Mục lục
Binh Vương Triệu Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống chi, trước khi bà ta rời đi đã gọi điện thoại cho Quan cục trưởng cục thành phố, đối phương cũng hứa hẹn, nhất định sẽ thi hành tất nghiêm, phạm pháp tất phải điều tra.

Nếu thực sự có người tống tiền, bị nghi ngờ làm tổn thương người nộp thuế hợp pháp, vụ án hôm nay chắc chắn sẽ được thực hiện thành một vụ án sắt!
Có những lời này bà ta liền yên tâm, mỗi năm Ngụy thị nộp thuế mấy tỷ, chỉ riêng kinh phí tài trợ phá án cho cục thành phố đã lên tới hơn mười triệu, một vụ án có “chứng cứ” trong tay, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì.

Chờ xe cảnh sát dừng lại, xuống năm ba người mặc thường phục.

Có người mở miệng: “Ai báo cảnh sát?”
Ngụy Đông Minh giơ tay lên: “Là tôi!”
Đồng thời nói chuyện, anh ta đã đem ánh mắt âm ngoan hướng Triệu Đông!
Phía cảnh sát đã tiến hành một phen thương lượng với Ngụy Đông Minh.

Có lời khai của nạn nhân, có lời khai của nhân chứng, có video quan trọng làm chứng cứ, tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía Triệu Đông, muốn chống lại cũng khó.


La Cương là cảnh sát dẫn đầu đội lần này, vốn đã được chào hỏi trước, hơn nữa tình tiết vụ án cũng không phức tạp, hơn nữa có chứng cứ trong tay, cũng không hỏi nhiều.

Ánh mắt anh ta rơi xuống: “Anh chính là Triệu Đông?”
Triệu Đông ứng phó bình tĩnh: “Không sai, chính là tôi!”
La Cương hơi kinh ngạc, mấy năm nay anh ta từng bắt không ít người, mặc kệ bọn đầu trâu mặt ngựa gì, ở trước mặt anh ta hiếm khi thoải mái tự nhiên như vậy.

Chỉ có hai ngoại lệ.

Một là chưa từng chịu thiệt thòi, nhốt vào hai ba ngày liền thành thật.

Lại nhìn thấy bọn họ, bảo đảm so với nhìn thấy cha mẹ còn thân hơn.

Còn có một loại là cực kỳ có sức mạnh, ỷ vào có bối cảnh, không đem bất luận kẻ nào đặt vào mắt.


Nhưng anh ta nhìn thế nào Triệu Đông cũng không giống loại người thứ hai.

La Cương lười nói nhảm, phất phất tay nói: “Được rồi, đi theo chúng tôi một chuyến.


Triệu Đông đứng bất động tại chỗ: “Cảnh sát, đi đâu vậy? Một lát nữa tôi phải làm ca đêm, nếu tôi đi với anh, sẽ bị khấu trừ tiền lương.


La Cương trêu chọc: “Lúc này còn nghĩ đến tiền lương? Anh có thể ra nổi hay không rồi nói sau!”
Triệu Đông hỏi ngược lại: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, cho dù mang tôi trở về, vậy cũng phải có một lý do chứ?”
La Cương vẫy tay, phía sau một cảnh sát trẻ tuồi tiến lên phía trước.

Không nói hai lời, trực tiếp còng tay Triệu Đông: “Trung thực một chút!”
Anh ta dùng chút thủ đoạn, đồng thời hạ thấp giọng nói bên tai: “Cố ý đả thương người, ý đồ bắt cóc tống tiền, lý do này có đu chưa?”
Triệu Đông hỏi ngược lại: “Anh ta chủ động khiêu khích, tôi đang phòng vệ mà thôi, hơn nữa, bắt cóc anh ta ở cửa nhà mình, lý do này anh có tin không?”
Cảnh sát trẻ tuổi nói không lại, quát lớn một tiếng: “Nói nhàme nhiều như vậy, trở về cục rồi nói!”
La Cương hơi đồng cảm nhìn Triệu Đông, xem ra là bảo vệ quản lý chung cư, dáng dấp cũng không chán ghét, chính là không biết lấy đâu ra lá gan, dám đánh Ngụy Đông Minh?
Hôm nay anh chết rồi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK