Trong phủ thừa tướng bởi vì sự việc của Tiêu Sơ Âm mà có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Tiêu Sơ Âm hồi phủ thừa tướng không quá nửa ngày, đám người trong phủ ban đầu tranh sủng đấu đá nhau đều đã lắng xuống, đầu tiên là Bình Uyên vương gia vì tìm kiếm trưởng tiểu thư đã ra tay cắt hai lỗ tai của Đại công tử, sau đó trưởng tiểu thư vạch trần âm mưu của Tam Di Nương, làm cho Nhị tiểu thư bị cấm túc một năm, Tam Di Nương bị trục xuất ra khỏi phủ, cả đời làm tôi tớ.
“Nhị phu nhân, trưởng tiểu thư sau khi trở về hình như chưa tới thỉnh an người.” Đàn hương vờn quanh, tiếng mõ trầm thấp, phụ nhân ăn vận sang trọng quỳ gối trước một pho tượng Quan Âm thật lớn, nghe giọng điệu lo lắng của lão nô hầu hạ nhiều năm bên người, khẽ mỉm cười, hiền lành mà lại nghiêm túc.
“Không tới thì không tới, cũng không phải là người quan tâm đến lễ tiết, cần gì phải ép buộc nó như vậy…” Tiếng mõ theo tay một phụ nhân hạ xuống vang lên thanh thúy.
“Nhị tiểu thư bị lão gia cấm túc nửa năm, vì sao người không xin lão gia khai ân? Nếu người mở lời, lão gia nhất định sẽ không phạt Nhị tiểu thư nghiêm khắc như vậy. Nghe nói Nhị tiểu thư chẳng còn tinh thần gì nữa, một người hoạt bát như vậy, ở trong phòng nửa năm không hề nghe thấy âm thanh gì, không ầm ĩ không bát nháo, không nói nửa lời.” Lão nô tỳ thắp thêm một nén nhang, vừa nhận lấy gậy gỗ trong tay phụ nhân, lại một tiếng động xa xăm vọng về.
Nhị Di Thái đứng dậy, lạy tượng phật Quan Âm ba lạy mới cúi đầu vuốt lên nếp nhăn trên quần áo, nói: “Tính cách của Nhu Nhi không được dịu dàng, cứ để nó tự kiểm điểm một thời gian đi, cho dù lão gia không cấm túc nó, ta cũng sẽ cấm túc nó mấy ngày để trị cái tính ngang ngược của nó, nữ nhi vẫn nên an phận thủ thường một chút mới tốt.”
Giọng nói của bà nhẹ nhàng sóng nước chẳng xao, câu cuối cùng không biết là đang nói nữ nhi của mình hay là đang nói Tiêu Sơ Âm.
Trong Nam Viện của phủ thừa tướng, Tiêu Sơ Âm để Cẩm Thái đi trông nom Tiêu Diệu, nha hoàn ngày thường hầu hạ Tiêu Diệu bị nàng đuổi đến viện giặt quần áo, đổi người khác nàng không yên tâm, Cẩm Thái thông minh thận trọng, ở phủ Thừa Tướng theo nàng lâu như vậy, nhiều người sẽ kiêng dè chút ít, có nàng ta bên cạnh hầu hạ, không còn ai có suy nghĩ động vào.
“Lúc cho Diệu Nhi uống thuốc nhớ chuẩn bị vài miếng mứt hoa quả, nếu nó làm ầm ĩ lên thì ngươi cứ đến gọi ta.” Dặn dò Cẩm Thái xong, nhìn nàng ta thi lễ rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào trong.
Mùi hương nồng đậm trong phòng có chút gay mũi, khuê phòng của Tiêu Sơ Âm trước đây, nàng vươn tay quơ quơ mùi hương xông vào mũi, lập tức đi đến cửa sổ định bụng mở ra.
“Khụ khụ…” Phía sau bình phong ngăn cách chiếc bàn truyền ra tiếng ho khan khó nhịn.
“Ai đó?” Hai tay nàng theo bản năng nắm chặt lại, dừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng dày rộng phía sau bình phong.
Ống tay áo gấm màu tím nhạt che nửa khuôn mặt, tóc đen như mực rơi rớt trên vai, Vũ Văn Tư Dạ che mũi từ trong bình phong đi ra, mùi phấn son trong phòng này rất nồng nặc, hắn tự thuyết phục mình nhịn thật lâu, nhưng vẫn không chịu nổi mùi gay mũi này ho thành tiếng.
“Sao ngươi lại có thể ở trong phòng ta?” Tiêu Sơ Âm nghĩ đến lời của Lâm đại phu lúc chiều, trong lòng vô cùng bực bội, sống chung với Vũ Văn Tư Dạ cũng được vài ngày, nàng biết rõ Tiêu Sơ Âm trước kia khiến người ta chán ghét, nhưng nàng đã làm gì để hắn căm ghét đến mức khiến hắn không hề do dự, vào đêm tân hôn liền lấy một ly rượu hợp cẩn độc chết nàng. Làm cho nữ tử yêu si mê kia, mang theo lòng hân hoan chờ đợi lại chết dưới cạm bẫy tình ái.
“Bổn vương…” Hắn ngẩng đầu vừa định nói chuyện, Tiêu Sơ Âm đã lui ra sau một bước dựa vào cánh cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Vũ Văn Tư Dạ sững sốt, khuôn mặt này trước kia luôn vồn vã lấy lòng hắn, không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh nhạt xa cách như vậy, ngũ quan chán ghét lúc này trở nên xinh đẹp khéo léo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một khoảng cách to lớn chắn ngang trước mặt, hắn muốn tiến lên nhưng lại chần chừ không bước tới.
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, đến bên cạnh cửa sổ, vươn tay mở cửa để bầu không khí trong lành tràn vào, xoay người nghi hoặc hỏi nàng: “Bổn vương với ngươi là phu thê, chẳng lẽ không thể ở cùng một phòng?”
Không khí trong veo thổi vào, mặt nàng bị gió thổi có chút mát lạnh, thần trí mơ màng mới thu hồi lại, ban nãy, đáy lòng nàng có chỗ nào đó lại bắt đầu lộn xộng không an phận, tất cả ủy khuất khổ sở như một con dã thú khổng lồ, đang chực chờ dâng lên phá bỏ phòng tuyến trong lòng trút hết ra ngoài.
Nàng thở ra một hơi, ổn định tâm tình xong mới miễn cưỡng cười nói: “Vương gia, dù sao cũng là ở trong phủ Thừa Tướng, ngài ngủ chung với ta hình như có chút không hay, không bằng…”
Vũ Văn Tư Dạ lại trở về bàn, giống như không hề nghe thấy những lời nàng nói, cúi đàu cầm bút lông trên bàn, trải một tờ giấy trắng bắt đầu chấp bút vẽ thứ gì đó.
“Vương gia…” Nàng lại lên tiếng gọi, Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, không trả lời, lại cúi xuống tiếp tục động tác trong tay.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày không vui, phủ Thừa Tướng là địa bàn của nàng, hắn dựa vào cái gì mà mang cái vẻ lạnh lùng tự cao tự đại sang đây cho nàng nhìn. Cao ngạo thế thì có gì hay sao, không nói chuyện liền chứng tỏ hắn lợi hại sao.
Mà hắn cũng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào. Thậm chí, cả sự hổ thẹn căn bản nhất cũng không có.
“Vương phi nương nương…” Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo nhỏ nhẹ của nha hoàn.
“Chuyện gì?” Tiêu Sơ Âm đang khó chịu trong người, giọng điệu có chút nặng nề.
“Lão…lão gia…Mời người đến thư phòng.” Nha hoàn ngoài cửa dường như bị nàng hù sợ, nói chuyện lắp bắp, chỉ lo mình xui xẻo đụng phải Vương phi.
Tiêu Viễn? Lúc này muốn nàng đến thư phòng làm gì?
Nhìn thoáng qua Vũ Văn Tư Dạ đang im lặng chấp bút, nàng cúi người nói: “Vương gia, thiếp thân xin cáo lui trước.”
Dứt lời cũng không nhìn vẻ mặt của hắn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu nha hoàn ngoài cửa nghe được tiếng động Vương phi bên trong muốn ra ngoài, vội vàng cúi đầu hoảng sợ nói: “Nô tỳ…tham kiến Vương phi.”
“Miễn lễ, dẫn đường đi.” Tiêu Sơ Âm nhìn thoáng đèn đêm trong tay tiểu nha hoàn, màu đỏ đâm vào mắt nàng có chút mờ nhạt, nàng khép lại ống tay áo từ trong Nam Viện đi ra, trông thấy đám sương mù lượn lờ xung quanh Đông Viện, có vẻ rất an bình. Nàng thuận miệng hỏi: “Nhị Di Nương còn đang ăn chay niệm phật sao?”
“Bẩm Vương phi nương nương, đúng vậy.” Tiểu nha hoàn không dám nhiều lời, sợ mình nói sai gì lại mang đến tai họa, cung kính đáp xong lại cúi đầu ở phía trước dẫn đường.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, nhìn sương mù trong sân tĩnh mịch, khóe miệng nhếch lên, hôm nay ầm ĩ một phen trong phủ như vậy cũng không hề kinh động đến bà ta, ngay cả nữ nhi thân sinh bị cấm túc cũng không thấy động tĩnh gì của bà ta. Sức nhẫn nại như vậy, hiện tại vẫn là phu nhân đương gia phủ Thừa Tướng.
“Vương phi nương nương, đến rồi.” Tiểu nha hoàn đi tới cửa thì dừng lại, trong viện lại có nha hoàn cầm đèn lồng đứng đón nàng.
Tiêu Sơ Âm nhìn trạch viện trống rỗng lẳng lặng nằm trong bóng đêm u ám, lúc này Tiêu Viễn cố ý sai người gọi nàng, nhưng lại cẩn thận chọn địa điểm ở thư phòng, nàng thận trọng nhớ lại kí ức trước kia mới bắt kịp bước chân của nha hoàn đi vào viện…