Mục lục
Tiểu Dương Đà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải lần đầu tiên tiến vào cảnh trong tranh của Huân Trì nên Diệc Thu biết mọi thứ ở nơi này sẽ không bao giờ đả thương người.

"Đây là cảnh trong tranh do Huân Trì vẽ, mọi thứ có trong này chỉ là một đoạn hồi ức, vì thế chúng ta sẽ không chịu bất kỳ thương tổn khi ở đây." Diệc Thu giải thích, đè thanh kiếm trong tay Giang Vũ Dao xuống, "Hắn có chuyện muốn nói cho chúng ta biết, chi bằng nhìn kỹ rồi hẵng nói?"

Giang Vũ Dao chần chừ một lúc mới thu linh kiếm trong tay vào, đưa mắt nhìn chung quanh.

Trong tranh, vật đổi sao dời chỉ trong giây lát, khi tất cả hình ảnh mơ hồ vặn vẹo kia dần dần rõ ràng, mọi thứ xung quanh đều đã trải qua một sự thay đổi rất lớn.

Đây là một nơi vô cùng xa lạ.

Lọt vào mắt không phải núi rừng mà là một biển lửa đỏ đậm đang thiêu đốt nứt toạc mặt đất.

Một con chó con màu đen bước loạng choạng trong địa ngục trần gian, ánh lửa phía sau xuyên thấu qua thân thể của nó.

Thì ra da lông máu thịt của nó đã bị thiên hoả đốt cháy, không biết đang ở phương nào, cũng chẳng biết bị gió cuốn đi đâu, bây giờ còn sót lại chỉ là một sợi vong hồn.

Một mảnh thiên thạch, một trận thiên hoả, sinh linh đồ thán chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Lục đạo luân hồi chưa từng dẫn đường cho nó, nó cắn răng chịu đựng, không biết đâu mới là chỗ dung thân.

Nó chết bên trong tai kiếp, nhưng cũng được tái sinh trong tai kiếp.

Vô số tro tàn ngưng tụ thành xương cốt của nó, lửa cháy rào rạt hoá thành da lông và máu thịt, mà viên thiên thạch huỷ hoại tất cả kia lại trở thành trái tim của nó.

Trái tim bằng đá nhập vào linh hồn, ngàn năm vạn năm khó thay đổi.

Kể từ ngày hồi sinh trong trận lửa ấy, nó đã được định sẵn là một đứa trẻ không thể lớn, chết ở độ tuổi nào thì sẽ vĩnh viễn sống ở hình dạng đó.

Mà đứa bé không thể lớn kia cũng chẳng bao giờ tìm được thân nhân cũ của mình.

Lúc hỗn độn sơ khai, rõ ràng thế gian có rất nhiều yêu thú hoành hành, vậy mà ai ai cũng sợ nó, e dè tránh né còn không kịp.

Nó không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng có thể cảm nhận được, bất kể nó làm gì, trong mắt những yêu thú đó đều là sai.

Thế gian rộng lớn, nó tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được "họ hàng" có hình dạng tương tự với mình.

Nó vui vẻ chạy đến, muốn có được một người bạn hoặc là có cho mình một ngôi nhà riêng.



Nhưng nó hại chết chúng nó.

Thì ra, trên đời này thật sự tồn tại cái gọi là sinh ra đã gieo rắc tai họa cho thế gian.

Cho dù đi đến đâu, nó cũng chỉ là một kẻ cô độc, gặp bất cứ ai cũng chỉ thấy được sự sợ hãi và chán ghét trong mắt họ.

Không một ai thích nó, ngàn năm vạn năm chưa từng có ai.

Nó cũng từng đi khắp trần thế xám xịt này, ẩn nấp không dám để người khác phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi danh xưng hung thú mà thiên thần ban cho.

Nhân gian không dung nó, Thiên giới không giữ được nó.

Vì sống sót, lần đầu tiên nó dùng sức mạnh đáng sợ kia để phản kháng tất cả.

