Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vô cùng ngượng ngập, hầu như ánh mắt của Trần Mặc chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô, Nam Ngữ cố gắng ăn nhanh cho xong rồi quay trở về Đài truyền hình, cô luống cuống đứng dậy.
"Tôi có chút chuyện phải về đài truyền hình rồi, bữa ăn này cứ để tôi mời.
Tôi xin phép."
Trần Mặc cũng đứng dậy, thái độ trốn tránh của cô rõ ràng như thế bỗng khiến anh ta cảm thấy hơi buồn bã.
Nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười
"Để tôi đưa cô về."
Nam Ngữ xua tay "Không cần đâu" rồi cầm lấy túi xách, bước nhanh ra ngoài.
Trần Mặc nhìn theo bóng dáng cô, thở dài, phải chăng anh đã quá vội vã?
Nam Ngữ đi được một đoạn, nhìn lại, thấy anh ta không đuổi theo sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Mặc này, mới gặp anh ta có một lần đã nói thích cô, lần trước Hàn Nhược Uyên còn nói anh đã bỏ một số tiền lớn để mua lại số tờ rơi, bây giờ đột ngột thổ lộ, Nam Ngữ cảm thấy không tin.
Cho dù đúng như lời anh ta nói là vì tiếng sét ái tình đi chăng nữa thì cô cũng không thích anh ta.
Người mà cô rung động chỉ có một người.
Tối qua Nam Ngữ nằm trăn trở trên giường không ngủ được, cô phát hiện ra là mình đang nhớ tới Mộ Hàn, cô cũng có cảm xúc với anh, nhưng mà cô vẫn chưa đủ can đảm để bắt đầu lại.
Nam Ngữ trở về đài truyền hình, kiểm tra điện thoại mới phát hiện rằng Mộ Hàn nhắn tin tới, ban nãy cô để chế độ im lặng nên không biết, anh nói rằng Kỳ Kỳ rất ngoan, uống thuốc ăn cơm xong liền đi ngủ tiếp, còn hỏi cô đang làm gì.
Nhưng mãi không thấy cô trả lời thì sốt ruột nhắn cả Wechat cho cô, nếu là mấy lần trước thì nhất định Nam Ngữ sẽ bực bội, nghĩ rằng anh đang quản thúc mình quá nhiều, nhưng lần này lại khác, cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Khóe môi Nam Ngữ cười cười nhắn lại cho anh.
"Tôi vừa đi ăn với đồng nghiệp về nên không chú ý điện thoại, cảm ơn anh đã chăm sóc Kỳ Kỳ."
Chưa đầy một phút anh đã trả lời.
"Đồng nghiệp nào? Nam hay nữ?"
Nhớ tới Trần Mặc, Nam Ngữ liền nhắn lại.
"Nữ."
Mộ Hàn "Được rồi.
Nữ thì được."
Anh định nhắn thêm là "Cấm em đi ăn với người đàn ông khác" nhưng lại xóa đi, anh sợ cô sẽ khó chịu, làm mình làm mẩy vì anh quản thúc cô quá nhiều.
Lúc này Nam Ngữ khẽ bật cười vì giọng điệu trẻ con của anh, Mộ Hàn trầm tư suy nghĩ một lát, gọi trợ lý Lưu vào.
"Mộ tổng có gì dặn dò ạ?"
Trợ lý Lưu mấy hôm nay sắc mặt hồng hào, bởi vì anh ta không phải tăng ca nữa, bên trong giọng nói còn có vẻ rất hưng phấn.
"Trợ lý Lưu, con gái thường thích quà gì?"
Anh đột ngột hỏi, trợ lý Lưu không phản ứng kịp "Dạ?"
Ánh mắt Mộ Hàn lạnh như băng quét qua, anh ta toát mồ hôi hột, run rẩy đáp.
"Hoa tươi, socola, gấu bông, đồ ăn ngon, quần áo đẹp, trang sức đắt tiền..."
Mộ Hàn lấy tay xoa xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ rất chăm chú, lần trước tặng hoa cô có vẻ không thích, quần áo anh cũng đã mua cho cô nhưng không hề thấy cô mặc, mấy lần đi ăn với anh thì cô hoàn toàn ăn rất ít...
Trợ lý Lưu đứng một bên khẽ quan sát sắc mặt Mộ Hàn, đột nhiên Đại boss lại hỏi như vậy, hay là anh muốn chuẩn bị quà cho tiểu thư Nam Ngữ?
Ánh mắt anh một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt của trợ lý Lưu, chất giọng lạnh băng như thường lệ.
"Cậu chắc chắn chứ?"
Anh ta liếm môi đáp "Vâng...theo tôi được biết thì là như vậy ạ."
"Vậy cậu đi chuẩn bị mọi thứ cho tôi.
Nhớ là phải khiến cho cô ấy thích."
Anh nói ngắn gọn, vậy mà mỗi lời nói lại như tảng đá đè lên người trợ lý Lưu, Mộ Hàn nói xong lạnh lùng đuổi anh ta ra ngoài.
Trợ lý Lưu khóc không ra nước mắt, gọi điện cho mẹ nói.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà.."
*
*
*
Hàn Nhược Uyên bắt gặp cả buổi chiều nay Nam Ngữ cứ thơ thẩn, tan làm cô định qua Mộ gia đón Kỳ Kỳ, ai ngờ vừa bước ra khỏi đài truyền hình lại nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc.
Khi cô vừa bước ra, ánh mắt của anh đã không hề rời đi.
"Mami!"
Nam Ngữ đến gần, cửa xe ô tô đã hạ xuống, Kỳ Kỳ ló đầu ra gọi cô.
Vừa đặt một chân lên xe, cả người cô lập tức rơi vào lồng ngực vạm vỡ quen thuộc.
Mộ Hàn nhắm mắt, ôm chặt cô rồi hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng anh có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ cả ngày hôm nay anh đã trông Kỳ Kỳ, rồi còn đi làm nữa...
"Anh sao vậy?"
Nam Ngữ hỏi, có chút lo lắng.
"Mami ơi, cả ngày hôm nay baba chơi với con, baba nói rằng nhớ mami..."
Kỳ Kỳ bám vào đùi cô, nói.
Khóe môi Mộ Hàn hơi cong nhẹ, tiểu bảo bối này đúng là không phí công anh chăm sóc, Nam Ngữ vừa nghe đã quay sang lo lắng hỏi anh.
"Mộ Hàn, anh mệt lắm sao?"
"Có một chút."
Anh nhân cơ hội bế cô ngồi lên đùi rồi gục mặt vào vai cô.
Nam Ngữ lúng túng ngại ngùng nhìn sang tài xế, trợ lý Lưu tự động bật chế độ tàng hình, còn Kỳ Kỳ không biết đã leo lên ghế phụ từ lúc nào, chuyên tâm lắp ráp mô hình siêu nhân.
Bốn người bọn họ bây giờ, giống như chỉ có cô và Mộ Hàn là ở cùng một không gian riêng.
Gương mặt Mộ Hàn điển trai, sống mũi cao ráo, giờ cô mới biết lông mi anh cũng rất dài, anh gục đầu xuống vai cô đầy thân mật, bàn tay thon dài khẽ ôm eo cô, cả người anh cao lớn mà bây giờ lại có hành động làm nũng như trẻ con.
Trống ngực Nam Ngữ tự nhiên đập thình thịch, cô khẽ đưa tay ra luồn vào mái tóc anh.
Mộ Hàn đột nhiên cứng đờ người, anh để mặc cô xoa đầu, bình thường anh không hề thích ai chạm vào đầu mình, nhưng riêng cô thì lại khác, bàn tay cô nhẹ nhàng lướt qua mái tóc anh, mùi hương trên người cô cũng làm anh say mê.
Từ xoa đầu cô chuyển sang thái dương anh xoa bóp nhè nhẹ, mong rằng có thể giúp anh dễ chịu hơn một chút.
Mộ Hàn không nói gì, cả người thả lỏng giống như hưởng thụ, tiếp xúc gần với anh thế này, hai gò má cô lại đỏ bừng như hoa đào, Nam Ngữ cố gắng nghĩ ra chuyện gì đó để nói để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
"Mộ Hàn..."
Nam Ngữ bất chợt gọi, anh "Ừm." một tiếng, có chút khàn khàn âm mũi, trầm thấp vô cùng, so với vẻ ngoài cua ranh càng làm người khác mê muội.
Trái tim cô bỗng run nhẹ, những lời đang định nói đổi nhiên quên hết, anh ngẩng mặt lên, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm nhìn cô, hơi thở nóng ấm phảng phất qua làn môi cô.
"Em muốn nói gì?"
Cả người Nam Ngữ như bị đông cứng lại, cổ họng tắc nghẹn, đầu óc trống rỗng phun ra.
"Anh có muốn ăn mì không?"
Dứt lời, cô đã ngay lập tức muốn cắn đứt luôn lưỡi của mình, cái gì mà ăn mì cơ chứ...
Mộ Hàn không trả lời ngay mà lặng lẽ nhìn cô, càng lúc trong mắt càng trở nên sâu thẳm nóng bỏng, tựa như có một đốm lửa nhỏ bên trong không ngừng nhảy nhót.
"Em nghiêm túc sao?"
Anh một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói bây giờ trầm khàn, mê đắm.
Cô đỏ mặt, run rẩy đáp "Vâng..."
Chỉ là ăn mì, bộ dạng anh sao lại nghiêm túc như vậy? Không phải lần trước anh từng đến nhà cô ăn mì rồi hay sao?
Mộ Hàn hít sâu một hơi, vòng tay ở eo cô bỗng siết chặt hơn, nói.
"Trợ lý Lưu, về Mộ gia."
"Sao lại về Mộ gia?"
Cô thắc mắc.
"Bởi vì ở Mộ gia, tôi cảm thấy ăn sẽ ngon hơn."
Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng ái muội, Nam Ngữ đỏ mặt quên cả chống cự, lần đầu tiên nghe lời anh.
p/s Ngắn gọn, súc tích.
Mai có H nha cả nhà.
Và đừng hối ai-em.
Lí do mình đã giải thích rồi nha.
Danh Sách Chương: