Anh dùng bí mật này để trao đổi với bí mật của Giang Địch, nhất định Giang Địch có thể cảm giác được anh thật sự muốn bảo vệ công bằng.
Đúng là Giang Địch đã cảm nhận được, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Ngu Chiếu Hàn, giống như đã bị Băng nữ làm cho đông cứng.
Đây là bị sự chân thành của anh làm cho cảm động đến dại ra sao?
Ngu Chiếu Hàn cũng muốn cùng Giang phi mới được tấn phong của mình trò chuyện thêm một lúc nữa, nhưng nốt muỗi đốt trên người càng ngày càng nhiều, anh đã sắp không thể chịu đựng được nữa rồi: “Tôi đi vào trước.”
Chờ Ngu Chiếu Hàn đi vào biệt thự, bắt đầu từ đầu ngón tay Giang Địch mới từ từ tuyết tan từng chút một.
Trong biệt thự, Lục Hữu Sơn quấn lấy Thời Độ, vừa hỏi han ân cần cánh tay của cậu, vừa trách cứ vì sao Thời Độ cứ phải dùng tay của Timeless đi chắn một dao kia: “Nếu như thật sự không có cách khác, cậu có thể dùng chân mà. Chân cậu dài như vậy, đá một cái là giải quyết được ngay. Bây giờ cậu nhìn đi, thích khách đệ nhất liên minh đã bị cậu đạp hư thành cái dạng gì, có thể ảnh hưởng đến huấn luyện hay không đây… Không được, tí nữa tôi phải bảo lão Đàm chuẩn bị đồ bảo vệ tay cho mấy cậu.”
Thời Độ căn bản mặc kệ huấn luyện viên đang phát bệnh nhà mình, vòng đường vòng để trốn người. Cậu nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn trở về liền hỏi: “Thuận lợi sao?”
Ngu Chiếu Hàn có chút đắc ý nho nhỏ: “Đều ở trong lòng bàn tay.”
Thời Độ nhìn về phái Giang Địch đang đi đằng sau Ngu Chiếu Hàn. Giang Địch đã chuyển từ trạng thái tâm sự nặng nề này tiền vào một trạng thái tâm sự nặng nề khác. Ánh mắt cậu ta nhìn Ngu Chiếu Hàn vô cùng phức tạp.
Thời Độ không khỏi mà hoài nghi: “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn chắc chắn,” Ngu Chiếu Hàn tự tin không nghi ngờ, “Kịch bản của anh sẽ không bao giờ bị lỗi.”
Chuyện của Kim Mo Mo coi như đã được giải quyết tương đối trọn vẹn, huấn luyện hàng ngày vẫn còn phải tiếp tục. Vết thương ở tay Thời Độ đã được tiêm phòng vắc-xin, tuy nói vị trí được cậu sử dụng nhiều nhất là cổ tay cùng ngón tay nhưng cũng đều là bộ phận của tay, ít nheieuf sẽ bị ảnh hưởng, đặc biệt là trong các trận quyết đấu mỗi một thao tác nhỏ đều vô cùng quan trọng.
May mắn là cánh tay của Thời Độ chỉ bị thương ngoài da, miệng vết thương khép lại liền không có chuyện gì. Điều khiến người khác lo lắng vẫn là cánh tay của Tề Hiến. Vết thương của Tề Hiến đã ăn sâu vào bên trong, tình huống tốt nhất là duy trì được trạng thái hiện tại, dù có điều trị thế nào thì cũng không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao như trước được nữa.
Ngu Chiếu Hàn đặc biệt cho phép hai thanh niên không tiện hoạt động này đêm nay không cần huấn luyện thêm. Thời Độ lười biếng mà ngồi trên ghế chơi game, dáng ngồi chính là cái loại sẽ bi mẹ vợ nói là cà lơ phất phơ ấy. Cậu ăn đồ ăn vặt, mắt nhìn Ngu Chiếu Hàn cùng Giang Địch xếp hàng đánh đôi. Còn chưa xem hết một ván nhưng cậu đã phát hiện ra vấn đề —— trạng thái huấn luyện của Giang Địch cũng không có tăng trở lại, rõ ràng vẫn là có tâm sự.
Ngu Chiếu Hàn cũng phát hiện điểm này. Thật kỳ quái, hẳn là khúc mắc của Giang Địch đã được hoàn toàn cởi bỏ mới đúng chứ, vì sao cậu ta lại không thể tập trung huấn luyện được.
Đột nhiên, một tiếng “Đờ mờ” đã thu hút sự chú ý của Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ. Phô Mai ngồi trên ghế chơi game không ngừng đẩy ghế ra ngoài, kinh hãi hô lớn, “Hộ giá hộ giá! Timeless!”
Chỉ thấy một cốc cà phê đã bị đổ ra bàn, cà phê tràn ra, mắt thấy chuẩn bị rơi xuống người Ngu Chiếu Hàn. Thời Độ nhanh chóng kéo ghế của Ngu Chiếu Hàn một cái, Tề Hiến tay nhanh mắt lẹ mà cầm lấy bản Q trên bàn, tránh cho việc bé Shine nhỏ bị dính cà phê.
Giang Địch nhanh chóng rút một tập giấy ăn lau bàn: “Xin lỗi.”
“Cậu cẩn thận một chút được không.” Phô Mai oán giận nói, “Còn may là chưa đổ vào bàn phím đó.”
Tề Hiến cười hỏi: “Gần đây Tiểu Giang làm sao vậy, lỗ m ãng hấp tấp không khác gì Phô Mai.”
Giang Địch vùi đầu sát bàn: “Không có việc gì.”
Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái
Ánh mắt Ngu Chiếu Hàn hỏi: Chuyện gì vậy?
Ánh mắt Thời Độ đáp lại: Không phải nên hỏi anh sao?
Ngu Chiếu Hàn nói: “Giang Địch.”
Động tác của Giang Địch dừng lại, nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn.
“Buổi tối đừng uống quá nhiều cà phê.”
“…… Ừ.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn chằm chằm biểu tình không qua tự nhiên của Giang Địch, muộn màng nhận ra hình như mình đã làm một chuyện không bình thường lắm.
Kết thúc huấn luyện, Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ trở lại phòng. Cuối cùng hai người cũng có thể để cho đôi mắt nghỉ ngơi, dùng miệng để nói chuyện.
“Tiểu Giang làm sao vậy?” Thời Độ buồn bực nói, “Sao em cảm thấy cậu ta còn thất thần hơn mấy ngày hôm trước, là ảo giác của em sao?”
“Thời Độ,” Ngu Chiếu Hàn có một chút hoảng, giống như cá nhỏ chọc phải phiền toái ở bên ngoài giờ về nhà chủ động nhận sai cũng tìm kiếm sự giúp đỡ từ mẹ mình: “Hình như anh gặp rắc rối rồi.”
Thời Độ: “?”
“Anh comeout với Tiểu Giang.”
Thời Độ: “???”
Ngu Chiếu Hàn đem chuyện tốt mình vừa làm một năm một mười kể lại hết cho Thời Độ nghe. Thời Độ nghe xong nhưng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc một chút nào. Đây rất giống chuyện mà Ngu Chiếu Hàn có thể làm ra. Trước khi xác định quan hệ với cậu Ngu Chiếu Hàn đã có thể comeout với mẹ mình qua điện thoại thì chuyện đột nhiên không kịp phòng ngừa mà comeout với đồng đội không tính là cái gì. Cậu nhớ lại biểu hiện đêm nay của Giang Đich, cảm thấy Giang Địch làm như vậy đã vô cùng bình tĩnh rồi.
Thời Độ hỏi: “Vì sao anh lại chỉ nói anh? Em đâu, có phải là anh đã quên em rồi không?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Em tự comeout đi, anh không giúp em làm đâu. Thời Độ, comeout có phải là chuyện rất lớn không?”
Nếu không thì vì sao mỗi lần anh comeout, phản ứng của người khác lại lớn như vậy chứ?
Thời Độ buồn cười nói: “Vì sao anh lại cảm thấy đây không phải là chuyện lớn?”
“Bởi vì anh cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, nói sớm hay nói muộn có khác gì đâu.” Ngu Chiếu Hàn không cần nghĩ ngợi mà nói, “Hơn nữa anh không ngại để mọi người biết, anh thích em.”