Tất cả tội nghiệt, kể từ thời điểm đó đều gắn liền chặt chẽ với nó.

Nó bắt đầu liều mạng trốn tránh, nhưng vì không kiểm soát được sức mạnh trong cơ thể, cuối cùng bại lộ, không còn nơi nào để trốn thoát.

Chứng kiến khoảnh khắc ấy, Diệc Thu bất chợt nhớ đến một câu mà U Nghiên đã từng nói.

—— Nếu Họa Đấu thật sự là hung thú tội ác tày trời, vậy tại sao nó sống hơn vạn năm mà vẫn chưa thiêu cháy nhân gian thành địa ngục biển lửa?

Diệc Thu vô thức nắm chặt tay trái lạnh lẽo của U Nghiên, như thể làm vậy là sẽ có thể đồng cảm như bản thân cũng bị, nhưng nàng biết mình sẽ không bao giờ có thể trải qua những quá khứ tàn nhẫn kia cùng nàng.

Liệu trước đây U Nghiên có giống như Họa Đấu, bị đẩy từng chút từng chút vào con đường cùng trong sự cô đơn và bất lực không?

Ký ức trong tranh vẫn luôn thoáng hiện vô số đoạn ngắn mờ ảo hoặc rõ ràng với tốc độ ánh sáng.

Chợt có một ngày, thần tiên trên Thiên giới mang theo hung thú bạch lộc Phu Chư đã từng giống nó đến, nó chạy trốn không ngừng, nhưng dù chạy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh của mình.

Nó tưởng cuộc đời mình sẽ kết thúc ngay tại đây, lại chưa từng nghĩ rằng mình vẫn còn sống sót.

Nó bị thiên thần mà mình căm ghét nhất phong ấn sức mạnh đáng sợ trong cơ thể.

Nó cho rằng toà tiên sơn dùng để vây hãm nó là ngục tù, lại chưa từng nghĩ rằng nơi này sẽ là "ngôi nhà" đầu tiên của nó suốt vạn năm nay.

—— Nơi này có gì tốt? Ta không thích thần tiên, không thích con người, bọn họ ai cũng xấu...

—— Bọn họ đoạt đi nơi ở vốn dĩ thuộc về yêu thú chúng ta nhưng lại muốn giả mù sa mưa thu nhận chúng ta, giả vờ tốt lành gì chứ...

Chó nhỏ màu đen ngước nhìn nữ tử là hung thú trước mắt mình rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong lời nói của nó đã không còn oán hận như xưa.

Giọng điệu ấy dường như chỉ đang thì thầm vài câu không hay về người khác với người mình thân cận nhất.

Diệc Thu phát hiện ra một vấn đề.

Đoạn hồi ức này xảy ra ở núi Ngao Ngạn, nhưng cảnh tượng ở núi Ngao Ngạn trong trí nhớ, cùng với Phu Chư và Huân Trì mà nàng nhìn thấy lần đầu tiên lại không quá tương đồng với nhau.

Đây là ký ức của Họa Đấu.

Trong ký ức Họa Đấu, núi sông của Ngạo Ngạn đều mơ hồ, ảm đạm không ánh sáng, tựa như mỗi ký ức trong quá khứ của nó, mông lung giống với trần gian, ngoại trừ ánh lửa và tro bụi thì không còn bất kỳ màu sắc, cũng chẳng sạch sẽ gì.

Diệc Thu nghĩ ký ức của Họa Đấu chính là vậy, từ đầu đến cuối đều u ám khiến người cảm thấy vô cùng áp lực.



Nhưng dần dà, trong ký ức của nó dần dần có màu sắc, và dường như cũng có nơi được xem là sạch sẽ.

Mới đầu, tất cả sự khác biệt chỉ có trên người nữ tữ tên Tiệm Li kia.

Sau đó, dần dần có Huân Trì mà nó vốn "chán ghét", có ánh sáng của đom đóm trong núi, có hoa cỏ cây cối, có ánh trăng cùng bầu trời đêm đầy sao.

