- Mẹ con đã mất trong một vụ tai nạn, thật ra nếu không phải vì con thì mẹ đã không mất, người bày kế không ai khác chính là anh trai ruột và mẹ của Cảnh Phi. Thật ra con không phải là trẻ mồ côi chỉ là may mắn được cứu sống nên mới dốc tâm muốn trả thù. Mẹ của Cảnh Phi khi ấy là muốn hại chết phu nhân của ông võ, để đường đường chính chính thay thế bà ta, giờ sự thật cũng đã được phơi bày. Về Cảnh Phi… lúc đầu con không nghĩ đến chuyện sẽ cưới cô ấy, lúc đó con đã qua lại với Chiêu Lâm rồi nhưng chỉ là con thấy thiếu thốn thôi chứ nó chẳng phải tình yêu như con đã trao cho Cảnh Phi. Thôi được rồi, con cũng no rồi! Vú dẹp giúp con nhé...
Nói rồi anh đứng dậy, bóng lưng cao lớn ngày nào nay đã có chút uể oải mệt mỏi, bước chân anh chậm rãi đi lên từng bậc cầu thang, những kỷ niệm của ngày xưa chợt ùa về và có lẽ anh đã sai, sai từ lúc bước chân vào căn nhà này để rồi bây giờ lại phải trả bằng một cái giá quá lớn từ người mình yêu thương.
Lúc đi ngang đến phòng cô, anh có đứng khựng lại, nữa muốn mở cửa nữa lại không vì sợ nếu lỡ như anh để cô nhìn thấy có khi nào cô sẽ điên lên và nghĩ quẫn thật không. Chần chờ một chút thì anh cũng quyết định quay về phòng của mình. Những ngày tháng sau này phải trải qua cũng không còn bình yên cho cả hai nữa.
Ba tháng sau...
Cái bụng của cô lúc này cũng có phần nhú lên trong đáng yêu vô cùng, cô lại thường xuyên hay đi bộ ra cánh đồng sau nhà nơi mà ngày trước những công nhân trong nhà cô đều kiếm ăn ở đây, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Nhẹ nhàng thư thái lặng lẽ ngồi một góc ở túp lều nhỏ từng có tiếng cười nói vui đùa của mấy anh chị nông dân… giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm.
Những lúc Đoàn đi làm hay đi công tác xa thì cô lại càng cảm thấy thoải mái vô cùng, là được đi lại trong nhà được ra sân mà không sợ trời nắng, được thăm bé cãi nữa mà tính ra bé cãi cũng sống với nhà cô được hơn 9 năm rồi, chú chó này cũng là một phần kỷ niệm không thể thiếu của cô và anh.
Đã 3 tháng đã trôi qua, chúng tôi cũng chưa từng chạm mặt nhau dù là chung nhà, anh như thế nào tôi cũng chẳng còn thắc mắc nữa vì bây giờ đứa bé trong bụng mới là quan trọng nhất đối với tôi lúc này. Chuyện về bà Ngọc Nhi thì thế nào không phải bị cảnh sát tìm thấy và bắt thì cũng là bị giết thôi, xác bà ấy được tìm thấy ở một con sông vô cùng thê thảm.
Khi tôi được vú Hồng cho hay tin rằng bà ta đã chết, cảm xúc của tôi lúc đó là quá đổi thản nhiên không một chút đau lòng, có lẽ là vì bà ta và tôi chưa từng thân thiết như mẹ con nên tôi mới dễ dàng mà nhắm mắt cho qua như thế. Ngước mặt lên nhìn trời cao, bầu trời hôm nay sao mà trong lành đến lạ...
Một lúc sau tôi từ trên phòng đi xuống, mặc trên người một bộ cánh màu xanh lam, chiếc bụng 3 tháng của tôi vẫn còn nhỏ lắm nên là đầm váy cũ vẫn còn mặc được. Tôi buộc tóc lên cao búi thành một chùm rồi để vài lọn tóc mái ở trước mặt, trong xinh xắn hơn bình thường, thoa một ít son mỏng rồi bước ra khỏi nhà.
Bên ngoài là xe của Hoàng Du đang đợi sẵn, từ lúc chuyện mẹ kế của cậu ấy đến giờ thì tôi thấy Hoàng Du đã trưởng thành hơn và phụ giúp công việc làm ăn của ba mình và còn lo cho cả hai đứa em nhỏ, riêng tôi là trường hợp đặc biệt, phải nói sao nhỉ, cũng là con của mẹ kế cậu ấy nhưng chúng tôi lại coi đó như là một định mệnh.
Hoàng Du chở tôi đi khám thai rồi sẵn tiện ghé vào shop Baby mua đồ cho con, mọi chi phí đều là cậu ấy chi trả dù tôi có nói cỡ nào cũng không chịu nhận lại, lúc từ chối tôi, Hoàng Du có nói một câu:
- Tôi mua đồ cho con tôi sao này! Lỡ đâu tôi có cơ hội được làm cha đứa bé thì sao! Vậy nên bà cứ nhận đi, mua đồ cho con thì tôi không tiết.
- Vậy thì mẹ sẽ thay con, cảm ơn ba nuôi trước nhé!
Hoàng Du nhìn nụ cười tươi tắn trên môi của Cảnh Phi, bất giác anh lại nghĩ đến cảnh muốn họ ở bên mình, muốn con cô gọi anh một tiếng ba chứ không phải người đàn ông kia. Cả ngày hôm ấy cùng cô đi ăn đi uống đi chơi, còn đi xem phim nữa, được Hoàng Du tận tình chăm sóc trong thời gian ngắn ngủi tuy rất biết ơn anh nhưng không hiểu sao lại không thể động lòng được.
Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay tôi, giờ đã là hơn 17 giờ chiều rồi, nên chúng tôi cũng quyết định đi về, lúc ngồi trên xe tôi cứ nhìn ngắm mãi hình ảnh siêu âm của con trong bụng mình, bất giác nở một nụ cười mãn nguyện, tôi thầm nghĩ: "Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần con còn ở bên cạnh mẹ, thì mẹ sẽ vượt qua hết."
Hoàng Du để ý tôi cười tủm tỉm nãy giờ cũng phải lên tiếng trêu chọc:
- Chỉ nhìn hình siêu âm thôi mà khiến bà vui dữ vậy sao? Lỡ ra mà nó có cái mặt giống tôi chắc bà thích lắm...
Tôi bĩu môi nói:
- Tốt nhất là nó nên giống tôi về mọi mặt, à mà là con gái càng tốt, con gái giống mẹ thì sẽ tốt hơn. Phải không con!