Mục lục
Binh Vương Triệu Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Tân Xương nhìn Tô Phỉ một chút, sau đó mới nở nụ cười: “Ngồi xuống đi, Tiểu Thần nói không sai, nơi này không có người ngoài.


Tô Phỉ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vậy, cũng chỉ dám ngồi một nửa ghế.

Cô do dự một lát: “Quan cục trưởng, Triệu Đông anh ấy…”
Quan Tân Xương thành thạo ngắt lời: “Đúng rồi, Tần Bân, tôi giới thiệu cho cậu, đây là anh Thần của cậu!”
Tần Bân đi lên trước, cung kính kính chào Hùng Thần một cái lễ: “Anh Thần, nghe đại danh đã lâu, tôi là Tiểu Bân, trước kia từng làm lính ở Thiên Kinh!”
“Nhưng sau đó đã giải ngũ rồi, bây giờ là ban thư ký của Cục công an, sau này có việc anh cứ việc tìm tôi.


Tô Phỉ cắn chặt miệng, thư ký của Quan Tân Xương, phó thị cục, lạl là một nhân vật khó lường, kết quả ở trước mặt Hùng Thần
không có chút tính khí nào.


Hùng Thần tùy tiện hỏi: “Cậu biết tôi?”
Tần Bân giải thích: “Đương nhiên quen biết, trước kia tôi đi theo anh Tĩnh Vũ lăn lộn, thường xuyên nghe anh ấy nhắc tới anh, nhưng lúc đó anh ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, vẫn chưa từng gặp qua!”
Hùng Thần không nói tiếp.

Đều nói quan trường là một thùng nhuộm lớn, mấy năm không gặp, lòng dạ Quan Tân Xương càng ngày càng sâu.

Nhưng không sao cả, Quan Tân Xương ông ta dám làm lơ có với Tô Phỉ, chính mình cũng dám làm lơ với Tần Bân.

Vẻ mặt Tần Bân xấu hổ, đứng cũng không được, ngồi cũng không được.

Quan Tân Xương thấy không tránh được, chủ động hỏi một câu: “Triệu Đông hôm qua dẫn về, có quan hệ gì với cậu?”
Suốt một buổi sáng, điện thoại sắp bị nổ tung, trên cơ bản đều là quan hệ Ngụy gia,

yêu cầu chỉ có một, nghiêm trị hung thủ đánh người.

Ngược lại bên Triệu Đông, ngoại trừ một Hùng Thần đang nằm ở Cục công an không chịu đi, yên lặng, không có một cuộc điện thoại cầu tình.

Nếu ba năm trước, nể mặt lão thủ trưởng, khẳng định ông ta sẽ thả người ra.

Nhưng trước mắt không được, thật sự là quan trường không thể so sánh với làm lính, mỗi một bước đều phải thận trọng.

Chần chờ, ông ta muốn xem ý của Hùng Thần.

Hùng Thần cũng không tiếp chiêu, nói sang chuyện khác: “Chú Quan, nghe nói hai năm nay Tĩnh Vũ lăn lộn cũng không tệ lắm?”
Quan Tân Xương cười sảng khoái, sắc mặt cũng càng thêm đắc ý: “Tiểu tử thúi, năm đó nghịch ngợm gây sự, bây giờ còn coi là không chịu thua kém, năm ngoái vừa mới lên phó đội trưởng.


Ngữ khí dừng một chút, ông ta tiếp tục nói:
“Đúng rồi, nó còn nói, chờ cuối năm rảnh rỗi, muốn tìm cậu uống rượu!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK