• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dạy cái mả mẹ ngươi!

Vương Hoa cuối cùng không chịu đựng được đã phải mắng chửi như thế!

Kim Cúc phu nhân thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó lại tiếp tục cười hì hì nói :

- Tại sao khi không ngươi lại mắng người ta như thế?

- Ta hận đến nỗi phải giết phứt ngươi cho rồi.

- Ngươi đành lòng như thế sao?

- Có gì đâu mà không đành lòng chứ?

- Thế thì ngươi là tay độc ác bẻ hoa rồi!

Vương Hoa nghiến răng mắng lớn tiếng :

- Người đàn bà hạ tiện kia, ngươi hãy cút khỏi đây cho ta.

Kim Cúc phu nhân nói :

- Ngươi muốn gì nữa đây?

Vương Hoa gầm lên nói :

- Ta muốn ngươi cút khỏi đây lập tức.

- Không cút thì sao?

Vương Hoa mắng tiếp :

- Ngươi cho rằng Vương Hoa này lại làm những việc hạ lưu này với ngươi như thế được sao?

Kim Cúc phu nhân ngồi dậy nói :

- Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời chăng?

- Nuốt lời ư?

- Đúng thế, chính ngươi đã hứa với ta như thế mà.

Vương Hoa cau mày, sực nghĩ ra một kế nghĩ thầm rằng :

- “Sao ta chẳng làm thế này chứ?”

Hắn nghĩ tới đây liền nói :

- Ta nuốt lời bao giờ đâu?

- Thế thì... tại sao ngươi không phục vụ cho ta chứ?

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

- Theo ta thì ngươi nên tìm kiếm một người khác.

- Tại sao thế?

- Như ngươi đã nói lúc nãy, ta chưa hiểu gì hết.

Kim Cúc phu nhân cười hì hì nói :

- Không hiểu ư? Nhưng ngươi sẽ hiểu ngay.

- Ta ư...

- Lại đây, ta dạy ngươi... nhưng ta phải hỏi ngươi một việc trước đã...

- Ngươi cứ nói...

- Ngươi có thật lòng chăng?

- Đương nhiên!

- Thôi được, ngươi ăn một lần thì sẽ biết mùi ngay.

Bàn tay của y lại bâu vào cổ của Vương Hoa lần nữa, thân thể của y từ từ đè lên người Vương Hoa luôn.

Vương Hoa trống ngực đánh thình thịch lần nữa.

Bấy giờ...

Tiểu khẩu anh đào của Kim Cúc phu nhân lại kê vào miệng Vương Hoa lần nữa, trái tim của Vương Hoa đập mạnh hơn nữa. Hắn nghiến răng cố gắng giữ lấy phần lý trí còn lại.

Kim Cúc phu nhân đã hôn lên người Vương Hoa ngay.

Vương Hoa ngây người chẳng còn cảm giác gì hết.

Kim Cúc phu nhân là một tuyệt đại dâm phụ, đương nhiên y có rất nhiều kinh nghiệm về môn này.

Tay phải y ôm chặt lấy thân người Vương Hoa.

Thình lình...

Ngay lúc ấy, Vương Hoa đã giơ tay phải điểm vào Mạng môn huyệt ở sau lưng của Kim Cúc phu nhân nhanh như cắt.

Vương Hoa đã xuất thủ bất thình lình, vả lại hắn đã dùng hết toàn lực. Đây là một đòn đánh lén vô cùng cay độc.

Vương Hoa cho rằng hắn đánh một kích này, Kim Cúc phu nhân không chết ngay lập tức thì cũng phải trọng thương chờ chết thôi.

Ai ngờ sự việc lại chẳng xảy ra như thế.

Hắn thoáng vừa dùng toàn lực điểm một cái thì thân thể Kim Cúc phu nhân chỉ rung động nhẹ mà thôi. Y cất tiếng nói :

- Ngươi lại dụng kế bất chánh nữa rồi.

Vương Hoa cả kinh thất sắc.

Kim Cúc phu nhân vẫn tươi cười nói :

- Quả thật ngươi độc ác hết sức. Ngươi muốn âm thầm hạ thủ ư?

Vương Hoa giật mình kinh hãi, vội vàng đẩy Kim Cúc phu nhân ra, bất giác lùi ra sau bảy, tám thước đồng thời Vương Hoa ngồi dậy luôn.

Kim Cúc phu nhân cười hi hí nói :

- Này Vương Hoa, ngươi lầm rồi...

- Ta lầm thế nào?

Quả nhiên cặp hàm dưỡng của Kim Cúc phu nhân đã đạt đến mức cao siêu nhất.

Chẳng những đã không lộ ra sát khí mà còn cười hi hí nói :

- Tại sao ngươi không nghĩ rằng ta lại chẳng đề phòng ngươi ám hại đánh lén ta ư?

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :

- Ngươi đã luyện thành công lực Phong huyệt bế mạch ư?

- Đúng thế.

- Thế là ngươi...

- Ta đã sớm đề phòng ngươi sẽ đánh lén ta, ta muốn cho ngươi được thử nghiệm xem ngươi có làm gì được ta chăng. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?

Vương Hoa lạnh lùng nói :

- Phải, ta đã hiểu rồi!

- Thế thì ngươi phải chịu trận rồi chứ?

- Chịu trận ư?

- Đương nhiên, ngươi không thoát khỏi tay ta và cũng không thể đả thương ta được.

Hơn nữa, ta đã đối đãi với ngươi rộng lượng hết sức, ngươi không chịu trận và ngoan ngoãn phục vụ cho ta chứ còn muốn gì nữa?

Quả thật Vương Hoa không làm gì được Kim Cúc phu nhân nữa, võ công của hắn không phải là đối thủ của y, trông tình hình bàn toán như ý của hắn đã tính sai bét hết rồi.

Kim Cúc phu nhân cười lả lơi nói :

- Thế nào? Ngươi có bằng lòng chăng?

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

- Ta không bằng lòng.

- Nói sao? Ngươi vẫn không bằng lòng ư?

- Đúng thế.

- Tại sao vậy?

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi có thể giết ta được, chứ ngươi đừng hòng bắt ta cùng ngươi làm những việc vô sỉ đê tiện như thế.

Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :

- Này Vương Hoa, sự nhẫn nại của một người có giới hạn mà thôi...

- Ta chẳng bảo ngươi nhẫn nại mà!

- Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời ta, ta còn nhiều biện pháp trị ngươi lắm.

- Thế thì ngươi cứ việc ra tay đi.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng, nói :

- Ta không muốn sử dụng thủ đoạn bất chánh để thành sự với ngươi, tự nội tác ngươi vui thích thì có ý nghĩa hơn.

- Ngươi chớ mộng tưởng!

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Nói như thế, ngươi không đổi ý rồi?

- Đúng thế.

- Thôi được, thế thì ta đành bảo ngươi phải bằng lòng thôi.

Kim Cúc phu nhân dứt lời từ từ bước sang hướng Vương Hoa. Hắn lạnh lùng đưa mắt ngắm nhìn Kim Cúc phu nhân, bỗng nhiên hắn gầm lên một tiếng, đồng thời quật ra một chưởng luôn.

Vương Hoa không còn hy vọng trốn thoát mà hắn lại không thể bằng lòng điều kiện của y, thế thì bây giờ chỉ còn một con đường liều mạng mà thôi.

Mặc dù Vương Hoa biết rằng võ công của mình không phải là địch thủ của lcpn, nhưng chẳng thà hắn tử chiến còn hơn cùng y làm những việc đê tiện hạ lưu ấy.

Vương Hoa gầm hét tấn công một chưởng, kế đó lại đánh ra chưởng thứ hai luôn.

Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói :

- Này Vương Hoa, ngươi chẳng biết thời cơ chút nào hết.

Kim Cúc phu nhân hét to một tiếng, lao người vào hướng Vương Hoa nhanh như cắt, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.

Kim Cúc phu nhân xuất thủ thần tốc vô cùng, tức thì Vương Hoa bị đẩy lùi ra sau ngay, cũng đồng thời lúc này Kim Cúc phu nhân lấy một khăn lụa ra vẩy nhẹ một cái.

Vương Hoa bỗng ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đầu óc thoáng choáng váng một cái.

Kim Cúc phu nhân lượn mình lướt tới nhanh như cắt, đồng thời phóng chỉ điểm tới ngay, tức thì Vương Hoa té ngã ra đất luôn.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Ngươi tự làm khổ thân như thế làm gì?

Y cười lạnh lùng bước tới xách bổng Vương Hoa lên lại đặt nằm lên giường nằm lên giường lần nữa.

Vương Hoa thoáng ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ và đầu óc hơi choáng váng giây lát, tuy bây giờ đã tỉnh táo lại, nhưng huyệt đạo của hắn đã bị khống chế.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Này Vương Hoa, sao ngươi lại ngoan ngoãn như thế?

Vương Hoa căm phẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Kim Cúc phu nhân không nói lời nào hết.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Ngươi đã ngửi phải thuốc mê hồn của ta, dược tánh sẽ có tác dụng ngay bây giờ.

Vương Hoa nghe nói thế, bất giác lạnh toát mồ hôi ngay.

Quả nhanh hắn cảm thấy trong thân thể tỏa ra một luồng nhiệt, bấy giờ Kim Cúc phu nhân lại giải đi huyệt đạo của hắn.

Kim Cúc phu nhân cười khẩy nói :

- Ta chẳng bằng lòng ngươi thành hảo sự với ta như thế, nhưng mà bây giờ đành phải làm như vậy...

Vương Hoa không nói gì hết, hắn vội vận công đề kháng luồng kỳ nhiệt ấy. Hắn không vận công thì luồng kỳ nhiệt càng lưu hành nhanh hơn.

Toàn thân hắn nóng bức vô cùng, lửa dục đã đốt cháy thân người hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu bắn ra lửa dục.

Thình lình...

Hắn nhảy vồ tới ôm lấy Kim Cúc phu nhân vào lòng, tay phải đã tấn công vào hai quả ngọc phong tròn đầy ấy...

Kim Cúc phu nhân cười hi hi nói :

- Chớ vội vàng, hãy từ từ nha!

Vương Hoa thở hồng hộc nói :

- Ta... ta muốn...

- Hí hí hí... đương nhiên ta biết ngươi muốn rồi... hi hi... ngươi nhéo ta đau quá thế...

kêu sột một tiếng.

Chiếc áo mỏng dính mà y đã mặc trong người đã bị Vương Hoa xé rách nát, cặp ngực trắng như bạch tuyết để lộ ra lập tức.

Vương Hoa đã điên cuồng mất.

Tuyến đề phòng duy nhất của lý trí đã bị Kim Cúc phu nhân dùng thuốc xuân tình phá vỡ hết, ngọn lửa tình dục đã đốt cháy hắn làm cho hắn mất hết lý trí.

Thế rồi...

Kim Cúc phu nhân giơ cánh tay xinh đẹp như ngọc ra, nhẹ nhàng y cởi áo của Vương Hoa ra...

Thình lình...

Ở ngoài cổng có một tiếng hết lạnh lùng vang tới... kế đó là tiếng la hét chém giết nhau.

Bàn tay như ngọc đang chuẩn bị cởi áo cho Vương Hoa bỗng nhiên dừng lại.

Kêu ầm một tiếng.

Chiếc cửa phòng bị đạp mạnh một cái, đã mở toang ra lập tức.

Một bóng đen đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng.

Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :

- Ai đó?

Bấy giờ Vương Hoa bỗng nhiên lại ôm chặt lấy Kim Cúc phu nhân, điên cuồng kêu réo :

- Mau nào... ta không còn chịu đựng được nữa...

Kim Cúc phu nhân đẩy mạnh Vương Hoa ra, ngồi bật dậy ngay, gầm lên một tiếng nói :

- Người nào đó?

Bóng đen ấy cười lạnh lùng nói :

- Kim Cúc phu nhân, ngươi cả gan thật!

- Ngươi là ai thế?

- Thế nào? Ngươi chưa nhận ra ta là ai sao?

- Phải, ta không biết ngươi là ai thế.

- Hứ, ta tìm kiếm ngươi đã lâu lắm rồi...

Kim Cúc phu nhân hớt hải nói :

- A! Chính là ngươi?

- Đúng thế, chính là ta đây. Trần Kim Cúc thì ra ngươi ẩn núp ở đây...

Kim Cúc phu nhân run lẩy bẩy không nói được gì hết.

Thái độ dâm đãng lúc nãy đã biến đi đâu mất hết, thay vào đó là nỗi kinh hoàng sợ hãi khôn tả.

Xem tiếp hồi 75 Mê mất bản tánh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK