Đến khi trời sáng thì cô đã yên giấc ngủ bên phòng của bé Sin. Lúc Đoàn tỉnh dậy anh mở mắt hí nhìn về phía chỗ của cô, lại tưởng là cô còn nằm kế bên mình nên anh giang tay qua tính ôm thì cảm giác kế bên trống rỗng. Anh mới ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh lại chẳng thấy Cảnh Phi đâu, anh nhìn qua đồng hồ để kế bên… chỉ mới có 5 giờ sáng, sau đó Đoàn nhanh chóng bước vào phòng tắm, vệ sinh cơ thể rồi đi ra ngoài.
Anh rõ biết rằng giờ này thì cô không thể dậy sớm được nên khi sửa soạn xong xuôi mới đi qua phòng bé Sin để xem thử, quả thật đúng là cô đã ngủ ở đây còn trông ngủ rất ngon nữa tuy là nằm dưới đất, chỉ có vỏn vẹn một cái gối và một tấm vải mỏng, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ pha lẫn những cảm xúc khó tả đối với cô:
"Em làm sao thế này."
Anh bồng cô trên tay nhẹ nhàng đưa cô về lại chiếc giường của hai người, nhìn ngắm cô đang ngủ cũng là sở thích kì lạ vào mỗi buổi sáng của anh. Đắp một lớp chăn ấm, bật chế độ máy lạnh ở mức vừa phải, anh kiểm tra lại cửa sổ, rồi hạ màn xuống để che phủ ánh mặt trời chiếu vào.
Khi căn phòng đã chìm vào một màn đen tối, anh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng. Đến khi cảm nhận kế bên không còn hơi ấm của anh, cô mới từ từ mở mắt. Thật ra cả đêm cô cũng chỉ ngủ được có vài tiếng rồi lại thức, dù rất mệt nhưng lại không thể ngủ ngon được, cô thầm nghĩ:
"Giờ anh ta đã đi rồi, mình cũng có thể ngủ ngon giấc hơn được một chút, chẳng hiểu sao tôi lại không thể có dũng khí để vạch trần anh ta, vì suốt bao năm là anh giúp cho công ty ba Hoàng, tôi cứ có cảm giác mọi chuyện lại không đơn giản như thế."
Hôm nay vẫn như mọi khi, tôi còn đặc biệt hơn hết là chuẩn bị dư một phần ăn trưa, còn gửi thêm tin nhắn qua Messenger cho chị ta là Chiêu Lâm để hẹn trước. Lần này tôi đến đây mới để ý ra một điều, dù tất cả ai cũng biết tôi là vợ của Giám Đốc là con gái rượu của Chủ Tịch nhưng mỗi lần đi ngang qua thì phía sau đều có tiếng bàn tán.
Lúc trước tôi k quan tâm cũng chỉ nghĩ là tiếng nói chuyện bình thường còn bây giờ khi biết bản thân chỉ là bù nhìn tôi lại cảm thấy họ đang xì xào về tôi. Hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt túi vải đựng đồ ăn, lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên nhất, từ xa trên tầng 8 tôi đã chẳng thấy chị ấy ngồi ở bên ngoài, cố gắng cắn chặt môi đi từng bước lại gần… đứng trước cửa phòng của anh, tôi mới biết bản thân mình yếu đuối như thế nào. Bàn tay cứ ngập ngừng run rẩy mãi mà chẳng dám gõ cửa, đến lúc này tôi mới nghĩ đến Phương Hà, tôi mới tự thầm nói với nó:
"Bà đã sai rồi… mọi người ai cũng sai… kể cả tôi."
Thở dài một hơi lấy hết sự can đảm để gõ 3 tiếng "cốc cốc cốc" nhưng phải đợi tầm gần 5 phút sau thì mới có người mở cửa cho tôi, không phải anh mà là chị ấy. Tôi mỉm cười thân thiện rồi cố tình khịa thêm một câu:
- Đứng đợi hai người tận 5 phút, chân em cũng biết mỏi đấy!
Sắc mặt của Đoàn lúc này vẫn tĩnh lặng chỉ có thái độ của Chiêu Lâm là tôi nhìn thấy rõ nhất, Đoàn nhìn tôi anh cũng nhanh chóng đi lại phía tôi rồi cất giọng trầm ấm bảo:
- Em tới phải báo trước cho anh, để anh còn sắp xếp rảnh nhiều thời gian để gặp em hơn.
- Đâu cần đâu anh, em chỉ thích tạo bất ngờ thôi, nhiều khi có những bất ngờ bản thân em cũng rất thích!
Chiêu Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống bên tôi, giọng cô ta õng ẹo, ngọt lịm như đường mật:
- Cảm ơn em hôm nay đã mời chị ăn buổi cơm này nha, khi nào rảnh chị mời em lại cà phê được chứ!
- Dạ em đâu dám từ chối ạ, em còn tính để chị em mình gặp nhau nhiều hơn nữa ấy, vì chị đã giúp chồng em rất nhiều trong công việc, em cảm ơn còn không hết!
Tôi nhìn chị ta, chị ta cùng nhìn tôi, hai con mắt đối nhau, một bên thì thân thiện còn bên kia lại có phần e dè hơn so với tôi, cứ như là chị ta nhìn thấu được những lời tôi vừa nói vậy. Không sao, nếu chị thích nhìn thì tôi cũng sẽ nhìn lại. Cho đến khi nghe âm thanh trầm khàn của anh cất lên, tôi và cả Chiêu Lâm mới nhìn về:
- Tài nấu ăn của vợ anh, đúng là không thể chê vào đâu được, ngày nào mà cũng được ăn cơm nhà như vậy thì còn gì bằng!
Chiêu Lâm nghe thì tức trong lòng lắm nhưng lại chẳng thể làm gì được, cô nuốt cục tức vào trong rồi cũng đụng đũa ăn vài món. Ánh mắt cô ta cứ luôn hướng về Đoàn và Cảnh Phi, người thì khen còn người kia lại cười tươi trong hạnh phúc giả tạo. Đoàn gấp vài miếng thịt bỏ vào bát của Cảnh Phi, rồi nói:
- Thấy em cứ đi lại như thế nào, hay vì em nhờ người làm trong nhà đem lên cho anh là được rồi.
- Em thích tự tay mình làm cho anh hơn, hay anh không thích em lên công ty à?