Tống Y Y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm, hôm nay nàng tiền mất tật mang, vương phi lại tỏ ra đại lượng khoan dung, chết tiệt, ấn tượng vương gia đối với nàng nhất định sẽ kém hơn các tiểu thiếp khác !
Thẩm Nhược Vân đứng dậy đi đến bên giường, đưa tay dịch chăn cho Tiêu Sơ Âm, thân thiết nói: "Tỷ tỷ an tâm tĩnh dưỡng, mội muội có ít thuốc trị thương rất hay, một lát sẽ sai người đưa qua cho tỷ tỷ. Chờ tỷ khỏe lại, muội sẽ mời tỷ đi uống trà ngắm hoa."
"Vậy cảm ơn muội muội rồi" Tiêu Sơ Âm gật đầu đáp ứng, thản nhiên quan sát Thẩm Nhược Vân.
Thẩm Nhược Vân cũng cười tự nhiên, cung kính nói: "Quấy rầy tỷ tỷ đã lâu, làm trễ giờ tỷ tỷ nghỉ ngơi, giờ đã không có chuyện gì, muội muội xin cáo lui."
Tiêu Sơ Âm khẽ cười gật đầu: "Cẩm Thái, bản phi có thương tích không tiện đứng dậy, ngươi thay bản phi đưa tiễn vương gia, Thẩm trắc phi cùng Tống phu nhân đi."
"Dạ, vương phi nương nương."
Cẩm Thái mở cửa, Vũ Văn Tư Dạ đi ra ngoài trước, Thẩm Nhược Vân đi tới vài bước bắt kịp hắn, hai người sóng đôi rời đi. Lúc Tống Y Y đi ra, quay đầu liếc nhìn Tiêu Sơ Âm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, trong mắt mang theo một chút oán niệm.
Thời điểm Vũ Văn Tư Dạ đi tới sân, bước chân dừng lại, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tàn độc quét vào phòng.
Thẩm Nhược Vân thấy hắn bỗng nhiên dừng chân, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nói: "Vương gia?"
Nhìn thấy vẻ tàn bạo trong đôi mắt hắn, nàng mỉm cười, cũng quay đầu dừng bước.
"Không có gì." Hắn cau mày, nhấc chân rời đi.
Biệt viện của Tiêu Sơ Âm tên là Mẫu Đan Viên, vốn là chủ thân thể này đã tỉ mỉ chọn tên cho viện này, chính là muốn như loài hoa Mẫu Đan, ung dung lộng lẫy, vua của các loài hoa. Hôm nay, hạ nhân của Mẫu Đan viên đều cảm thấy rất kì quái, lúc vương phi chưa gả vào vương phủ, cứ hai ba bữa lại chạy đến vương phủ nháo sự tranh thủ tình cảm, hôm nay Tống phu nhân lại vén lên vết sẹo đêm tân hôn của vương phi, trong phòng lại yên lặng như vậy.
Trong phòng, sau khi Cẩm Thái tiễn ba người ra cửa, lúc trở vào nhìn thấy Tiêu Sơ Âm nhắm mắt nghỉ ngơi, không đành lòng quấy rầy, bưng chậu nước ra ngoài, dự định để Tiêu Sơ Âm nghỉ ngơi một lát sẽ nói chuyện.
"Cẩm Thái, ngươi có gì cứ nói." Tiêu Sơ Âm mở mắt, điềm đạm nói.
Cẩm Thái để chậu gỗ lên bàn, hay tay đè lên nhau ở trước người, không thể che hết vui mừng trên mặt: "Vương phi nương nương, qua chuyện ngày hôm nay, ấn tượng của vương gia với ngài nhất định sẽ tốt hơn."
"Vì sao?" Tiêu Sơ Âm nhíu nhíu mày, hình ảnh của nàng trong mắt hắn quan trọng như vậy sao? Ban nãy nàng nhìn thoáng qua nam nhân kia, buồn bực không lên tiếng, nếu ở hiện đại, mặc dù bộ dáng có chút đẹp mắt, nhưng chẳng lẽ hắn không biết lễ nghi cơ bản giữa người với người là trao đổi sao? Mặc kệ trước kia Tiêu Sơ Âm trầm mê nam nhân này thế nào, ít nhất thì hiện tại, hừ, nàng cũng không phải chưa từng gặp qua nam nhân.!
"Nô tỳ nghe người trong phủ nói, vương gia yêu thích Thẩm trắc phi là vì nàng dịu dàng độ lượng, tính tình rất tốt, ngài nghĩ xem, vương gia thích chủ tử ôn hòa khoan dung, hôm nay ngài bỏ qua chuyện của Tống phu nhân, nhất định vương gia sẽ cảm thấy người rất đại lượng, ấn tượng đối với ngài dĩ nhiên sẽ tốt hơn !"
Vũ Văn Tư Dạ thích nữ nhân nghe lời?
Cẩm Thái nói xong, vẻ mặt vui sướng lại đổi thành lo lắng: "Nhưng vương phi, xin thứ cho nô tỳ nhiều chuyện, ngài làm sao có thể....làm sao có thể cho Thẩm trắc phi quản lý chuyện trong vương phủ a.....vậy về sau, những phu nhân kia, chẳng phải là.....không phải....."
Ánh mắt Tiêu Sơ Âm thản nhiên đảo qua khuôn mặt Cẩm Thái, nói: "Ngươi sợ địa vị của ta thua kém những tiểu thiếp kia sao?"
"Nô tỳ không có ý này, nô tỳ sợ ngài....." Cẩm Thái xua tay tỏ ý Tiêu Sơ Âm đã nghĩ sai ý của nàng, là nàng lo lắng sau này vương phi ở trong phủ phải chịu ủy khuất.
"Xin hỏi, vương phi đã tỉnh chưa?" Ngoài phòng truyền đến tiếng nói trong trẻo linh động.