Văn Mơ và Khang Ảo bị dân chúng rắp tâm hãm hại, còn chẳng hay biết gì, ngây thơ đi theo mấy con sói già trước mặt. Vốn là lớp tôi có hai cửa.
Tụi con trai cùng với Khang Ảo đang ở trong lớp nói chuyện rôm rả, thì tụi con gái bước vào.
Ngay lập tức, tất cả tụi nó đều chạy hết ra ngoài, để lại trong lớp hai cái người đó. Còn lại thì thay phiên nhau giữ cửa cho hai cái đứa ở trong không chạy ra được, tốp còn lại chạy đi lấy ổ khóa khóa luôn cửa ra của người ta.
Một nhóm khác đứng bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Kết quả là hai người kia bị nhốt trong phòng kín. Hai người bọn họ... cả đến khi chúng tôi đã an toàn ở phòng bên cạnh dùng thiết bị nghe lén của Huy Gay để nghe ngóng tình hình vẫn chưa nhận ra có chuyện gì đang xảy ra.
Cứ đà này thì sau này lúc có thiên tai ập đến, việc đầu tiên tụi tôi phải làm là thức tỉnh hai cái đứa này trước. Ngu ngơ cũng phải có mức độ!! Mãi ngớ ngẩn như thế thì biết phải làm sao?
Sau một hồi ngượng ngượng ngùng ngùng vô cùng khó xử thì cuối cùng Khang Ảo là đứa mở miệng đầu tiên.
Bên cạnh tôi, con Jen búng tay một cái: “Đúng rồi, con trai phải vậy chứ!!”
Tôi chép miệng, im lặng nghe ngón tiếp tình hình bên kia.
...
Khang Ảo nói nhỏ xíu: “Bà giận tui hả?”
“...”
Rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời vừa Văn Mơ, nó nói tiếp: “Bà... tui không có chuyện như bà nghĩ đâu.”
Văn Mơ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tui nghĩ cái gì?”
“Không phải là bà nghi ngờ tui có con khác sao?”
“...” Văn chỉ nhìn xuống sàn nhà, cách chỗ nó đứng một đoạn, có vài con kiến nhỏ đang tha một mẫu bánh vụn.
“Bà muốn tui phải làm gì bà mới tin là tui không có người khác đây?”
“Tui không biết.” Nó vẫn không dám đối mặt, đưa tầm mắt về phía xa... thật sự lúc này, nó không thể nhìn thẳng vào mặt của Khang.
Đột nhiên, vai bị nắm nhẹ làm nó giật mình... nó nhìn về phía trước mặt theo phản xạ... Khang ở rất gần Văn... đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt đáng yêu của nó.
“Nhìn vào mắt tui... rồi nói.”
Văn run run trước ánh nhìn của Khang, khi mà ánh mắt đó quá chính trực... nó khiến cho Văn tin tưởng. Nó sợ hãi, nó sợ rằng mình sẽ sai lầm, lại càng sợ quyết định sai lầm của mình sẽ khiến cho mình bị tổn thương.
Nó nghiêm chỉnh nhìn Khang: “Ông có thể làm cho tui tin tưởng?”
“Ừ. Chắc chắn tui sẽ làm được.”
“Vậy, tui tin ông... sau này, nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa, hãy nhìn thẳng vào tui, rồi bảo tui tin ông. Tui chắc chắn sẽ tin ông.”Lúc đó... cả đám ở phòng bên cạnh đứa nào đứa náy da gà nổi thành lớp thành lớp.
Con Jen lại bình luận: “Cha mẹ ơi, giờ mới biết con Văn nói chuyện sến chảy nước.”
Sau đó... khi đã thấy hai đứa kia làm hòa rồi, lớp tôi mới thủng thẳng đi mở cửa cho tụi nó, ngặt nỗi, chìa khóa đút vào, mà khóa không có nhúc nhích, tụi nó tá hỏa hết cả lên khi mà hai đứa bị nhốt ở bên trong mặt nặng mày nhẹ liếc từng đứa một bên ngoài.
Kết quả là phải nhờ đến bác bảo vệ... cưa luôn cái khóa mới có thể mở được cửa cho hai đứa kia... sau đó, cả đám bị xách tai lên phòng giám thị, nghe chửi cho một hơi vì tội chơi dại.
Bị chửi ấy mà đứa nào đứa nấy cười toét cả miệng.
Sau vụ đó, hai đứa tụi nó chính thức làm hòa, chính thức công khai mối quan hệ của tụi nó cho mấy đứa trong lớp, mà... cái gì có lợi nó luôn luôn tồn tại thêm cái hại.
Chúng tôi bỏ chất xám bỏ công sức ra để giúp cho hai cái đứa đó làm hòa với nhau. Làm hòa với nhau để tụi nó thể hiện tình cảm cho ai xem thế kia!!
Trong lớp thì nắm tay nắm chân, thân thân thiết thiết. Ra khỏi lớp thì kè kè bên nhau 24/24, chúng nó dính nhau như sam. Đến mức mà con Lam Lười bạn thân con Văn, với thằng Bảo bạn thân thằng Khang phải ôm nhau than trời vì hình như mình đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của đứa bạn.
Rõ ràng mục đích ban đầu của chúng tôi đâu có phải như vậy. Chẳng qua là tôi nhớ mấy cái lần tụi nó chí chóe với nhau, chọc cho cả lớp cười um cả lên... bây giờ tại sao lại thành ra như vậy rồi.
Đến con Jen còn phải thở dài: “Tao nguyền rủa cái đứa nào hồi đó bảo tao nghĩ cách giúp hai đứa này.”
“...” tôi.
Trải qua năm tiết học dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng được thả về nhà. Dạo gần đây vì trường tôi đang bước vào giai đoạn kiểm tra một tiết nên lượng bài tập không thể đùa được... mà vào lớp không khi cũng vô cùng căng thẳng.
Tiếng chuông reo kết thúc giờ học, chính là vị thần cứu tinh mà tôi vô cùng thờ phụng.
Tôi chờ Khải ở bãi giữ xe... trời nắng gắt gao đến mức tôi cảm thấy bao nhiêu nước trên da mình đều đã bị hút đi hết rồi.
Hắn dắt xe lại từ xa nhìn thấy tôi đã nhíu mày, quăng lên vai tôi cái áo khoác màu xám của mình.
Mùi hương của hắn thoang thoảng xộc vào mũi vô cùng dễ chịu. Khải nhíu mày: “Tối hôm qua tui đã nhắn tin bảo bà đem theo áo khoác mà, trời thì nắng như thế này... mà đứng phơi người ra đó.”
Tôi vừa mặc cái áo vào đã cười lớn... nó dài tới tận đầu gối của tôi, còn tay áo thì khỏi nói thùng thà thùng thình.
Trước đó đã từng mượn áo của Khải mặc mấy lần, nhưng mà tại sao cái áo này nó lại to đến vậy nha!!
Khải im lặng trước nụ cười của tôi, nhẹ nhàng đặt cái nón bảo hiểm lên đầu tôi, lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe.”
Tôi gật đầu lon ton leo lên xe, ngồi sau lưng Khải ôm ngang eo hắn.
Bụng hắn run run, hình như đang cười....
Sau một tuần học hỏi tài nấu ăn của Khải, tôi đã có thể chính thức nấu một bàn ăn truyền thống, đầy đủ ba món mặn, một món canh.
Khải nhìn học trò của mình... e hèm, cũng chính là tôi đứng trong bếp thành thục làm tất cả mọi thứ thì khẽ cười, xoa nhẹ đầu tôi một cái lại trở ra phòng khách xem ti vi.
Tôi càng ngày càng thấy chúng tôi cứ như đang sống chung. Khải lúc nào cũng ở lại nhà tôi ăn trưa, ngủ trưa, ăn chiều, hèm... thiếu cái ngủ lại nữa.
Đôi khi tôi rất muốn hỏi tại sao hắn cứ thích ăn dằm nằm dề ở nhà tôi mặc bị tôi đuổi tới tấp, nhưng thấy khuôn mặt ngây thơ của hắn mỗi khi tôi định mở miệng... lại không có từ nào lọt ra được.
Tôi xốc xốc rổ tôm cho ráo nước, bắt đầu lột vỏ. Ăn uống cùng với Khải một thời gian, tôi mới biết hắn ghét ăn bầu, tình cờ tôi cũng ghét ăn bầu. Khải ghét ăn tôm có vỏ, tôi cũng ghét ăn vỏ tôm... dường như gu ăn uống của chúng tôi trùng hợp một cách đáng kinh ngạc.
Đang lột dở vỏ tôm thì điện thoại trong cái túi trước tạp dề của tôi vang lên... tôi không tiện rửa tay, định gọi Khải giúp tôi bắt máy thì hắn đã đứng ở bên cạnh tôi từ khi nào... bình thản thò tay vào trong túi lấy cái điên thoại ra, đưa ra trước mặt tôi.
Một dãy số hoàn toàn xa lạ hiện lên. Tôi gật nhẹ đầu: “Bắt máy giùm tui.”
Khải gật đầu, quẹt ngang màn hình lại áp nó vào tai tôi.
Lúc đầu, vì bất ngờ với bàn tay đột nhiên áp vào da thịt, tôi run run, cả mặt nóng lên, sau đó cố điều chỉnh nhịp tim: “A lô.”
“A lô, có phải con là cô bé lần trước giúp cô tìm lại con trai không?” giọng của một người phụ nữ, nghe vừa quen mà cũng vừa lạ.
“...” tôi mất ba giây để ngẫm nghĩ, mới nhớ ra... à, cô gái ở hồ Con Rùa “Dạ... là con. Cô có việc gì ạ?”
“À... tại vì cô thấy lâu quá mà con không gọi đến, cũng không đến thăm cô.” Giọng cô ấy vô cùng vui vẻ...
“Ồ, chuyện lần đó cũng đâu có gì đâu cô, cô làm vậy tụi con mới ngại chết...” thật ra câu trả lời là... 'đơn giản là vì tôi đã hoàn toàn quên mất việc đó'.
“Cô ở nhà với thằng nhóc cũng buồn lắm, nên con với bạn con hôm nào rảnh thì sang chơi nhé.” Cô ấy tiếp tục nài nỉ tôi.
Nếu như lần đó tôi không trò chuyện với cô ấy, mà nghe cuộc trò chuyện này, còn cứ tưởng cô ấy nằm trong đường dây buôn người gì đó, đang dụ dỗ tụi tôi đến nhà để bày mưu hãm hại...
Nói chuyện với cô ấy thêm chút nữa, phỏng chừng Khải đứng bên cạnh giữ điện thoại cũng đã mỏi hết cả tay, mà rổ tôm tôi cũng đã lột vỏ xong hết cả thì tôi tạm biệt cô ấy, rồi tắt máy.
Khải tựa người vào bàn bếp, khẽ cúi đầu, tay nghịch game trong điện thoại tôi, hắn khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi vừa làm vừa trả lời: “Ừ thì... lần trước tui với con Lâm có giúp người ta tìm lại thằng con trai nên là...”
Môi Khải lập tức vẽ thành một vòng cung tuyệt hảo. Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào tôi, tay đưa lên xoa đầu tôi vô cùng dịu dàng: “Giỏi lắm.”Chẳng hiểu sao dù cho không khí lúc này vô cùng lãng mạn nhưng tôi lại cảm thấy Khải giống như đang khen ngợi con thú cưng của mình hơn là đang khen bạn gái mình thật giỏi.
Tôi phì cười: “Là ai cũng làm vậy thôi, mà tụi này chỉ kéo thằng nhóc đi lòng vòng chứ đâu có làm gì nhiều.”
Hạ à... phải tự thấy tại sao hôm nay mày khiên tốn thế hả.
Khải nhìn tôi vừa làm vừa thở ra, đẩy tôi về phía bồn rửa tay: “Thôi lên nghỉ đi, để đó tui làm cho.”
“...” tôi làm hết rồi mà.
Ăn trưa xong, tôi với hắn đi thay quần áo cho thoải mái.
Khải vài ngày trước đem theo cả một va li quần áo sang nhà tôi, bỏ lại một câu: “Bà cho tui để nhờ, sau này qua đây còn có đồ mà dùng.”
Tôi khóc không ra nước mắt bởi sự vi diệu của hắn, nói đùa: “Vậy có cần tui cũng soạn một va li đồ đem sang nhà ông để hay không?”
“Ơ... sao biết hay vậy?” hắn dùng một bộ mặt thật nghiêm túc để trả lời câu nói đùa của tôi... nếu không nhìn khuôn mặt hắn bây giờ, tôi đã nghĩ hắn chỉ đùa...
Thay quần áo xong, tôi với hắn nằm dài trên sô pha đọc conan, đọc xong thì ngủ quên khi nào không hay.
Đến lúc tôi giật mình thức giấc thì đồng hồ đã điểm ba giờ chiều. Tôi ngáp một cái dài, lại ôm gối, vốn định ngủ tiếp, nhưng chất giọng nhàn nhạt của Khải trên đầu cắt nganng cơn buồn ngủ của tôi: “Mai bà kiểm tra mười lăm phút toán hả?”
“Sao ông biết?” tôi thở dài, dụi đầu vào gối. Kiểm tra gì chứ, chán chết đi được!! Mấy cái con số cứ lùng bùng lùng bùng, tung tăng chạy nhảy trong đầu tôi như sắp điên.
Khải chỉ cười nhạt, túm vai tôi kéo dậy: “Cùng nhau ôn bài nào.”
Sau khi ngủ dậy, tôi có thói quen sẽ đi thẳng một mạch vào trong bếp, mở tủ lạnh bắt đầu tu nước.
Trước đó tôi còn vô cùng nhã nhặn, trước mặt Khải nhất định sẽ giữ hình tượng, nên nào là đổ ra ly, uống nhỏ nhẹ... bây giờ thì khỏi đi, tôi cầm chai nước lớn tu ừng ực.
Sau khi trở ra phòng khách đã thấy mấy cuốn conan của tôi không cánh mà bay, trên bàn bày ra la liệt nào tập toán nào sách toán cùng với hộp bút,...
Tôi nhất thời thở dài... không phải chứ, hắn thật sự muốn học cùng tôi kìa. Nhất định sẽ tức chết vì mất kiên nhẫn cho xem.
Tôi ngồi xuống đối diện Khải, hắn mỉm cười nhìn tôi: “Đừng nhìn tui, nhìn cuốn tập kìa.”
Tôi thở dài nhìn mấy con số, bắt đầu cầm viết lên làm bài... thỉnh thoảng chẳng biết phải làm sao, thì gặm gặm đầu bút, hoặc là với tay lấy ly nước bên cạnh tu thêm một hơi cho hết, sau đó đứng dậy đi hứng nước thêm.
Tôi nhìn con người ung dung trước mặt cảm thấy có chút tủi thân.
Mặc dù hắn đang đọc sách, vậy mà nhất cử nhất động của tôi đều thu hết vào tầm mắt hắn, mỗi khi tôi thể hiện cái bộ mặt không biết làm, hắn sẽ ngay lập tức giúp đỡ tôi.
Ức thêm một cái là dù hắn không đang làm bài tập, vậy mà câu nào hắn cũng biết làm, trong khi tôi quần quật cả buổi chiều, nhìn đi nhìn lại cái đề vẫn thấy nó thật lạ lẫm.
Đây đích thị là sự khác biệt giữa người IQ ba chữ số và hai chữ số.
Mãi lâu sau đó, hắn mới tiết lộ cho tôi biết: “Thật ra, mẹ bà có bí mật liên lạc với tui, nhờ tui giúp bà học. Tui nghĩ nếu thành tích của bà có thể cải thiện, thì mẹ bà sẽ có thêm thiện cảm với tui.”
...
Sau vài tuần bình chọn, cuối cùng cuộc thi 'sắc đẹp' cũng đến ngày thông báo kết quả danh sách những thí sinh được vào vòng trong.
Đứng trước cái bảng thông báo dán chi chít tên và tên... đầu tiên tôi chạy sang bảng nam xem trước, ngẫm nghĩ tên của bạn trai tôi chắc chắn sẽ xuất hiện trên bảng này, và không ngoài dự đoán. Hắn thật sự ở đó.
Sau đó, con Lâm tí ta tí tởn chạy đến từ bên bảng nữ: “Oa!! Oa!! Có tên mày kìa Hạ ơi!! Thật không tin nổi là mày thật sự đậu vào vòng trong kìa!!”
“...” tôi thật sự muốn chạy sang đá nó một cái ngã đập đầu vào góc tường bên cạnh nha.
Từ xa, tôi thấy Luân bên 11A1 đang hớn hở chạy tới, bên cạnh có Khải điềm tĩnh bước đi, hai tay bỏ vào túi quần, khí chất lung linh lóng lánh không chịu nổi.
Hắn ngáp dài một cái, sau khi ngáp xong, hắn đã đứng trước mặt tôi.
“Đậu không?”
Tôi gật đầu. Chẳng hiểu sao dù là đã được lọt vào vòng trong rồi, nhưng tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ thấy tình hình là mình phải chuẩn bị thật kĩ cho phần thi tài năng, không lại trở thành trò cười cho thiên hạ. Thế là cứ vậy, một gánh nặng khác lặng thầm đè lên người tôi.
Tôi thở dài.
Khải xoa đầu tôi: “Thi theo cặp đấy, tui với bà chung một nhóm.”
“Sao ông biết?” mắt tôi sáng rỡ.
“Bạn tui nằm trong ban tổ chức.”
“...” nói vậy là đi cửa sau à?
Khải lại nhếch mép: “Ăn kem không?”
Tôi hơi liếc qua con Lâm định nói là tôi sẽ đi với nó, chứ không bỏ nó để đi với hắn được, thật không ngờ nó đã chạy đi đâu mất tiu, mà Luân cũng không còn dấu tích.
Tôi với Khải vào căn tin mua hai cây kem ăn.
Tôi phải thừa nhận một điều, dạo gần đây tôi cảm thấy Khải càng ngày càng đáng yêu chết đi được.
Mỗi việc tôi thích ăn kem như thế nào, thậm chí thích ăn từ phần rìa vào trong hắn cũng hiểu vô cùng, chu đáo chuẩn bị thêm cho tôi tờ khăn giấy, vì kiểu ăn của tôi rất dễ làm kem chảy ra ngoài.
Hắn đôi khi còn chu đáo đem đến nhà tôi ít thức ăn để nấu bữa trưa cho cả hai.
Hắn còn đem cả cái bịt mắt ướp lạnh cho tôi dùng.
Mỗi buổi sáng hắn còn đem sang lớp tôi một hộp sữa... tôi vừa cảm thấy ngán hương vị này, ngày hôm sau lập tức hắn đưa cho tôi hương vị khác, dù cho tôi chẳng nói gì với ai, thậm chí với hắn. Vậy mà chẳng hiểu sao hắn có thể hiểu ý của tôi đến vậy.
Kể cho con Lâm nghe, nó chỉ tặc lưỡi: “Tiêu thật rồi. Quả nhiên là Khải gả sang nhà mày để phục vụ mày.”