấn Đường, Đỗ Lam Tuyết.

Còn chưa hết ngạc nhiên, Tần Nguyệt còn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia cứ nhìn cô chằm chằm là Tống Cận Trạch, Tần Nguyệt đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, cô hiểu rồi công việc bận rộn mà Tống Cận Trạch nói tới khuya mới về ra là đi ăn tối cùng mấy người này.

Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của Tần Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào Tống Cận Trạch liền cảm thấy bất an trong lòng, quay đầu lại hỏi:

“Trạch! Anh quen cô gái này sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK