Mục lục
Tiểu Dương Đà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đi không cần phải chuẩn bị đồ đạc gì, đồng bạn đi cùng đều đã đứng đợi ở dưới lầu, chỉ cần mình ngủ dậy giải quyết bữa cơm là có thể trực tiếp xuất phát, sẽ có cảm giác thế nào?

Đương sự Diệc Thu cho biết bây giờ nàng cảm thấy rất hồi hộp, thấp thỏm, thậm chí còn để tay lên ngực rồi tự hỏi: rốt cuộc bản thân có tài đức gì mà lại được hưởng đãi ngộ như thế.

Đặt chén muỗng xuống, Diệc Thu đi theo sát U Nghiên xuống lầu, cứ tưởng có thể thấy ba vị "đồng đội" nào ngờ lại chỉ nhìn thấy hai người Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, còn bóng dáng của Triều Vân thì lại chẳng thấy đâu.

Chẳng lẽ bây giờ Mộc thần Câu Mang thuộc bộ ba ở biển xanh trong tiểu thuyết gốc muốn tách khỏi nhân vật chính? Tại sao lại có cảm giác nàng luôn hành động đơn độc một cách xuất quỷ nhập thần, mỗi lần giải quyết hậu quả xong là lại không thấy bóng dáng của nàng vậy nhỉ?

"Ngươi không gọi Triều Vân à?" Diệc Thu tò mò, ghé sát vào tai U Nghiên rồi nhỏ giọng hỏi.

"Không nhìn thấy." U Nghiên trả lời, vô thức né sang bên cạnh một chút, sau đó lại xem như không có việc gì mà vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa véo nhẹ cái mũi Diệc Thu nhằm đẩy cái đầu nhỏ gần như kề ở bên tai mình ra xa một ít.

Diệc Thu cau mày, hất tay U Nghiên ra, chạy vài bước đến chỗ Giang Vũ Dao, nâng cằm chỉ chỉ vào Lạc Minh Uyên ở bên cạnh, mở miệng trêu ghẹo: "Tiểu trư chân, vết thương của ngươi lành chưa? Cứ yên tâm dưỡng thương đi, có sư tỷ của ngươi và bọn ta đi là được rồi."

"Ta không kéo chân sau!" Lạc Minh Uyên nghiêm túc nói, "Ta biết sư tỷ không sợ thiên hỏa của Họa Đấu, nhưng ngọn lửa ngày đó dường như cũng chưa từng làm ta bị thương, ta có thể giúp đỡ!"

"Ta chỉ đùa một chút thôi mà, sao ngươi có thể kéo chân sau được, kẻ kéo chân sau ở đây là mới đúng!" Nói rồi, Diệc Thu xoay người nhìn thoáng sang U Nghiên, thấy nàng không hề cười nhạo mình bèn tiếp tục nói tiếp, "Phải rồi, Triều Vân đâu? Chẳng phải nàng vẫn luôn để ý đến hành tung của Họa Đấu sao? Bây giờ Huân Trì bị bắt đi rồi, sao nàng lại không đi cứu người cùng chúng ta?"

"Lúc U cô nương đến tìm bọn ta, Triều Vân đã không ở trong phòng, nhưng trước khi xuất phát bọn ta có để thư lại rồi, đợi nàng về sẽ thấy được nó. Chúng ta chỉ cần để lại một chút ký hiệu ở ven đường là nàng có thể dựa theo ký hiệu ấy mà tìm được chúng ta." Giang Vũ Dao giải thích, đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, "U cô nương, nếu đã có tin tức của Họa Đấu vậy chúng ta mau chóng khởi hành thôi!"

U Nghiên khẽ "ừ" một tiếng, đi trước dẫn đường.

Họa Đấu đã rời khỏi hơn một đêm. Nếu cách quá xa, chưa từng xảy ra giao tranh cũng không cố ý phóng thích linh tức, có lẽ ngay cả một kẻ luôn nhạy cảm với linh tức như U Nghiên sẽ không thể tìm được đâu nhỉ?

