“Ầy... chuyện này thật là...” tôi còn đang cảm thán đã bị nhảy vào miệng ngồi.
“Bây giờ nó thảm lắm, mỗi tuần phải ghé thăm nhà ổng ít nhất một tuần để bồi dưỡng tình cảm của mình với mẹ chồng, mà được cái theo con Uyên kể thì ba mẹ ổng tốt lắm, chiều chuộng nó còn hơn cả ông Chí nữa.” Jen chêm thêm vào “Hôm nay nè... mẹ của ổng bảo nó qua nhà dùng bữa, đâu có chối được...”
“Bởi vậy nó mới không có ở đây hả?” Lâm chốt lại câu cuối.
“Ừ.” Jen gật đầu.
“Mà mày nghĩ coi, ổng giàu như vậy sao không tiếp quản việc kinh doanh của nhà ổng, lại đi làm hướng dẫn viên như vậy, lương tháng đâu có bao nhiêu.” Anh Nhây thắc mắc.
Và như vậy, một cách nhanh chóng, từ chuyện tình của con Uyên, tụi nó đã nhanh chóng lạng sang điều tra vấn đề của ông Chí.
“Ờ, mày nói đúng, mà hay hơn nữa là gia đình ổng không cấm cản gì ha... trong phim bình thường hay như vậy mà.” Văn Mơ Mộng cười hơ hơ... tâm hồn như treo ngược trên dây điện.
“Mấy cô nương tám xong chưa, đi qua nhà thầy Quốc thôi, trễ rồi.” Khang Ảo từ bên ngoài chạy vào, khoác vai Văn Mơ.
Nghe xong câu nói của Khang, tụi nó bắt đầu xách túi lên đứng dậy chạy ra ngoài... có mỗi mình tôi vẫn luôn dõi mắt theo hai cái đứa khoác vai đứng thì thầm nhau nghe kia.
Ai nói gì thì nói nha, tôi vẫn cảm thấy hai cái đứa này rất hợp nhau... một đứa thì tối ngày ảo tưởng, một đứa tối ngày mơ mộng... còn không hợp nhau à.
Nhiều khi tôi đưa ra ý tưởng nên ghép đôi hai cái đứa này với nhau, lại bị tụi nó gạt phăng như xua đuổi mấy con hủi.
Tụi mày cứ chờ đó, một ngày nọ hai đứa này thành cặp thì ngồi đó mà ấm ức...
Ngày hôm đó,...
Trên đường lớn có một đoàn người xe trước xe sau nối nhau thành một hàng dài, hò hét í ới kéo nhau đi thăm thầy cô... trong đoàn người đó, có cả một giáo viên năm nay đã 25...
Khi đến nhà thầy Quốc, cả đám đứng choáng hết cả con đường bên ngoài, bấm chuông liên tục mà chẳng thấy ai ra mở cửa... trong khi người đi đường cứ liên tục lên tiếng khó chịu khi bị cản lối đi: “Mau tránh ra!” “Làm cái gì mà đứng tụ tập một đống vậy?” “Thật là thất đức, mới sáng sớm mùng ba đã kéo đi đòi nợ. Tính làm cho người ta cả năm không ngẩng đầu lên được hay sao vậy không biết.”
“...” Thầy Quốc à, thầy mà không mau chóng bước ra đây mở cửa, không khéo 11A4 tụi em hôm nay đến đây thật sự để đòi mạng thầy đấy!!
Cô Hương lấy điện thoại ra: “Để cô gọi thầy thử xem.”
Cô vừa dứt lời đã thấy Kha từ bên trong lon ton chạy ra: “Haha, để các bạn đợi lâu rồi, mau vào nhà vào nhà đi.”
Cậu ta vừa mở cửa xong đã bị cả bọn nhào vô hội đồng, Kha la oai oái: “Không phải tui ra mở cửa chậm chạp, mà tại thầy Quốc làm lạc cái chìa khóa nhà, cả đám phải túa ra đi tìm cho ổng, có chửi thì chửi ổng ấy, đừng chửi tui!!”“...”
Vừa vào nhà, chúng tôi đã trông thấy thầy Anh đang ngồi trên ghế hàn thuyên với thầy Quốc, trong khi mấy đứa còn lại đang phân bố rộng rãi trong nhà thành từng nhóm. Cụm đánh bài, cụm chơi lô tô... không khí vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Con Anh Nhây vừa thấy thầy Anh ngồi đó, cứ như động phải tổ kiến, lập tức xoay người tránh thầy.
Chẳng hiểu hai người này đang trong cái mối quan hệ như thế nào... dạo trước thì con Anh là người cứ chạy nháo lên đi tìm thầy Anh, hôm nào thấy người ta không dạy lập tức xới tung cả cái trường lên, vẫn không thấy thì moi cho bằng được địa chỉ nhà thầy từ ông thầy giám thị già chạy đến nhà người ta tìm.
Bây giờ lại là loại quan hệ, chỉ cần thấy thầy, con anh sẽ trốn chui trốn nhủi, trong khi thầy lại là người mặt dầy chạy đến tiếp cận con nhỏ.
Thật sự mà nói, tôi nhìn hai người này mà cảm thấy rất nhức đầu.
Anh Nhây chạy ra sau lưng tôi đứng trốn thầy. Mà dễ gì trốn được. Con nhỏ vừa bước qua khỏi cánh cửa đã rơi thẳng vào tầm mắt của thầy, cũng như đã vô tình bước thẳng vào cái bẫy, bây giờ muốn chạy đi đâu cũng không được nữa rồi.
Thấy thầy Anh bình tĩnh đứng dậy, nở một nụ cười lưu manh nhìn về phía này, tôi chậm rãi nhích người qua một bên, để lộ nó đang co ro một đống.
Thầy Anh thản nhiên cho hai tay vào túi quần đi thẳng về phía nó... không biết là ngẫu nhiên hay đã dặn dò từ trước... mà thầy cũng mặc một cái hoodie màu đen.
Tôi thấy thầy đi đến, liền lặn ra chỗ khác, mấy đứa xung quanh thấy vậy cũng chạy mất dép, để lại nó nghiến răng nhìn từng đứa một.
Sau đó... sau đó thì... một cảnh tượng cực kì hoành tráng đã xuất hiện.
Anh bĩnh tĩnh nắm tay con Anh Nhây, lại nắm vô cùng chặt... còn ngang nhiên kéo nó đứng ngang tầm với mình, nhìn về phía chúng tôi đang trố mắt nhìn... kể cả cô Hương cũng không thèm giấu vẻ ngạc nhiên của mình, há mồm đến mức hàm răng sắp rớt ra ngoài luô n rồi.
Khải không biết từ khi nào đã thản nhiên đứng bên cạnh tôi, chỉ nhìn về phía đó nhếch mép cười, chứ không quan tâm gì đến tôi.
Tôi vẫn còn chưa tiêu hóa kịp... cái này là thể loại tình huống gì đây nhỉ.
Anh Nhây đỏ mặt cúi gằm, trong khi thầy Anh tuyên bố: “Thầy với Quỳnh Anh chính thức quen nhau... ba ngày rồi.”
“HẢ???”
Tất nhiên đây là phản ứng của tất cả mọi người ở đây, chỉ trừ hai thầy cô vẫn còn bình tĩnh lắm, chỉ có nuốt nước bọt một cái.
Câu nói của thầy như khiến không gian ở đây bùng nổ, tụi nó sấn tới đè Anh Nhây ra tra khảo...
Nhìn tình trạng con Anh bây giờ thì tôi mới nghĩ lại... hồi đó khi tụi nó tra khảo mối quan hệ của tôi và Khải... cũng không đáng sợ gì mấy.
Tôi đứng ngẫm nghĩ một hồi: “Vậy là... hai người chính thức quen nhau hôm mùng một à?”
“Ừ.” Anh Nhây cười khổ.”Quen người ta mà sao mày nhìn đau đớn thế kia?”
“Á, con này láo... bla bla...”
Nó lại tiếp tục bị đè ra...
Thầy Anh... thấy vợ mình bị ăn hiếp dữ quá, liền dùng quyền lợi của giáo viên, trừng mắt nhìn chúng tôi: “Còn không mau tránh ra, nếu không đừng trách tại sao tháng sau trong cột điểm của mỗi đứa có thêm một con 0.”
Nghe xong câu này, tụi nó trong một giây chạy ra xa 2m theo phản xạ, sau đó đứng ngậm ngùi xé nhẹ vạt áo:
“Thầy chơi ăn gian.” Có đứa bĩu môi.
“Thầy thật quá đáng.” Có đứa thè lưỡi... tỏ vẻ bất công.
“Là mấy đứa quá đáng với Quỳnh Anh trước.” Thầy Anh đưa tay kéo Anh Nhây đứng sát cạnh mình.
“...” thầy à!!!!
Trước đây thầy lúc nào cũng con bé này... con khỉ này... bây giờ thầy mà mở miệng thì lại một tiếng Quỳnh Anh, hai tiếng cũng Quỳnh Anh. Thầy có biết, cái tính cách của nó chẳng phù hợp với cái tên đó một chút nào!!!
Tất nhiên, tôi chỉ có thể rủa xả thầm trong lòng cái ông thầy việc công việc tư trộn lẫn vào nhau kia...
Hồi lâu sau đó, con Anh nó mới kể với tôi, thật ra ngày hôm nay, là do anh bảo cả hai cùng mặc hoodie đen, nó còn vô cùng hào hứng hưởng ứng lời đề nghị này cơ... nhưng mà đến khi thấy anh trong cái hoodie nhìn vô cùng trẻ trung đó... nó lại cảm thấy ngượng ngùng không dám đối mặt với anh... tính của nó đó giờ rất hay xấu hổ, chẳng qua là thích thể hiện cho mọi người thấy nó là một con nhỏ nguy hiểm để che đậy tính cách thật thôi.
Đôi khi tôi cảm thấy con này rất đáng yêu... giống như mấy con mèo cứ xù lông lên mỗi khi có ai nó không thích vuốt ve vậy.
Sau đó... chúng tôi chuyển sự chú ý từ cặp đôi Anh Anh sang sự biến mất của Băng.
Hôm nay Băng lại không đến... dạo gần đây đi học cũng chẳng buồn đi.
Tôi hỏi nhỏ Khải: “Băng không đi à?”
Khải chỉ nhún vai: “Băng chuyển trường rồi.”
Tôi im lặng một lúc, mới nhỏ nhẹ hỏi: “Dù cho có chuyển trường đi chăng nữa... cũng không phải là muốn hoàn toàn cắt đứt với trường mình đấy chứ, những dịp như thế này mà cũng không thèm đi sao...?”
Khải khẽ đưa tầm mắt về phía xa, giống như đang hồi tưởng “Không. Bản thân cô ấy vốn rất yếu... bình thường cũng rất hạn chế ra khỏi nhà. Tất cả bạn bè cô ấy có, đều là những người tốt, có thể kiên trì ở bên cạnh một cô bạn... có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Mà nói ra lại thấy, thật ra Băng rất đáng thương.”
“Vậy... nếu tui muốn làm thân với Băng... liệu có được không?”
Tôi ngập ngừng hỏi, vì ngượng nên cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nghịch vạt áo của mình.
Thấy Khải không nói không rằng, tôi chậm rãi khẽ đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt hết sức dịu dàng, cùng với mép môi hơi nhếch lên... ánh mắt đen ngòm như xoáy sâu vào người tôi, nụ cười như ngưng đọng thời gian.Dù là hắn chỉ ngồi im, nhưng qua ánh mắt đó, tôi lại có cảm giác giống như bàn tay ấm áp của hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve tôi... vuốt đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn, làm trái tim tôi rung động mãnh liệt.
Khải đột ngột vươn tay, vuốt nhẹ phần tóc rối bù vướng bên má tôi... sau đó... sau đó lại chuyển dần sang má tôi, áp sát tay mình vào. Hơi ấm từ bàn tay hắn nhanh chóng truyền sang, làm tim tôi đập thình thịch.
Tôi hơi hoảng hốt lên tiếng: “Khoan... khoan đã...”
Cái phần '...tụi nó thấy bây giờ...' của tôi bị nuốt lại vào miệng bởi câu nói chặn ngang của Khải: “Chuyện đó... tại sao lại không?”
“Ừm...”
Tôi gật đầu một cái rồi lại im lặng, rơi vào ánh mắt của Khải. Hắn và tôi chỉ im lặng nhìn nhau không nói gì.
Đột ngột, Khải phì cười thở ra một cái, lập tức áp sát khoát vai tôi, kéo tôi hơi tựa vào người hắn: “Bạn gái tui đúng là người tốt.”
Hai má tôi cảm thấy nóng nóng.
Tôi xấu hổ nhìn sang tụi nó, chỉ thấy tụi nó đang thật xôm tụ nói chuyện đùa giỡn với thầy cô.
Nhìn vào chẳng khác nào đây là một buổi tụ tập của đám nhóc, chứ không hề có sự tồn tại của ba thầy cô.
...
Thảo Mai (thiệt ra con người ta tên Thảo, bị tụi nó thêm chữ Mai) bên 11A1 đột nhiên khoát tay tôi, ghé sát cười toe toét: “Vừa rồi có phải Khải vừa cười hay không?”
Tôi vừa gặm cây kem vừa gật đầu... mắt hướng về phía Khải đang cùng tụi con trai loay hoay trong bếp làm cái gì đó.
“Hehe... bà tạo nên kì tích rồi đó, trong mắt 11A1 tụi này thì bà là thần tượng rồi.” Thảo Mai tiếp tục cười, và tiếp tục nói những lời khiến tôi bị xoay mòng mòng.
“Ý bà là sao?” tôi ngạc nhiên nhìn Thảo... cô nàng cũng hướng mắt về phía Khải, uống một ngụm nước.
“Bình thường cậu ta như cục đá trôi giữa thau nước. Lềnh bà lềnh bềnh, chẳng bao giờ chịu cười, lúc nào cũng lạnh lạnh lùng lùng, đám tụi tui cứ tưởng, Khải chỉ có một vẻ mặt, một biểu cảm duy nhất... cứ tưởng cậu ta sẽ sống cả đời với cái mặt than đó, không ngờ bà lại xuất hiện. Chỉ có ở bên bà, Khải mới biểu lộ ra nhiều cảm xúc như vậy.”
“...”
“Nói bà nghe, có nhiều khi tụi nó xúm vào chọc cười Khải, chọc đến mức, tui là đứa ngồi kế bên còn cười đến mức đau bụng, đau bụng đến mức phải ôm bụng... mà đang khoanh tay ôm bụng, bị con Mai nó đẩy cho lọt xuống ghế, cả đám kia như bị động kinh cười ầm lên... vậy mà Khải vẫn không hé răng ấy.”
“...” biểu cảm lạnh lùng này của hắn tôi hiểu rất rõ... Dù cho chỉ là qua lời kể, tôi vẫn còn thể tưởng tượng ra được ánh mắt khinh bỉ cùng nội tâm phức tạp của hắn lúc bấy giờ... khi phải học chung với mấy đứa có vấn đề thần kinh như thế này.
Thảo Mai tiếp tục cười nói: “Cho nên ấy mà... mỗi khi Khải cười, giống như một hiện tượng lạ vậy. Bà không cần làm gì, cũng có thể khiến cậu ta cười dịu dàng như vậy, làm tụi này chết khiếp ấy... còn tưởng hôm nay hắn bị ai nhập rồi.”
“...” tôi chẳng biết phải nói gì, ngoài tủm tỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Khải ấy... hình như người ta thích bà lắm, trân trọng nha.”
“Cảm ơn nha.” Tôi cúi đầu mỉm cười, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ,... cả người tôi nóng hừng hực lên.
Tuấn từ trong bếp bước ra, tay áo vốn dài đến cổ tay được kéo lên gọn gàng, nhìn vô cùng khỏe khoắn, cậu ta cầm trên tay hai bịch nylon lớn: “Đi ra sân ăn đồ nướng.”
Tụi tôi liền chạy vào bếp xem có gì làm giúp được thì giúp, tụi nó phân cho tụi tôi đem chén dĩa này nọ ra sân, để lên cái bàn lớn.
Sau đó, công cuộc đánh chén bắt đầu.
Chúng tôi vừa uống vừa ăn, quẫy tới tận tối... khi mà trời đã không còn đủ sáng để có thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, tụi nó mới lục đục kéo nhau dọn dẹp rồi vào nhà làm tăng hai.
Tăng hai cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là một nhóm mở karaoke trong phòng khách của nhà thầy lên hát, đám xung quanh nhảy múa quay cuồng, cầm lon bia trên tay tu ừng ực.
Hát xong thì tụi nó chuyển sang mở nhạc, gầy sòng.
Hình như tối hôm đó... tôi ngủ luôn ở nhà thầy vì say quá không đi nổi... chỉ nhớ trong mơ màng hình ảnh cô Hương say bí tỉ, một tay khoác vai thầy Quốc, một tay khoác vai thầy Anh, cười toe toét.
...
Sáng mùng bốn đẹp trời...
Tiếng điện thoại của thằng điên nào đó với bài hát mở đầu của phim Doraemon vang vọng vào tai tôi.
Tôi nhíu mày chống tay bò dậy, mắt không ngay lập tức thích nghi được với ánh sáng chói lóa bên ngoài nên đưa tay lên che mắt theo phản xạ, ngay lập tức giật mình vì nhận ra cái gì đang diễn ra.
Tôi ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, gần như há hốc mồm.
Bản thân tôi đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh tôi, trên bàn, gầm bàn, ghế sô pha đối diện, dưới sàn tụi nó nằm lê lết gác chân gác tay lên nhau như một mớ hỗn độn.
Nam nữ không phân biệt, tuổi tác không phân biệt, tướng nằm dáng nằm khuôn mặt khi nằm đầy đủ góc cạnh kiểu dáng vô cùng phong phú, trên sàn, vỏ lon bia vương vãi khắp nơi.
Ha... chắc đây là cảnh tượng ngàn năm có một. Tôi liền quay người tìm cái điện thoại của mình, bắt đầu đứng lên ghế chụp hình... zoom nè, chụp nè... đổi góc nè... chụp nè... haha.
Nhờ chụp hình tôi lại phát hiện... con Lâm với Minh đã biến mất... chắc lại lén lút đi đâu rồi.
Tôi chụp hình xong mới để ý thấy bên cạnh mình còn có cái áo khoác màu đen của ai đó... sáng nay đã trùm lên người giữ ấm cho tôi.
Nhớ ra thì... hình như hồi sáng hôm qua có trông thấy nó trên người Khải.
Mặt tôi lại hơi nóng lên, nhìn về phía hắn đang nằm dài dưới sàn, ở một vị trí cực kì gần tôi, thì tôi lại cảm thấy cảm động không thôi. Cơ mà đừng nói, lên được trên ghế nằm cũng là nhờ hắn đem tôi lên đấy nhé...
Mặt tôi càng ngày càng đỏ, càng ngày càng nóng...
Tôi lại vô thức nhìn sang Khải, khuôn mặt lúc ngủ của hắn ngây ngô hệt như trẻ con... tay tôi đang cầm điện thoại xoay về phía hắn... trong vô thức, nhấn chụp hình một cái.