Không lâu sau khi mưa tạnh, Giang Vũ Dao đứng bên ngoài gõ gõ cửa, gọi hai người U Nghiên và Diệc Thu xuống dùng cơm chiều, ăn xong mỗi người đều tan đi.
Buổi tối ấy, giá cắm nến trong phòng bị U Nghiên tắt đi từ lâu.
U Nghiên vẫn dựa tường nằm sang một bên như thường ngày, hai mắt khẽ nhắm, tiếng hô hấp vô cùng đều đặn, nhìn qua như đang ngủ.
Diệc Thu ngồi xếp bằng trên đệm trải ra đất, nhìn ngón trỏ tay phải của mình, bắt đầu tiến hành tu luyện dựa theo một hai câu nhắc nhở thuận miệng của U Nghiên.
Vầng sáng màu trắng mềm mại mỏng manh như bồ công anh nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu ngón tay nhỏ gầy của nàng.
Giây tiếp theo, vầng sáng kia thản nhiên di chuyển, theo hướng ngón tay của Diệc Thu nó chầm chậm bay đến bên người U Nghiên, nhẹ nhàng lay động tóc mai của U Nghiên như đang thực hiện trò đùa dai.
Mày U Nghiên hơi hơi run lên, linh lực hộ thể vô hình từ bên trong bộc phát ra bên ngoài khiến vầng sáng mỏng manh ấy tiêu tán vô tung trong tức khắc.
Diệc Thu chép chép miệng, chột dạ quay đầu sang chỗ khác, bắt đầu giả ngu.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Còn sớm mà." Diệc Thu nhỏ giọng trả lời, đầu ngón tay lại tiếp tục ngưng tụ ra một đoá "bồ công anh" nhỏ, nghiêm túc nói, "Ta đang cố gắng tu luyện."
"Đừng lãng phí sức lực." U Nghiên nói bâng quơ, mắt cũng chưa từng mở to.
Diệc Thu thấp giọng "hừ" một tiếng.
Có thể nghe ra được là U Nghiên đang xem thường nàng, không lựa lời mà nói thẳng dù nàng có tu luyện đến cỡ nào cũng vô dụng, nhỏ yếu chính là nhỏ yếu.
Nhưng nàng không nghe, ở bên cạnh U Nghiên chỉ cần che hai cái lỗ tai lại chắc chắn sẽ không cảm thấy bi thương!
"Dù gì ta cũng phải có chút năng lực tự bảo vệ mình." Diệc Thu quật cường nói.
"Đời này ta bảo vệ ngươi." Giọng điệu của U Nghiên cực kỳ bằng phẳng, rõ ràng đây là một lời hứa hẹn rất hệ trọng, nhưng khi nghe nàng nói vậy nó bỗng dưng lại trở nên quá đỗi bình thường như việc ăn cơm uống nước.
Cũng đúng, trước giờ điểu nữ nhân vẫn luôn tự tin như thế.
Nhưng chắc vì do bị phá đám giữa chừng nên Diệc Thu cũng chẳng muốn hiểu rõ lý lẽ: "Không biết là ai cản ở phía sau người ta đến mức suýt chút nữa mất luôn tánh mạng của mình ấy nhỉ."
U Nghiên nói: "Nếu không có huyết ngưng châu tiêu tốn quá nhiều linh lực của ta, một con tiểu hoả cẩu tính cái thứ gì?"
Kể cả không tiêu tốn linh lực thì một con chim nhỏ 3000 tuổi có thể đánh lại một con chó lớn sống hơn vạn năm sao?
Diệc Thu bĩu môi, thầm nói ở trong lòng một câu: "Ta sẽ lẳng lặng ngồi nhìn ngươi làm màu."
Nàng không dám nói lời này ra bởi vì suy cho cùng huyết ngưng châu đang ở trong cơ thể mình, U Nghiên vì nó mà bị thương, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Cũng may tất cả đều bình an vô sự...
Diệc Thu trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhịn không được mà xê dịch đến gần mép giường hơn, một bàn tay đặt ở trên giường, chống cằm, một bàn tay duỗi về phía trước, ngón trỏ chọt chọt nhẹ lên mu bàn tay của U Nghiên.
U Nghiên mở mắt, nghiêng người nhìn nàng.
Trong căn phòng tối tăm, các nàng lẳng lặng nhìn lẫn nhau.
Diệc Thu cảm thấy đó không phải là ảo giác của bản thân, cặp mắt thon dài ấy dần dần có độ ấm, hoàn toàn không hề lạnh nhạt như lúc ban đầu.
"U Nghiên, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?"
"Không được." U Nghiên bình tĩnh đáp lời.
Diệc Thu nhíu mày im lặng vài giây, bướng bỉnh nói: "... Vậy ta càng muốn hỏi."
U Nghiên nghe xong, nhướng mày, cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười này nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng đối với người bị trêu cợt như Diệc Thu lại có vài phần chói tai.
Quả nhiên, lời nói của điểu nữ nhân không có một câu nào là tin được.
"Sau này điều ngươi nói ta sẽ làm ngược lại." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, nhíu nhíu mày, hỏi, "Ta muốn hỏi ngươi một chút, hỏi ngươi một cách rất là nghiêm túc. Ở trong lòng ngươi, ta của lúc trước... Trông thế nào?"
"Ngươi của lúc trước?" Đáy mắt U Nghiên loé qua một tia ngạc nhiên.
Diệc Thu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ta của lúc trước, thì... Ừm, có lẽ là lúc ta chưa khai linh trí ấy."
U Nghiên không khỏi rơi vào trầm tư.
Diệc Thu đợi một hồi lâu, nhưng vẫn đợi không được đáp án nên bắt đầu nóng nảy, mở miệng thúc giục: "Ngươi nói đi, nói ta nghe đi mà."
"Ngốc, vô cùng ngốc." U Nghiên nói, nói một chút dừng một chút, rồi sau đó lại tiếp tục nói, "Là một tiểu ngu ngốc."
Nghe thấy liên tiếp ba từ ngốc, phản ứng đầu tiên của Diệc Thu là tức giận.
Nhưng vào một giây sau khi tức giận, nàng mới sực nhớ ra một điều —— tiểu ngu ngốc mà U Nghiên mắng trong miệng không phải là nàng.
Tuy nhiên, khi vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nàng lại đột nhiên cảm thấy cái xưng hô "tiểu ngu ngốc" này thật thân mật.
U Nghiên vẫn luôn thích đặt thêm chữ "tiểu" ở đầu biệt danh để gọi nàng.
Tiểu dương ngốc, tiểu gia hỏa, tiểu ngốc mã, tiểu Diệc Thu...
Vả lại, nếu nhớ không nhầm thì U Nghiên cũng đã từng gọi nàng là tiểu ngu ngốc một vài lần.
Xem ra điểu nữ nhân có vẻ rất thích tiểu Dương Đà với chỉ số thông minh hai mươi kia.
Diệc Thu bĩu bĩu miệng, hỏi: "Cho nên, ngươi... Ngươi cảm thấy ta của lúc trước tốt hơn hay ta của hiện tại tốt hơn?"
"Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?"
"Thì... Tò mò thôi!"
"Có gì khác nhau sao?" U Nghiên hỏi lại.
Diệc Thu nhất thời nghẹn lời, hai mắt trợn lên há hốc mồm, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu: "Ngươi thật sự cảm thấy không có gì khác nhau à?"
U Nghiên: "Ngươi thấy sao?"
Diệc Thu: "Ta..."
U Nghiên: "Ta nói khác nhau như hai người, ngươi thấy sao?"
Diệc Thu: "Hả? Ta..."
Thấy sao á? Tất nhiên là sợ chết khiếp rồi.
Nàng thề với trời, nàng chỉ muốn hỏi U Nghiên, so với lúc trước, có phải càng thích mình của hiện tại hơn không, chứ thật sự không hề có ý muốn hỏi thêm về thứ khác!
Trước tiên phải nghĩ cách để bịa trước đã...
"Ờ, cái này... Ta cảm thấy, sau khi khai linh trí ta đã thay đổi rất nhiều. Chẳng hạn như, ta cảm thấy... Ta trở nên thông minh hơn, ta cực kỳ cực kỳ ghét sự ngốc nghếch cùng với việc chỉ biết ăn cỏ của bản thân vào lúc trước." Diệc Thu nhếch miệng cười, trên mặt viết bốn chữ "nói vớ nói vẩn" thật to.
Có điều, U Nghiên chỉ lẳng lặng nhìn nàng vài giây mới cười nói: "Không, ngươi vẫn luôn là đồ ngốc."
"......" Sao tự nhiên lại muốn nhổ nước miếng quá vậy nè?
"Nếu nói có sự thay đổi gì đó..." U Nghiên trầm ngâm một lát, cười nhạt nói tiếp, "Có lẽ tính tình càng ngày càng kém, lá gan càng lúc càng lớn, ngôn hành cử chỉ càng ngày càng làm càn."
"Ta..." Chẳng lẽ điểu nữ nhân này thật sự không ý thức được tính tình của tiểu Dương Đà càng ngày càng kém, tất cả đều là do nàng chọc giận sao?
"Nhưng không sao cả, ta trị được ngươi." U Nghiên lại nói.
"Đúng đúng đúng, ngươi lợi hại nhất." Diệc Thu hoàn toàn cạn lời.
Điểu nữ nhân này đúng là chẳng thèm chừa một chút thể diện nào cho tiểu Dương Đà cả!
Sau một khoảng thời gian tự kỷ ngắn ngủi, Diệc Thu nghiến chặt răng, lùi về đệm.
"Ta biết rồi, ngươi chán ghét ta." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên nhắm mắt, không trả lời.
Diệc Thu tủi thân nằm xuống, duỗi tay kéo tấm chăn mỏng ở trong góc, nghiêng người đưa lưng về phía U Nghiên, nhắm mắt lại.
Đợi đến khi nàng sắp ngủ, giọng nói của U Nghiên bỗng dưng truyền đến từ phía sau.
"Ngươi vừa ồn ào vừa ầm ĩ, vừa đần vừa ngốc nhưng ta chưa từng chán ghét ngươi."
"......" Nói một hồi mới nói được nửa câu tiếng người.
Diệc Thu mím môi, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình không nên nhượng bộ, vì thế cắn răng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tự cho là đúng, vừa hung vừa hư, mỗi ngày đều nắng mưa thất thường, nói chuyện còn cực kỳ đả thương người!"
Nàng nói xong, đợi trong chốc lát, thấy phía sau không có tiếng động, bắt đầu lo lắng.
Nếu là trước kia, điểu nữ nhân hình như sẽ nói bóng nói gió đe dọa nàng nhỉ?
Nhưng sao hôm nay lại im ắng thế?
Người ta thường nói, khi một người càng quan tâm ngươi thì lời nói và việc làm của ngươi sẽ càng ảnh hưởng nhiều đến người nọ.
Chẳng lẽ những lời vừa nãy đã làm cho điểu nữ nhân bị tổn thương sao?
Quả nhiên, bạn bè đấu võ mồm với nhau, không nên dùng cách nói ăn miếng trả miếng này...
Diệc Thu lo âu một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: "Có điều ngươi cũng đừng quá khổ sở, tuy rằng Quỷ Kiến Sầu ngươi thật sự rất đáng ghét, nhưng ta... Cũng chưa từng chán ghét ngươi."