Nhưng từ trước đến nay U Nghiên làm việc gì cũng có tính toán của riêng mình, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, biểu hiện của nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức về quán trọ ngủ một giấc thật ngon, sau khi trời hừng sáng mới đi gọi hai người Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên cùng xuất phát. Rõ ràng nàng đã có chuẩn bị từ sớm, lúc này đây phải gọi là tính sẵn trong lòng.

Cơ mà nghĩ đến chuyện gì U Nghiên cũng biết, bản thân lại chẳng hay gì Diệc Thu lại cảm thấy mình cực kỳ thất bại.



Rõ ràng nàng là người xuyên thư, phải nằm lòng về thế giới quan của nơi này, biết tính cách nhân vật, biết rõ hướng đi cốt truyện mới đúng.

Vậy mà giờ đây nàng lại trở thành món đồ phụ kiện ở bên cạnh vai ác, trong đầu chỉ toàn chứa nội dung của cái kịch bản vô dụng đã từng đọc, mỗi ngày đều chờ U Nghiên giải đáp nghi vấn hoặc giải thích thắc mắc cho mình.

Trên đời này, thật sự chẳng có một tí công bằng nào cả.

Diệc Thu đi theo sau U Nghiên, càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, nhịn không được mới nhỏ giọng hỏi: "U Nghiên, có phải ngươi đã biết Họa Đấu sẽ đi chỗ nào không?"

"Ừ." U Nghiên bình tĩnh đáp lời.

"Quả nhiên là vậy..." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm một chút, sau đó lại truy hỏi, "Sao ngươi biết được?"

"Ta bảo Huân Trì giấu một mảnh linh vũ của ta trong người." U Nghiên cười nói.

"Khi nào?" Diệc Thu không khỏi kinh ngạc.

"Khoảng tầm hơn nửa tháng trước."

Tầm hơn nửa tháng trước? Là cái đêm mà Tiên Lộc Môn xảy ra chuyện.

Đêm đó mọi người hầu như đều bị thương, ai cũng mỏi mệt không chịu nổi, trường hợp khi xuống núi vô cùng hỗn loạn vậy mà U Nghiên lại có thể nhớ rõ việc này.

Diệc Thu lập tức hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán trong lòng.

Điểu nữ nhân không hổ danh là nữ ma đầu không đánh mà vẫn có thể nhiễu loạn tám giới trong 《 Cành Héo Úa 》, cho dù không làm chuyện xấu thì lòng dạ vẫn luôn thâm sâu khó lường như ngày nào, nàng đã sớm đoán được Họa Đấu sẽ trở về tìm Huân Trì.

Đâu giống nàng, mỗi ngày cũng chỉ biết lo lắng không yên lòng về chuyện quá khứ mà chẳng thể nào nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề.

Haiz, thôi bỏ đi, hai trăm chỉ số thông minh trong bảng thuộc tính nhân vật chỉ là biểu hiện giả dối, sau này đừng gây khó dễ cho đầu óc mình nữa, dù sao đi theo phía U Nghiên, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Đang suy nghĩ say sưa, bỗng nhiên vòng eo Diệc Thu bị U Nghiên ôm lấy, chưa kịp phản ứng gì đã bị U Nghiên ôm bay lên không trung.

"Vẫn đang ở trong thành mà!" Diệc Thu gần như lập tức hô to.

Sau khi Tiên Lộc Môn bị đốt không lâu, thành Mạch Thuỷ lại xuất hiện chim yêu, không biết sẽ làm nhân gian oanh động đến cỡ nào đây!

Sao điểu nữ nhân phô trương dữ vậy trời!

Vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng thì Diệc Thu lại bắt gặp hình ảnh Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao sải cánh bay theo khi quay đầu nhìn.

Điểu nữ nhân là đại ma đầu nên không hiểu những quy tắc của nhân gian thì đã đành, vậy mà hai người trong tiên môn sao cũng buông thả như vậy chứ?

Diệc Thu khó hiểu nhíu mày, vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới chân mới phát hiện đám đông tấp nập trong thành vẫn chưa nhận thấy bất kỳ điều dị thường ở xung quanh.



Chắc chắn U Nghiên lại sử dùng pháp thuật che mắt gì đó lên cả Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao nên không có người phát hiện ra bọn họ.

Nhưng không biết U Nghiên sẽ tốn bao nhiêu linh lực đây... Hy vọng đó chỉ là một pháp thuật nhỏ bình thường thôi.

Nghĩ vậy, Diệc Thu duỗi tay ôm chặt U Nghiên hơn, giống như chỉ cần nàng ôm đủ chặt là linh lực U Nghiên dùng trên người nàng sẽ đỡ tiêu hao hơn chút ít—— đương nhiên, đây là điều không có khả năng xảy ra.

U Nghiên bay thẳng một đường đến hướng tây nam, thỉnh thoảng Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao sẽ hạ xuống mặt đất, tìm một ít tảng đá lớn hoặc là cây cối rồi đánh dấu tạo ký hiệu để Triều Vân có thể dễ dàng nhận ra.

Dọc đường đi gấp rút, xung quanh bốn phía dần trở nên khô nóng hệt như cái ngày các nàng ở Vu Châu, rõ ràng các thành trấn thôn xóm lân cận cũng không quá nóng bức, nhưng nơi đó lại có vẻ gì đó rất riêng biệt.

Bây giờ nghĩ lại, cảm giác nóng lên khi nhìn thấy Họa Đấu vào đêm qua chẳng phải ảo giác gì, tiểu hotdog đi đến đâu thì nơi đó đúng thật sẽ trở nên nóng bức, hoàn toàn chính là phiên bản mặt trời hắc hoá dưới mặt đất.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ đây đã qua giờ ngọ, mặt trời ngày mùa thu rực rỡ chiếu khắp bầu trời khiến mắt Diệc Thu phải nhắm tịt lại.

Nhưng không lâu sau, U Nghiên đang ở trên không trung chuyển hướng đáp xuống đất, khi hai chân chạm đất, cánh chim đỏ sậm sau lưng cũng lập tức biến mất.

Sau khi cả hai chân đáp xuống đất, Diệc Thu mới mở mắt, chui ra khỏi lòng ngực U Nghiên, ngửa đầu, xoay vòng ngắm nhìn khắp nơi.

Đây là nơi núi sâu rừng rậm, cây cối xung quanh um tùm, tầng tầng lớp lớp ngăn cản cái nắng chói chang của mặt trời. Bên cạnh là dòng suối trong vắt chảy chậm từ trên núi xuống, nhìn sao cũng thấy nơi đây vô cùng mát mẻ, nhưng có lẽ vì sự hiện diện của tiểu hotdog mà lại trở nên cực kỳ oi bức.

Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao theo sau, lúc đáp xuống đất khuôn mặt của Giang Vũ Dao dường như có chút phiếm hồng.

Vừa nhìn đã biết có vấn đề, Diệc Thu nở nụ cười nhìn sang Giang Vũ Dao.

Đối diện với ánh mắt đánh giá của Diệc Thu, Giang Vũ Dao lập tức cuống quýt, nhíu mày nói với ánh mắt trốn tránh: "Ta, ta không cảm nhận được yêu khí của Họa Đấu, nhưng độ ấm ở nơi này càng lúc càng tăng lên... Các ngươi thì sao?"

Lạc Minh Uyên gãi gãi lỗ tai: "Đúng, đúng vậy thật..."

"Nàng đang ở trong núi này, bốn phía có đặt sẵn kết giới, các ngươi cẩn thận." U Nghiên nói, chậm rãi tiến về phía trước.

"Ta sợ nàng sẽ dùng lửa đốt nơi này..." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng vội vàng đuổi theo bước chân U Nghiên, "U Nghiên, đợi lát nữa tìm được tiểu hotdog, có thể nói chuyện thì tốt nhất đừng động tay đánh nhau, nơi này có quá nhiều thứ dễ bắt lửa, nếu mà cháy thì e là sẽ giống Xà sơn vào hai ngàn năm trước, nói không tồn tại là không tại luôn..."

"Hai ngàn năm trước, Xà sơn?" Giang Vũ Dao hiếu kỳ hỏi, "Diệc Thu, Xà sơn mà ngươi nói là nơi ở của chim Ế phải không? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là con chim Ế đã đả thương sư đệ ta sao?"

Diệc Thu gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, hai ngàn năm trước, Họa Đấu từng dùng lửa đốt nơi đó, phạm phải tội rất lớn."

Nghe vậy, mày Giang Vũ Dao hơi nhăn lại: "Nếu Họa Đấu từng dùng lửa đốt Xà sơn, tại sao lại chịu để chim Ế lợi dụng? Không phải các nàng có thù hận với nhau sao?"

"Ta cảm thấy chim Ế hoàn toàn không để bụng đến thù hận năm xưa, bởi vì nếu không có trận hỏa hoạn ấy, có lẽ nàng đã không gặp được..." Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy mình nói như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Triều Vân, Diệc Thu chần chờ một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp dưới cặp mắt tò mò của Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên, "Nếu, không có trận hỏa hoạn ấy, có lẽ bây giờ nàng đã không thể trở thành Thần nữ của Xà sơn rồi."

"Là sao?" Lạc Minh Uyên khó hiểu truy hỏi.



"Ờm, bởi vì mất chỗ dung thân nên chim Ế đã sống ở biển xanh của Thiên giới suốt mấy trăm năm, trên người cũng lây dính một chút thần lực, sau khi trở về Xà sơn nàng mới được yêu linh trong núi tôn làm Thần nữ..."

Diệc Thu nói đến chỗ này, U Nghiên đứng im lặng nãy giờ bỗng dưng đưa mắt nhìn về phía nàng.

"Biển xanh?" Sự hoang mang trong mắt Lạc Minh Uyên càng nhiều.

Diệc Thu mím môi, xua tay: "Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, đừng quan tâm đến chuyện chim Ế và Họa Đấu có thù hằn gì nữa, chỉ cần biết Họa Đấu bị chim Ế lợi dụng là được! Chúng ta quan tâm những thứ đó cũng vô ích, chuyện trước mắt là phải tìm được Họa Đấu, cứu Huân Trì và Phu Chư về."

Vừa dứt lời, nàng chợt thấy U Nghiên ngừng lại đột ngột, nâng tay đưa nàng ra sau để bảo vệ.

"Làm sao vậy?" Diệc Thu căng thẳng hỏi.

Nàng ngước mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy tất cả cỏ cây sông núi trước mắt trở nên vặn vẹo, bắt đầu mơ hồ.

"Có chuyện gì thế?" Giang Vũ Dao rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt nhanh chóng trở nên cảnh giác hơn.

"Kết giới." U Nghiên giải thích, suy tư một lát mới nói, "Không phải Họa Đấu, là Huân Trì."

Nghe nàng nói vậy Diệc Thu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hèn gì nàng luôn cảm thấy loại cảm giác này có đôi phần quen thuộc, thì ra đây vốn dĩ không phải là núi rừng, mà chỉ là cảnh ở trong tranh.

Nghĩ thông suốt, Diệc Thu vội vàng ngăn cản Giang Vũ Dao đang muốn phá huỷ kết giới lại.

"Huân Trì sẽ không đả thương người, hắn muốn cho chúng ta biết một ít việc!"

- ---o o----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK