Nhưng khi Triều Vân nói thành Mạch Thuỷ sẽ rất náo nhiệt, nàng lại nghĩ rằng vào ngày náo nhiệt ấy nếu không kéo U Nghiên ra chơi vậy nàng cũng sẽ không có ai để đi cùng.
Bởi vì ở trong Tiên Lộc Môn, ngoại trừ Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao ra, nàng và những người khác không thân với nhau. Mọi người cũng coi như sống chết có nhau, nếu là ngày hội khác có lẽ sẽ trải qua cùng nhau, nhưng vào ngày Thất Tịch như thế, nàng không thể làm bóng đèn chen vào giữa nam nữ chủ được.
Còn Triều Vân nàng chỉ mới gặp được vài lần, vẫn luôn thấy cả hai chưa đủ thân đến mức đi dạo phố cùng nhau, nghĩ tới nghĩ lui quả thật cũng chỉ có một mình U Nghiên là thích hợp nhất...
Thế nhưng điểu nữ nhân U Nghiên vừa lười vừa ghét tiếng ồn ào bên ngoài, liệu nàng có thể kéo ra ngoài được không?
Cứ nghĩ miên man như thế Diệc Thu đi đến quán trọ mà người Tiên Lộc Môn đang tạm ở lúc nào không hay.
Mấy ngày gần đây, rất nhiều đệ tử Tiên Lộc Môn khỏi hẳn đều trở về núi theo tam tôn, cầu mây đã được sửa lại, thiên thần chưa rời đi, bọn họ vẫn luôn nóng muốn lòng xây lại tông môn đã bị Họa Đấu huỷ của mình.
Bây giờ, ngoại trừ những đệ tử tuổi nhỏ, không đủ sức giúp đỡ nên ở lại thành Mạch Thuỷ ra thì chỉ còn vài đệ tử bị thương tương đối nặng cùng với hai ba người ở lại chăm sóc.
Triều Vân là một trong số những người ở lại chăm sóc ấy, vừa vào quán trọ nàng liền cầm gói thuốc trong tay đi đến sân sau, bắt đầu sắc thuốc.
Diệc Thu đi theo sau nhìn Triều Vân trong chốc lát, sau đó vì đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng của mùi thuốc bay ra từ bếp lò, nàng đành quay đầu chạy đến lầu hai của quán trọ.
Nếu là trước kia, đa phần thời gian Giang Vũ Dao đều sẽ ở trong phòng chăm sóc và bầu bạn với Lạc Minh Uyên, nhưng hôm nay Diệc Thu gõ nhẹ cửa phòng Lạc Minh Uyên, sau khi được phép vào phòng thì lại chẳng thấy bóng dáng Giang Vũ Dao đâu.
Lúc này Lạc Minh Uyên đang ngồi trên bàn lột từng quả từng quả phỉ một.
"Í?" Diệc Thu tiến lên nhìn xem, cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa tò mò hỏi, "Ngươi đang làm gì thế tiểu trư chân?"
"Lột quả phỉ." Lạc Minh Uyên thành thật trả lời.
Diệc Thu bĩu môi, nói: "Đương nhiên là ta biết ngươi đang lột cái này, ý ta muốn hỏi ngươi lột nhiều như vậy để làm gì đấy?"
Lạc Minh Uyên "à" một tiếng, nghiêm túc giải thích: "Triều Vân sư tỷ nói Tết Khất Xảo sắp đến, mà điều kiện trên núi lại quá kém nên nàng muốn làm nhiều xảo quả [1] để gửi đi. Bây giờ ta không thể giúp được gì cho nên..."
"Rồi rồi, ta biết rồi." Diệc Thu nói rồi chỉ vào bát lớn chứa quả phỉ được lột kia, "Ăn ngon lắm, ta có thể lấy một ít không?"
Quả phỉ chưa xào vẫn còn một mùi thơm thoang thoảng, không ngọt như mứt hoa quả và bánh kẹo, không biết U Nghiên có thích không.
Lạc Minh Uyên ngước lên hỏi, "Ngươi muốn lấy cho U cô nương à?"
Thấy tâm tư mình bị vạch trần, mày Diệc Thu lập tức nhíu lại, vội phủ nhận: "Ta, ta lấy cho ta ăn! Ai thèm mang cho nàng chứ!" Nói xong, thấy Lạc Minh Uyên vẫn còn chuyện muốn hỏi nàng bèn đổi sang đề tài khác, "Giang Vũ Dao đâu?"
Lạc Minh Uyên: "Ừm... Có lẽ sư tỷ đang ở trong phòng của mình?"
Diệc Thu: "Sao nàng không chăm sóc ngươi?"
Lạc Minh Uyên: "......"
Diệc Thu vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi được rồi, để ta đi xem nàng đang làm gì giúp ngươi, ngươi đừng thương tâm khổ sở nữa."
"Ta không..."
"Lột vui nhé, đừng quên gói lại cho ta một ít, lát nữa ta sẽ vòng lại đây lấy nó!" Nói, Diệc Thu xoay người chạy ra khỏi phòng, tung tăng đi về đến cửa phòng Giang Vũ Dao.
Đột nhiên có người gõ cửa khiến giọng nói trong câu trả lời của Giang Vũ Dao chứa vài phần hoảng loạn.
Lúc Diệc Thu vào phòng, Giang Vũ Dao ngồi ở bên bàn, cố ý lấy ống tay áo đè lại thứ gì đó, thấy vậy nàng tò mò chạy đến nhìn thoáng qua, sau đó lại bất ngờ khi phát hiện Giang Vũ Dao đang thêu thùa.
"Trời đất, cho ta xem với, cho ta xem với!" Diệc Thu giật lấy khung thêu từ trong tay Giang Vũ Dao rồi nâng lên cao thưởng thức, "Chà chà, ngươi đang thêu vịt con à? Dễ thương thật!"
"Uyên, uyên ương..." Giang Vũ Dao nhỏ giọng đáp.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Diệc Thu hơi lúng túng, khẳng định nghiêm túc, "Uyên ương hay mà, uyên ương chứa đựng ý nghĩa rất hay, có đôi có cặp, rất thích hợp để tặng cho người yêu!"
"Thêu đại thôi." Giang Vũ Dao vừa nói vừa đoạt lấy khung thêu, chẳng biết nét đỏ ửng trên mặt đã lan đến bên tai từ lúc nào.
Thấy dáng vẻ thiếu nữ này của Giang Vũ Dao, Diệc Thu không kiềm được mà bật cười, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Đây là lần đầu tiên ngươi thêu phải không?"
Giang Vũ Dao siết chặt ống tay áo, nghiêm mặt nói: "Ta nghe nói, dưới chân núi có tập tục nữ tử làm một ít vật phẩm vào Tết Khất Xảo để xem mình khéo tay không... Ta, ta chỉ thử xem vì trước đây chưa từng làm bao giờ, tò mò thôi..." Nói xong lại dùng tay áo che lại, cau mày nói, "Xấu chết đi được, đừng nhìn nữa."
Diệc Thu nhướng mày cười, ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ Dao, sau đó gỡ cái túi thơm bên hông ra, đẩy đến trước mặt Giang Vũ Dao.
"Đây là..." Giang Vũ Dao hồi tưởng một chút, ngước mắt nói, "Ta nhớ rồi, là U cô nương đưa thứ này cho ngươi."
"Ngươi thêu khá tốt đấy, có thể xấu bằng cái này không?" Diệc Thu hỏi.
"Nhưng..."
"Đã thêu thì đừng lãng phí, tìm người thích hợp để tặng đi. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên ngươi thêu mà, ngươi tốt như vậy nên ta chắc chắn ai nhận được cũng sẽ mang nó ở bên người coi như trân bảo." Vừa nói ngón tay Diệc Thu vừa chọt chọt vào cái túi thơm U Nghiên đưa cho nàng, "Giống như ta vẫn luôn mang nó bên mình vậy!"
"Thật sự... Sẽ không bị người ta ghét bỏ sao?" Giang Vũ Dao thấp giọng hỏi.
"Tặng cho người để ý ngươi chắc chắn sẽ không bị họ ghét bỏ." Diệc Thu khích lệ, sau đó cầm lấy cái túi thơm kia đặt vào trong tay mình, cẩn thận nhìn tới nhìn lui một lần rồi nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ngươi xem đi, nàng thêu xấu như vậy nhưng ta vẫn không nỡ vứt nó đấy thôi?"
Đáy mắt Giang Vũ Dao không khỏi hiện lên ý cười, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, nàng giương mắt hỏi: "Diệc Thu, ngươi thích U cô nương lắm phải không?"
Diệc Thu suy nghĩ, trả lời nghiêm túc: "Nàng rất tốt với ta."
Tuy có đôi khi rất xấu, nhưng tốt vẫn luôn chiếm nhiều hơn.
"Vậy ngươi không tặng lại nàng thứ gì đó sao?"
"Ta?" Diệc Thu mím môi lắc lắc đầu, "Ta không biết làm những thứ này, cũng không muốn học... Bây giờ ta đã có tay có chân, từ nay về sau vẫn luôn hầu hạ nàng là được."
Nghe xong, Giang Vũ Dao rũ mi cười.
Nàng nói, dù xảy ra chuyện gì vẫn luôn bầu bạn bên nhau là điều tuyệt vời nhất.
Ngày hôm ấy khi mặt trời dần lặn xuống núi, Diệc Thu vui vẻ tung tăng mang theo một gói quả phỉ nhỏ đã được lột sẵn về.
Trước khi lên lầu, nàng gọi ba món ăn và một canh với tiểu nhị, rồi sau đó nhảy nhót đến trước cửa phòng cho khách.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy U Nghiên ngồi lẳng lặng bên cửa sổ, trên bàn cũng chẳng còn thấy giấy bút và mực, xem ra là không có ý định phạt nàng.
Diệc Thu dùng gót chân đá nhẹ cửa phòng đằng sau lưng mình, dưới ánh nhìn chăm chú của U Nghiên nàng rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, đặt túi quả phỉ nhỏ trong tay lên đùi U Nghiên.
U Nghiên rũ mi, nhìn thoáng qua một lúc rồi mới tháo hai lớp vải bố trắng được buộc lại ra, cầm lấy một hạt bỏ vào trong miệng để nếm thử mùi vị.
"Ngươi lột?"
"Người khác lột, ta cướp." Nói, thấy U Nghiên khẽ cười một tiếng, Diệc Thu liền kéo chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên cạnh U Nghiên, ngồi xuống bắt đầu ăn cùng nàng.
"U Nghiên, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."
"Gì?"
Diệc Thu cẩn thận sắp xếp từ ngữ một lúc mới hỏi: "Ngươi, ngươi đã từng nghe về chuyện Ngưu Lang Chức Nữ chưa?"
U Nghiên suy nghĩ, trả lời: "Chức Nữ lén hạ phàm tắm rửa ở bờ sông, Ngưu Lang thấy sắc nảy lòng tham nên trộm y phục của nàng, bắt nàng phải gả cho mình, cưỡng ép nàng ở lại nhân gian..."
Chuyện gì thế này? U Nghiên đang kể cổ tích phiên bản hắc ám cho nàng nghe hả?
"Khoan khoan!" Diệc Thu vội vàng nâng tay ý bảo dừng lại, nói với khoé mắt giật giật, "Phiên bản ngươi kể sao nghe chẳng giống phiên bản ta được nghe vậy?"
U Nghiên nhìn Diệc Thu mấy giây, nói: "Vậy ngươi kể."
Nghẹn họng một hồi Diệc Thu mở miệng: "Cái này không quan trọng, thật ra ta muốn nói, mấy ngày nữa là Tết Khất Xảo của nhân gian, vào ngày này trên đường phố sẽ vô cùng náo nhiệt, ta muốn... Ta muốn đi xem."
"Đi đi." U Nghiên ung dung nói, "Mấy ngày gần đây ta không hề cấm ngươi đi ra ngoài."
"Ý ta là, ta không muốn đi một mình." Diệc Thu giải thích, chớp chớp mắt với U Nghiên, ngón tay khẽ kéo ống tay áo của U Nghiên.
Trầm tư hồi lâu, U Nghiên chợt nở nụ cười, đáp lại: "Ừ."
"Hả?" Diệc Thu không khỏi sửng sốt.
"Ừ" là có ý gì? Chẳng thể đoán được điều gì trong giọng điệu này.
Nàng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm U Nghiên một cách nghiêm túc, rồi nhíu mày bảo: "Ngươi đừng "ừ" như vậy chứ, ta đang thành tâm mời ngươi đi ra ngoài chơi cùng ta đấy!"
U Nghiên chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn Diệc Thu đang ngồi trước mắt mình, vẫn chưa hề đáp lời.
Suy nghĩ một lúc, Diệc Thu nói tiếp: "Ngươi nói chờ xử lý xong chuyện chim Ế chúng ta sẽ về Ma giới. Bây giờ mọi người vẫn còn đang bị thương, Huân Trì cũng không có ý định rời đi, chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian được sống yên ổn, thành thật mà nói thì ta rất quý trọng..."
"Tuy không biết những ngày tháng yên ổn này còn bao nhiêu, nhưng ta lại biết rằng cứ một ngày trôi qua thì sẽ thiếu đi một ngày... Ta cảm thấy nhân gian khá tốt, ta đã xem qua, mà ngươi lại chưa từng xem kỹ... Ta không có ý nói Ma giới không tốt nhé!" Thấy ánh mắt sâu thẳm của U Nghiên, lời nói của nàng càng lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi đừng thấy thứ gì cũng kháng cự được không! Trước kia ngươi, trước kia ngươi cũng không thích mở cửa sổ, không thích người ta lải nhải bên tai, lười xem bình minh hoàng hôn... Nhưng, nhưng không phải bây giờ đã có rất nhiều điểm thay đổi sao? À ờ, ngươi có nghe ta nói không?"
"Ừ." U Nghiên chớp chớp mắt, đáp với chất giọng nhẹ nhàng.
Nghe thấy giọng điệu ấy, Diệc Thu yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mạnh dạn nói tiếp.
Nàng nói, nàng muốn nghe Bình thư nhưng lại không có ai đi cùng, muốn nhìn hí khúc cũng không có ai, lên phố ăn hay mua đồ gì đó cũng chỉ thui thủi một mình.
Nàng nói, Tết Khất Xảo có lẽ là ngày hội náo nhiệt nhất từ lúc nàng đến nhân gian, nàng rất muốn ra cửa nhìn xem nhưng lại không muốn đi một mình.
Nàng nói, rất nhiều chuyện chỉ có một người làm sẽ không giống với lúc hai người cùng làm. Tựa như có rất nhiều cảnh đẹp, cảm giác ngắm một mình sẽ rất khác khi hai người cùng ngắm chung.
"Lúc còn ở Tiên Lộc Môn, khi đang xem hoàng hôn một mình, ta thường hay nghĩ nếu ngươi cũng xem..."
"Được." U Nghiên đột ngột cắt ngang lời nói của Diệc Thu.
"Hở?" Diệc Thu hoàn hồn, hỏi với vẻ mặt mờ mịt, "Ngươi vừa nói chuyện à?"
"Ừ."
"Ngươi nói gì thế?"
"Ta đi cùng ngươi." U Nghiên hờ hững đáp lại.
"Thật à!" Diệc Thu vui mừng khôn xiết, lập tức bắt lấy cánh tay U Nghiên, "Ta không nghe lầm chứ!"
"Không cần thì thôi."
"Cần! Không thể thôi được! Giờ đã đồng ý rồi, không được phép nuốt lời đâu nhé!" Diệc Thu duỗi ngón út ra, nói, "Chúng ta ngoéo tay!"
"Ngoéo tay?"Trong mắt U Nghiên hiện lên sự ngạc nhiên.
Giây tiếp theo, U Nghiên thấy Diệc Thu kéo tay phải nàng, dùng ngón út móc lấy ngón út của nàng, sau đó lại dùng ngón cái ấn vào ngón cái của nàng.
Vào khoảnh khắc ngoéo tay thành công ấy, Dương Đà tiểu yêu ấu trĩ bắt đầu nghiêm túc nhỏ giọng nhắc mãi: "Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm cũng không thể thay đổi... Một khi đã móc ngoéo thì không được phép nuốt lời, đây là quy tắc ở quê hương ta."
Nói xong, nàng buông lỏng tay U Nghiên ra, giương mắt nhìn U Nghiên, trong mắt dường như chứa đựng vì sao lấp lánh.
Nàng cảm thấy lòng mình thật vui, đã lâu rồi chưa từng vui vẻ như vậy.
Nhưng kỳ lạ thay, sau khi móc ngoéo xong, U Nghiên vẫn luôn nhìn nàng cười như không cười.
Diệc Thu: "Ngươi... Ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì?"
U Nghiên: "Dương Đà các ngươi chỉ có hai ngón chân mà vẫn làm được động tác đòi hỏi độ khó cao như vậy à?"
Diệc Thu: "......"
Rốt cuộc có bình thường được không hả! Tại sao điểu nữ nhân cứ luôn thích đứng ở góc độ xảo quyệt gây mất hứng cho người ta vậy chứ!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vẫn là điểu nữ nhân khó hiểu phong tình.
Editor: Không gây mất hứng không phải U Nghiên.
- ---o o----
[1] Xảo quả (巧果): Hay Thất Tịch quả là một loại điểm tâm truyền thống của Trung Quốc được làm từ bột, đường (hoặc mật) và mè. Dân gian thường hay dùng "bảy khúc tám cong" để mô tả hình dạng của xảo quả. Xảo quả có nghĩa là loại quà ăn khéo léo, tỉ mỉ và dụng tâm, chứa đựng tất cả tình cảm chân thành của người làm.