Thời Độ sửng sốt, ngực đột nhiên nhảy nhảy. Cậu lẳng lặng mà nhìn Ngu Chiếu Hàn, qua một hồi lâu, mới cười khẽ ra tiếng: “Em cũng không ngại. Vậy chúng ta chọn một ngày hoàng đạo, comeout với mọi người ở R. H được không?”
Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng đồng ý: “Được.”
Hẹn xong chuyện cùng comeout với Thời Độ, Ngu Chiếu Hàn liền đi tắm rửa. Anh c ởi sạch quần áo rồi đứng trước gương, phát hiện mỗi bộ phận mình lộ ra khỏi quần áo đều bị muỗi hỏi thăm, ngay cả phần đùi bị quần ngăn cản cũng không thể thoát nạn được. Anh tắm rửa xong liền cáo trạng với Thời Độ, Thời Độ tìm cho anh một lọ tinh dầu để bôi vào.
Thời Độ quét mắt nhìn chân Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Có cần em giúp anh không?”
Chuyện mà Ngu Chiếu Hàn có thể làm thì ít khi làm phiền người khác: “Anh có thể tự làm được.”
Thời Độ chậm rì rì mà nói câu “Cũng đúng”. Cậu nằm trên giường, tay chống cằm, nhìn Ngu Chiếu Hàn điểm điểm điểm vào từng nốt muỗi đốt trên người mình.
Trời đã vào mùa hè từ lâu nhưng làn da trắng của Ngu Chiếu Hàn hình như chưa từng bị phơi đen bao giờ, dưới ánh đèn phòng nhìn như đang tỏa sáng.
Đến khi Ngu Chiếu Hàn bắt đầu bôi đến các nốt muỗi đốt ở phần đùi trong, trong lòng Thời Độ bỗng căng thẳng, muốn chính nhân quân tử mà dời ánh mắt. Thế nhưng cậu bỗng nhớ ra —— đù, người đẹp da trắng lạnh lùng này không phải là bạn trai cậu sao? Có cái gì mà cậu không thể xem được chứ???
Thời Độ quyết đoán tiếp tục xem, càng xem càng cảm thấy nhiệt độ của điều hòa trong phòng không đủ thấp. Cậu dùng giọng điệu như đang trò chuyện phiếm nói: “Cá Cá, anh có cảm thấy sau khi chúng ta biến thành người yêu đồng tính, hình như phương thức ở chung cũng không có gì khác trước kia hay không.”
Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, chỉ có một điều khác.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Bây giờ chúng ta sẽ hôn môi, trước kia sẽ không.”
Thời Độ 【 không chút để ý 】 nói: “Chuyện giữa cặp tình nhân không chỉ có hôn môi đâu.”
Giữa cặp tình nahan sẽ làm chuyện gì?
Ngu Chiếu Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “A, anh đã hiểu.”
Thời Độ vừa thấy biểu tình của Ngu Chiếu Hàn liền biết anh không hiểu gì: “Không, anh không hiểu.”
“Anh thật sự đã hiểu.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh sẽ bớt thời giờ đi học.”
Thời Độ hơi giật mình: “Lại học?”
Con đường học tập tri thức mới của Ngu Chiếu Hàn chủ yếu là đọc tiểu thuyết ngôn tình cùng truyện trạn, nhìn người khác làm thế nào, sau đó thêm cả phần tự mình tổng kết ra. Làm không tốt thì con cá ngốc này còn muốn giống như lúc học hôn môi, viết một bài tổng kết hơn 1800 từ, tinh tế liệt kê ra hoàn cảnh, kỹ xảo, thanh âm cùng những việc cần chú ý.
Xong đời, vậy mà cậu còn rất muốn nhìn nữa? Nhưng bọn họ chính thức xác định quan hệ cũng chưa được bao lâu, cái này liệu có quá nhanh hay không, cậu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà cũng không phải là cậu không muốn….
Thời Độ có chút hỗn loạn: “Không phải, hiện tại anh còn có thể tìm được tiểu thuyết hoặc truyện tranh…sẽ miêu tả kỹ càng tỉ mì sao?” Thời Độ lại nhớ ra bọn họ hiện đang ở Hàn Quốc, “À, anh muốn tìm ở mạng nước ngoài sao?”
“Mạng trong nước cũng có rất nhiều.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh sẽ cố gắng học tập.”
Thời Độ rối rắm một lát, nói: “Em cũng sẽ không, em và anh cùng nhau học.” Cậu dừng một chut, “Chuyện này không vội, chờ sau khi thi đấu xong thì lại học.”
Cả đời này Thời Độ đều sẽ không quên sau khi cậu cùng Ngu Chiếu Hàn xác định muốn hôn môi, Ngu Chiếu Hàn làm ra một loạt hành động khiến người khác nghẹn lời. Cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ, một ngày bị Ngu Chiếu Hàn hỏi ba lần: “Không khí tốt như vậy, chúng ta phải làm sao” “Muốn tới sao, Thời Độ” “Thời Độ có phải em muốn đè anh hay không”.
Thời Độ não bổ, không nhịn được mà cúi đầu cười.
Ngu Chiếu Hàn cầm tinh dầu, kỳ quái nói: “Em cười cái gì?”
“Không có gì.” Thời Độ nhún nhún vai, “Em sợ anh mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện này, phân tâm.”
Ngu Chiếu Hàn anh chưa bao giờ bị phân tâm lúc huấn luyện cùng thi đấu, Thời Độ thì bị phân tâm nhiều lắm, nhưng mà anh cũng nể tình mà không vạch trần Thời Độ.
Miệng vết thương của Thời Độ không được dính nước, tắm rửa cũng không tiện nên cậu chỉ tùy tiện lau chút rồi vọt ra khỏi phòng tắm, cả quá trình không đến ba phút. Nhưng trong ba phút này, Ngu Chiếu Hàn đã hấp thu được không ít tri thức nóng hổi từ trên mạng.
Ngu Chiếu Hàn buông iPad trong tay, nóng lòng muốn thử: “Thời Độ, anh đã học xong vài chiêu.”
Thời Độ dùng khăn lông lau tóc: “Anh học xong cái gì?”
“Chuyện giữa cặp tình nhân.”
Thời Độ nghi ngờ nói, “…… Nhanh như vậy?” Cái tiểu thuyết nào vậy, ba phút đã giải quyết xong?
“Không phải em cảm thấy phương thức ở chung giữa chúng ta không khác gì lúc trước sao? Bây giờ anh thay đổi cho em nhìn.”
Thời Độ cẩn thận mà đánh giá Ngu Chiếu Hàn một phen, nhướng mày: “Anh thay đổi cái gì? Thậm chí anh còn không gọi em một tiếng chồng ơi.”
“Anh nguyện ý.” Ngu Chiếu Hàn nói xong liền kêu, “Chồng ơi chào buổi tối.”
Thời Độ bị kêu đến sửng sốt, theo bản năng nói: “Chào.”
Tiếng “Chồng ơi” này của Ngu Chiếu Hàn cũng không có kêu ra tình cảm dạt dào, tình ý miên man, nghe không khác gì lúc gọi “Thời Độ” cả, nhưng Thời Độ vẫn vì vậy mà hô hấp có chút rối loạn.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, ra vẻ bất mãn: “Anh kêu cũng quá tùy ý rồi, em nghe mà không có chút cảm giác nào.”
“Anh cho em xem cái có cảm giác này.” Ngu Chiếu Hàn mở trò chơi ra, đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.
Lúc hai người bí mật đánh đôi đều dùng tài khoản phụ để buông thả bản thân, độ thân mật của hai tài khoản phụ của họ đã ở mức rất cao.
Thời Độ hỏi: “Anh muốn cho em xem cái gì?”
“Xem cái này.” Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng tìm được thẻ sửa tên, ấn vào sử dụng. Trước mặt bạn trai mình, anh đem tên【 Cá Hề Không Xấu 】 đổi thành ——【 Động vào đàn ông của tôi, chết 】.
Ngu Chiếu Hàn chờ mong hỏi: “Chồng ơi, hiện tại em có cảm giác chưa?”
Thời Độ: “………………”