Vừa dứt lời, Diệc Thu liền nghe thấy U Nghiên bật ra một tiếng cười nhẹ cực ngắn.
Nghe có vẻ không giống như bị tổn thương lắm...
"Ngươi... Ngươi cười gì đấy?"
"Ta ngủ không được." U Nghiên không trả lời vấn đề của nàng mà chỉ nói một câu, "Hát một bài nghe xem nào."
"Chỉ có bắt cá chạch." Diệc Thu thầm nghĩ, bởi vì điểu nữ nhân cứ luôn bắt nạt tiểu Dương Đà, cho nên điểu nữ nhân chỉ xứng nghe bài này thôi.
U Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải là không được."
Nghe vậy Diệc Thu ngạc nhiên: "Không chê khó nghe à?"
U Nghiên: "Có hát không?"
Diệc Thu: "Muốn ta hát cũng được, nhưng không hát không công đâu."
U Nghiên: "Hát trước đi, hát xong muốn gì ngươi cứ việc nói thẳng."
Diệc Thu: "Ngươi nói rồi đó nha."
U Nghiên khẽ "ừ" một tiếng.
Diệc Thu thay đổi một tư thế mới, nằm thẳng người, hắng giọng bắt đầu hát một bài hát thiếu nhi đến từ thế giới khác.
Tiếng hát của thiếu nữ lanh lảnh như chuông gió, giai điệu bài hát đơn giản nhưng không kém phần uyển chuyển nhẹ nhàng. Đêm đã khuya, nàng lại nằm nên giọng hát không cao, so với ngày xưa nó lại càng mềm nhẹ hơn vài phần.
Nàng hát xong một lần liền ngước mắt nhìn về phía U Nghiên: "Thấy sao?"
"Hát thêm lần nữa." U Nghiên nhẹ giọng nói, cũng không phải giọng điệu ra lệnh như trong dĩ vãng.
Diệc Thu nghĩ nghĩ, ngồi dậy, lẩm bẩm câu "không hát không công nhá" rồi hát một lần nữa.
Cuối cùng, U Nghiên im lặng hai giây, nghiêng người hỏi: "Nói đi, ngươi muốn cái gì?"
Diệc Thu ngồi ngay tại chỗ ra giá: "Ta hát hai lần, ngươi phải đồng ý hai yêu cầu của ta."
"Ngươi đúng là rất biết tính toán đấy." U Nghiên không tức giận mà chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú tiểu yêu trước mắt mình.
Diệc Thu ôm đầu gối lắc lư cơ thể qua lại, suy nghĩ hồi lâu mở miệng: "Ta chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra rồi ta sẽ nói sau."
U Nghiên: "Quá thời gian sẽ mất hiệu lực."
Diệc Thu: "Nè! Quá đáng vậy!"
U Nghiên cười nói: "Tưởng chỉ có mình ngươi biết tính toán thôi hả?"
Diệc Thu bĩu bĩu môi, chống cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía U Nghiên, nghiêm túc hỏi: "Ta nói gì ngươi cũng sẽ đồng ý à?"
"Ừ."
"Vậy thì... Ta muốn biết một số chuyện." Diệc Thu nhỏ giọng nói.
"Chuyện gì?"
"Ta muốn biết, ngươi và Thiên giới... Có thù hận gì không?"
"Có thể có thù hận gì." Giọng nói của U Nghiên rõ ràng lạnh xuống vài độ.
"Thật sự không có?" Diệc Thu nhịn không được lại hỏi thêm lần nữa, "Chuyện ngươi đã hứa hẹn, không được đối phó qua loa, nếu có mà nói thành không, vậy tức là ngươi đang trả lời cho có lệ."
U Nghiên không khỏi rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Đợi trong chốc lát, thấy U Nghiên thật sự không muốn đáp, Diệc Thu than nhẹ một tiếng: "Ngươi không muốn nói thì thôi vậy."
"... Có."
- ---o o----