- Ngươi hẹn ta đến đây chỉ vì để hỏi câu này chăng?
- Đương nhiên còn điều khác nữa.
- Thế thì nói điều khác trước đi.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không, hãy nói điều này cho rõ ràng trước đã.
Vương Hoa mỉm cười, nói :
- Ngươi hỏi điều này để làm gì thế?
Quái nhân tỏ vẻ căm phẫn nói :
- Ngươi chớ hỏi tại sao làm gì. Ta muốn ngươi trả lời cho ta biết.
- Cả ba người ta đều thương yêu hết.
- Ta biết ngươi đều thương yêu cả ba người. Nhưng ta muốn ngươi chọn ra một người nào mà ngươi không ưa thích nhất.
- Không có người nào mà ta không ưa thích hết.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Chắc chắn phải có một người nào ngươi chẳng mấy ưa thích chứ không sai.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Rốt cuộc ngươi hỏi việc này để làm gì thế?
- Ngươi muốn biết chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên.
- Thôi được, ta nói cho ngươi nghe, tại vì ta không có người vợ nào hết!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta không hiểu ngươi muốn nói gì cả?
Quái nhân cười khì một tiếng, nói :
- Ta muốn ngươi mang một trong ba người tặng cho ta làm vợ mà thôi.
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mày biến sắc, thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- Ngươi nói sao?
- Ta muốn lấy vợ mà ngươi cho rằng ba người nhiều quá thì biếu cho ta một người vậy.
Bây giờ Vương Hoa đã hiểu lý do tại sao y đã hỏi một số câu hỏi lạ lùng khó hiểu rồi.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được? Ngươi không bằng lòng chứ gì?
- Đương nhiên ta không bằng lòng rồi.
- Thế thì ngươi bá đạo hết sức.
- Nói sao? Ta bá đạo ư?
Quái nhân nói :
- Chứ còn gì nữa. Ngươi có ba người vợ, trong khi ta không có một người vợ nào hết.
Bảo ngươi biếu cho ta một ngươi mà ngươi cũng không bằng lòng, như thế không phải là bá đạo thì là gì nữa?
Lời nói khùng khùng này làm cho người ta phải cười ngất.
Đồng thời qua lời nói này, người ta đã biết rằng y là một con người đơn thuần bộc trực hết sức.
Nói một cách khác là trí óc y chưa được mở mang.
Vương Hoa nói :
- Ngươi nói thế thì cũng chưa đúng.
- Thế thì phải nói sao mới đúng?
- Tại vì họ là con người, chẳng phải là đồ vật, làm sao ta mang họ biếu cho người khác như là biếu đồ vật được?
- Như thế có gì khác biệt đâu? vì trước sau họ đều thuộc về ngươi cả.
Vương Hoa lắc đầu cười nhạt nói :
- Chẳng nói điều này làm gì, nhưng chắc chắn họ không bằng lòng như thế.
Quái nhân ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao không bằng lòng?
- Tại vì giữa họ và ngươi chẳng có chút tình cảm gì hết.
- Cảm tình là thứ gì?
- Yêu.
Quái nhân lạnh lùng nói :
- Ta không cần thiết cảm tình, ta chỉ cần y làm vợ ta, ngủ chung với ta là được rồi.
Suýt nữa Vương Hoa lại cười khì lên.
Thế rồi hắn nói tiếp :
- Thế thì không được, sinh hoạt của vợ chồng cần phải có cảm tình như thế mới hạnh phúc.
- Ta không biết hạnh phúc là cái gì hết, ta chỉ cần người vợ mà thôi.
Vương Hoa nói :
- Mai sau ngươi sẽ gặp thôi.
- Gặp cái gì? Gặp khỉ giả nhân ư?
- Nữ nhân.
- Ngươi nói láo. Xung quanh vài trăm dặm trong vùng núi này, ta đã lục soát hết.
Ngoại trừ mấy nữ nhân của ngươi ra, ngoài ra toàn là khỉ giả nhân. Ta là con người, chắc không thể nào lấy khỉ giả nhân làm vợ chứ? Bằng không, ta cần gì tìm ngươi thương lượng làm gì nữa?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Ngươi đang thương lượng với ta chăng?
- Đúng thế.
- Ta không bằng lòng thì sao?
Quái nhân ngạc nhiên hỏi :
- Không bằng lòng ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
Quái nhân căm phẫn nói :
- Ta đã nói ngươi là một con người hết sức bá đạo, quả thật chẳng sai chút nào hết.
Ngươi có tới ba người vợ, chỉ biếu cho ta một người mà ngươi cũng tiếc.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên, tại vì họ là con người nên ta không thể tùy tiện biếu cho ngươi. Hơn nữa, ta cũng không thể làm như thế được. Ta nghĩ rằng ngươi ắt phải thông cảm ta mà thôi.
Đối phương căm phẫn nói :
- Ta không biết thông cảm là gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các hạ còn gì để nói nữa chăng?
- Ngươi chưa bằng lòng điều ta yêu cầu mà?
- Ta không thể bằng lòng điều yêu cầu này được.
Quái nhân cười lạnh lùng một tiếng, y giơ tay phải lên đánh một chưởng vào cây tòng già lập tức. Kêu đùng một tiếng, cây tòng già to lớn cỡ hai người ôm chưa hết đã gãy ngang lập tức.
Vương Hoa trông thấy thế, bất giác giật bắn người lên.
Quả thật một đòn này của đối phương đã làm cho Vương Hoa phải cả kinh thất sắc.
Chỉ thấy đối phương hất nhẹ một cái thì cây đại thọ đã gãy đôi lập tức. Nếu như đánh vào thân mình của bất cứ người nào thì có ai chịu nổi nào?
Quái nhân gầm lên nói :
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Sợ chết ư?
- Nếu như ngươi không bằng lòng thì ngươi sẽ chuốc lấy kết quả như cây đại thọ này vậy.
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác giật mình lạnh toát mồ hôi luôn. hắn bèn nói :
- Dù ngươi có giết ta thì cũng thế thôi.
- Cũng thế ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế. Ngươi không lấy được họ đâu.
- Ngươi hãy nói lý do ra xem nào?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Nếu như có người giết chết vợ ngươi thì ngươi có yêu thương đối phương không?
Quái nhân lắc đầu nói :
- Đương nhiên là không rồi.
- Cũng như ngươi đã giết ta đấy.
Quái nhân giật mình suy nghĩ một hồi lâu, nói :
- Nếu như ngươi bằng lòng biếu cho ta một người thì có lẽ họ không phản đối đâu.
bây giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có bằng lòng không thì nói.
- Không!
Gương mặt của quái nhân hiện ra sát khí ngay, nói :
- Có thật ngươi không bằng lòng chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Không thể phụng lệnh.
- Ta sẽ có biện pháp làm cho ngươi bằng lòng chứ không sai.
- Ngươi thử nói xem nào?
- Ta không nói, rồi ngươi sẽ biết thôi. Nhưng mà ngươi chớ hối hận nha.
Vương Hoa nghe đối phương hăm dọa như thế, bất giác giật bắn người lên.
Quái nhân nói :
- Lời nói của ta đến đây thì hết, ngươi có thể trở về tự nhiên.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Rốt cuộc ngươi muốn sử dụng biện pháp gì để đối phó với ta?
- Rồi ngươi sẽ biết sau.
Trong lòng Vương Hoa vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng mà hắn tự biết võ công của mình còn thua quái nhân này xa. Nếu động thủ với đối phương tất nhiên hắn phải thiệt thòi chứ không sai.
Hắn đành cố đè nén cơn tức giận xuống.
Quái nhân lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi cứ trở về đi.
Quả thật Vương Hoa lấy làm khó xử vô cùng. Đi cũng không đành mà ở lại cũng không xong. Nhất thời hắn đã ngây người ra luôn tại chỗ.
Quái nhân thấy Vương Hoa ngẩn người xuất hồn tại đó, nói :
- Chẳng lẽ ngươi bằng lòng rồi chăng?
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Làm gì có chuyện đó.
- Khá lắm, thế thì ngươi cứ chờ đợi xem.
Dứt lời quái nhân lượn mình bỏ đi luôn.
Chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái thì đối phương đã bay nhanh như một con chim, bay xa cả vài chục trượng ngay. Thân pháp thần tốc kinh người hết sức khiến Vương Hoa kinh hãi đứng sững luôn tại chỗ.
Rõ ràng đây là một vấn đề lạ lùng và khó hiểu hết sức. Hắn lấy làm lạ là đối phương lại yêu cầu mình biếu cho y một người vợ.
Xem qua cách ăn nói của đối phương hình như y không đạt được mục đích thì không chịu buông tay đâu. Thế thì đối phương sẽ có hành động kinh người nào đây.
Quả thật Vương Hoa đã lo lắng điều này hết sức.
Làm sao chẳng bảo Vương Hoa hãi hùng. Hắn nghĩ rằng dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi, bây giờ đành để cho nó phát triển rồi hãy tính sau.
Hắn cất bước chạy về hướng thạch động.
Chị em Chương gia và Ngô Tinh từ nơi xa hấp tấp chạy tới. Họ thoáng trông thấy Vương Hoa bình yên trở về, họ mới yên tâm thở phào một cái thật nhẹ nhõm.
Nhưng, Vương Hoa càng cảm thấy buồn rầu nhiều hơn.
Ngô Tinh nóng ruột, cất tiếng hỏi trước :
- Này Vương Hoa, việc xảy ra thế nào?
Nhất thời Vương Hoa chẳng biết nên nói thế nào bây giờ.
Làm sao hắn có can đảm nói sự thật này cho bọn Ngô Tinh và chị em Chương gia nghe.
Chương Thanh Thanh hỏi :
- Ngươi trông thấy quái nhân đó chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Ta gặp y rồi.
- Y nói những gì với ngươi thế?
Vương Hoa sực nghĩ ra một kế, nói :
- Y bảo rằng y muốn kết bạn với ta.
- Có thật chăng?
Đương nhiên thật rồi.
- Thế thì y đâu rồi?
- Đi về rồi.
Chương Linh Linh hỏi :
- Y ở đâu vậy?
- Ta cũng chẳng biết, nhưng mà y bảo rằng y sẽ còn đến tìm ta nữa.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
- Nói như thế chúng ta đã quá lo lắng cho ngươi thôi.
Họ chẳng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc chút nào hết. Nếu như họ mà biết được, họ ắt phải kinh biến ngay.
Thế rồi họ cùng cười với nhau.
Về tới thạch động, Vương Hoa vẫn nói dối với mọi người như thế. Hắn chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Võ Lâm Hoàng Đế mà thôi. Thế nhưng Võ Lâm Hoàng Đế và Quỷ Diện Tiên Ông cứ gần gũi với nhau luôn, làm cho Vương Hoa chẳng có một cơ hội nào để nói chuyện với Võ Lâm Hoàng Đế cả.
Ngày hôm sau, một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra với họ.
Tám môn nhân canh gác thạch động của Quỷ Diện Tiên Ông đã hoàn toàn mất tích trong đêm đó.
Quả thật sự kiện này đã làm cho mọi người giật mình kinh hãi không ít.
Đồng thời Vương Hoa là người sợ hãi nhất. Ngoại trừ một mình hắn, ngoài ra không có bất cứ một người nào biết ai đã gây nên vụ án mất tích một cách ly kỳ này hết.
Quỷ Diện Tiên Ông quýnh quáng đến đỗi đã bước tới bước lui trong thạch động nói :
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế này... ai đã có một bản lãnh kinh người đến thế. Chỉ trong một đêm lại hạ được cả tám môn nhân của ta như thế?
U Linh Nữ nói :
- Phải chăng chính là bọn người của Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên?
Quỷ Diện Tiên Ông khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ chính là bọn này thôi.
Thiết Đao Tiều Chủ tiếp lời nói :
- Chúng ta hãy lục soát một lần nữa xem sao?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Phải, chúng ta hãy lục soát xem nào. Nếu quả thật chính bọn Vương Bán Tiên gây nên việc này, chúng ta ắt phải tìm được chút ít dấu vết chứ không sai.
Thế rồi tất cả mọi người cùng đi ra thạch động hết.
Bấy giờ Võ Lâm Hoàng Đế lại nói tiếp :
- Bất kể có tìm được dấu vết gì hay không, trong vòng hai tiếng đồng hồ chúng ta phải trở về thạch động hội họp lại nha.
Mọi người thảy đều đồng ý như thế.
Hai tiếng đồng hồ sau họ đã quay trở về thạch động.
Nhưng một sự việc kinh người lại xảy ra tiếp.
Tại vì số người quay trở về thạch động đã thiếu mất ba người.
Xem tiếp hồi 100 Vì tình hy sinh