Tô Phỉ căn bản không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, lập tức đẩy hai người, đi tới trước mặt Vạn Thiến, lúc này mới dừng bước.
Vạn Thiến chính là hổ giấy, thấy Tô Phỉ muốn đánh thật, cô ta chỉ có thể nhờ giúp đỡ như nhìn về phía Tô Trường Minh.
Tô Trường Minh đang muốn há miệng, kết quả bị một câu nól của Tô Phỉ chặn họng: “Nghe nói Tiểu Hạo có một thẻ ngân hàng, để dưới danh nghĩa mua sắm, mỗi tháng đại khái có sáu con số chi tiêu.
”
Tô Hạo ở một bên sắc mặt đều thay đổi, việc này anh ta làm cực kỳ giấu kín, làm sao bị Tô Phỉ biết?
Tiền tất nhiên đi theo tài khoản riêng tư, là tiền tiêu vặt hàng tháng của cha cho anh ta.
Đừng thấy Tô gia là doanh nghiệp gia tộc, nhưng gia quy cực nghiêm.
Nếu như việc này bị đưa ra ngoài, không riêng gì anh ta ăn không nổi, ngay cả cha cũng phải chịu liên lụy!
Tô Phỉ tiếp tục hỏi: “Bác Ba, chuyện này bác có biết không?”
Tô Trường Minh kinh ngạc lắc đầu, mồ hôi lạnh đều rơi xuống: “Không… không nghe nói…”
Tô Phỉ gật đầu: “Vậy là tốt!”
Nói xong, cô nhìn về phía Vạn Thiến, ánh mắt khiêu khích hỏi: “Cô vừa rồi nói Ngụy Đông Minh rất tốt?”
Thấy không có ai làm chỗ dựa cho cô ta, Vạn Thiến chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, Đông Minh tuổi trẻ tài cao, hơn nữa lại là đại thiếu Ngụy gia, xuất thân cùng danh vọng đều xứng đôi với cô, tôi cảm thấy các người rất xứng đôi…”
Tô Phỉ trực tiếp ngắt lời: “Nếu cô cảm thấy anh ta tốt như vậy, vậy cô gả cho anh ta là được rồi!”
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Ngụy Đông Minh dữ tợn, giống như là bị sỉ nhục gì đó vậy.
Mẹ Nguỵ giống như thốt ra: “Loại phụ nữ này, cũng xứng đáng so sánh với con trai tôi? Tô Phỉ, ý cô là sao? cố ý chế giễu Ngụy gia?”
Bà ta tức giận công tâm, những lời này nói ra miệng, tất nhiên cũng sẽ không bận tâm đến mặt mũi Vạn Thiến.
Nhất là Tô Trường Minh, vẻ mặt khó nhìn thấy cực điểm: “Tiểu Phỉ, cháu nói cái gì vậy?”
Tô Phỉ nhún nhún vai: “Có quan hệ gì, hai người lại không có giấy chứng nhận?”
Nói xong, cô bừng tỉnh nói: “A, cũng đúng, cô ngược lại ước gì không thể gả qua, thật đáng tiếc, hình như Ngụy Đông Minh kinh tởm cô!”
Sắc mặt Vạn Thiến đỏ bừng, cái loại cảm giác bị người sỉ nhục trước mặt mọi người này, làm cho cô ta giống như không thở nổi.
Tô Phỉ lại không cho cô ta cơ hội thở dốc chút nào: “Còn nữa, vừa rồi cô nói muốn thay mẹ tôi quản giáo tôi?”
Vạn Thiến giống như là bắt lẩy cơ hội phản kích: “Không sai, nếu từ nhỏ đã có người quản giáo, cô cũng sẽ không hành sự ngang ngược như thế!”
“Tôi chính là muốn thay mẹ cô giáo dục cô thật tốt, xem cô còn dám không kiêng nể gì như thế hay không, một chút phép tắc cũng không có!
Tô Phỉ lấy điện thoại di động ra khỏi túi, ấn nút gửi trước mặt Vạn Thiến.
Cô cười giải thích: “Câu nói vừa rồi, tôi đã gửi cho Ngô Mai, cô cảm thấy, bà ta có để ý hay không?”
Cả người Vạn Thiến như rơi xuống hang bảng!
Cô ta thực sự sợ hãi.