Thế giới của nó lấy Tiệm Li làm trung tâm, sáng lên từng chút một.

Vào thời khắc đó, trái tim bằng đá chưa từng đập suốt ngần ấy năm, dưới sự làm bạn và đối xử dịu dàng của Tiệm Li dần dần có được máu thịt như những sinh linh bình thường khác.

—— Họa Đấu, ngươi sẽ thích nơi này... Có lẽ, ngươi cũng sẽ thích... Hình dáng con người?

Nó đặt những lời này vào trong lòng.

Nó đoán, có lẽ Tiệm Li thích hình dáng con người.

Vậy nên bắt đầu từ lúc kia, nó luôn chăm chỉ tu luyện để biến thành dáng vẻ ấy, cố gắng tạo cho mình một lớp da nhân loại cũng chỉ để có thể tới gần tia sáng đầu tiên nguyện ý chiếu vào trên người nó.

Nhưng cuối cùng nó vẫn bị tia sáng kia bỏ rơi.

Linh hồn tách rời thể xác, thân thể tồn tại, rõ ràng tồn tại nhưng lại mơ màng hồ đồ tựa như đang ngủ say.

Hai ngàn năm phong ấn chôn vùi những lừa gạt mà thế gian dành cho nó vào bóng tối vô biên. Nó oán nó hận, rồi cuối cùng vẫn như một đứa trẻ, bị Tiệm Li từng làm tổn thương nó dỗ dành dăm ba câu mà trở nên ngoan ngoãn.

Sâu trong núi rừng ở nhân gian, nó dựng lên từng tầng kết giới, cẩn thận nuốt hết những ngọn lửa vô ý tạo ra mỗi khi đi ngang qua.

Nó phong ấn sức mạnh của Tiệm Li, hóa thành hình người ở bên nàng ngày đêm, chăm sóc Tiệm Li một cách vụng về nhưng lại vô cùng nghiêm túc, tựa như cái cách Tiệm Li chăm sóc nó những năm đó.

Nếu, số mệnh chưa từng trêu cợt nó...

Có lẽ nó sẽ thật sự yêu thế gian tàn nhẫn đã từng bạc đãi nó ngàn năm vạn năm này.

Hèn gì, hèn gì Huân Trì nói nó chỉ là trẻ con.

Nó vừa mới có được một trái tim bằng xương bằng thịt, còn chưa kịp trưởng thành, đúng vậy... Còn chưa kịp trưởng thành.

"Ngươi không thích ta đả thương người, ta sẽ không đả thương người. Lời hứa hẹn của chim Ế, ta cũng từ bỏ... Thiên giới sẽ không bỏ qua cho ta, có lẽ chúng ta không thể sống lâu ở đây, nhưng không sao, ngươi thích núi rừng, ta sẽ mang ngươi đi tìm núi rừng ở nơi khác. Nhân gian lớn như vậy, chúng ta có thể chạy không ngừng, chạy không ngừng..." Thiếu nữ mặc hắc y xoay người nhìn Tiệm Li phía sau, "Ngươi cũng chưa xem kỹ nhân gian phải không? Chúng ta vừa chạy vừa xem đi, bây giờ ta lợi hại hơn trước rất nhiều, sẽ không bị bắt nữa..."

"Được." Tiệm Li đáp lời, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhướng mày nhìn thiếu nữ. Bên trong đôi mắt ngấn lệ dường như có vài phần do dự.

Lúc trước, Diệc Thu vẫn không hiểu, tại sao Tiệm Li không chịu nói ra chân tướng, tình nguyện ôm đồm một mình, khăng khăng lừa dối Họa Đấu. Nhưng lúc này đây, nàng đột nhiên lại hiểu được một chút.

Đối mặt với đứa bé ấy, một người dịu dàng như thế sao có thể nhẫn tâm nói ra chân tướng tàn nhẫn.

Bởi vì nàng sợ, so với việc Họa Đấu hận nàng, nàng càng sợ sau khi Họa Đấu biết được sự thật, thà chết cũng muốn ở bên nàng.

"Họa Đấu càng như vậy, nàng càng không dám nói ra sự thật..." Mày Diệc Thu nhíu chặt lại, đôi mắt tựa hồ ngấn lệ.

"Có thể giấu bao được lâu? Không phải ai cũng là đồ ngốc." U Nghiên bình tĩnh đáp lời, ánh mắt phức tạp làm người khó đoán.

Diệc Thu vô thức đưa mắt ngước nhìn U Nghiên, bắt đầu dòng suy nghĩ miên man vô định.

Nàng nghĩ, lời này của U Nghiên là đang châm chọc Phu Chư giấu giếm Họa Đấu trông thật buồn cười, hay đang ám chỉ giấy không thể gói được lửa, giữa cả hai nếu thực sự có điều giấu giếm, rồi có một ngày sẽ bị phát hiện thôi. Ngay cả đứa trẻ ngốc như Họa Đấu cũng nhận ra, vậy tiểu Dương Đà muốn giấu đại hư điểu, lại có thể giấu được bao lâu?

Chưa kể, ý nghĩ giấu giếm trong lòng của nàng và Tiệm Li rất giống nhau, nhưng nếu nghĩ kỹ lại cảm thấy không giống quá nhiều.



Họa Đấu không có Phu Chư, dường như sẽ mất đi toàn bộ thế giới.

Mà đại vai ác không có tiểu Dương Đà, ít nhất còn có được một nồi Dương Đà hầm...

"Bạch lộc sắp chịu không được rồi!" Giang Vũ Dao nói, trong mắt mang theo một tia không đành lòng.

Khung cảnh trong tranh đã không còn bóng dáng của bạch y nữ tử, mà chỉ còn lại một con bạch lộc không thể tiếp tục duy trì hình người.

Chiếc sừng từng to lớn giờ đây đã điêu tàn tựa như cành khô, bạch lộc lặng lẽ nằm bên dòng suối, đôi mắt nhắm chặt, ngay cả hô hấp cũng có vẻ nặng nề.

Chó đen nôn nóng biến về hình dạng cũ theo bạch lộc, sau đó vòng quanh bạch lộc, tròng mắt đỏ đậm chứa đầy nước mắt.

Cuối cùng, Họa Đấu biết được đáp án mà mình đã đau khổ tìm kiếm hơn hai ngàn năm nay.

Lúc này đây, nó không hề oán trách bạch lộc gạt nó, sau khi bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi một câu: "Nếu không tách ra, trong hai chúng ta nhất định sẽ có một người phải chết đúng không?"

Đây là một câu hỏi không cần đáp án.

Sự im lặng của bạch lộc là lời giải thích rõ ràng nhất.

Hung thú Họa Đấu đã được định sẵn là không thể trở thành ánh sáng ôn hoà nhất thế gian, ánh sáng không đả thương người như trong kỳ vọng của Huân Trì.

Cho dù đồng ý hay không, cả đời này của nó vẫn sẽ luôn đả thương người không ngừng, lẫn người vô tội và người nó yêu thương.

Chó đen nhẹ nhàng chui vào lòng bạch lộc, ngoan ngoãn nói: "Tiệm Li, ngươi đợi ta, ta đi tìm Huân Trì."

Nó nói, nó không muốn sống một mình, một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, thậm chí một phút một giây cũng không muốn.

Nó nói, nó đi tìm Huân Trì để hắn phong ấn sức mạnh của nó lần nữa, chỉ cần nó là bên nhỏ yếu thì không cần phải sợ bất cứ điều gì.

Nó nói, nếu giữa Phu Chư và Họa Đấu nhất định phải chết một người, vậy để nó đi thôi.

Sau đó, nó khẽ co người lại, ngẩng đầu nhìn về phía bạch lộc, nhẹ giọng nỉ non một câu cuối cùng.

"Ngươi đừng khổ sở vì ta... Dù sao, ta cũng không yêu trần thế này, ta chỉ yêu mình ngươi."

- ---o o----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK