Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu nhìn thư phòng đèn đuốc sáng trưng, chỗ này, mặc dù Tiêu Viễn cưng chiều nàng thế nào thì số lần nàng tới đây cũng không nhiều. Trong trí nhớ, nàng đã tới vào năm mẫu thân qua đời lúc mười bốn tuổi.
Người đời đều biết Tiêu Thừa Tướng cưng chiều dòng chính nữ, nhưng cũng là cưng chiều trong khuôn phép.
“Sơ Âm, vào đi.” Nàng vươn tay vừa muốn gõ cửa liền nghe thấy giọng nói tang thương của Tiêu Viễn.
Thư phòng rộng lớn như vậy ngoài hai giá sách bên ngoài, chỉ có mấy chiếc ghế dựa La Hán và một chiếc bàn Bát Tiên, lúc Tiêu Viễn ngồi bên bàn, ánh nến màu vàng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, ria mép hoa râm lộ ra vẻ già nua.
Đứng ngoài cửa cố gắng nở nụ cười, nàng sửa sang lại quần áo mới mỉm cười đẩy cửa đi vào: “Cha, trễ như vậy còn gọi Sơ Âm đến là có chuyện gì?”
Trông thấy Tiêu Sơ Âm đi vào, động tác của hắn vẫn không thay đổi, tầm mắt dán vào quyển sách, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Tiêu Sơ Âm cúi đầu thi lễ tạ ơn mới đến bên cạnh giá sách ngồi xuống.
“Mấy ngày trước ta nghe nói con ở Vương phủ chịu không ít khổ cực, cha lo con không chịu nổi chút khổ này, bây giờ xem như trong Vương phủ con cũng có thể ứng phó được.” Hắn đứng dậy đến bên giá sách, bàn tay được bảo dưỡng lướt qua vài quyển sách trên hàng thứ năm.
Chắc là hắn hi vọng nàng cứ ra sức làm mất mặt, để Bình Uyên Vương phủ che đậy hổ thẹn, mất hết mặt mũi…
“Ta thấy thái độ của Vũ Văn Tư Dạ đối với con cũng coi như rất tốt, mấy ngày nữa là sinh thần của Thục phi nương nương, con với hắn chuẩn bị cho tốt.” Tiêu Viễn lấy ra một quyển sách màu vàng, trở về bên bàn.
Nàng nhíu mày, Thục phi nương nương? Đại nữ nhi của Nhị Di Nương, Tiêu Thục phi? Tiêu Viễn tìm nàng vì chuyện chúc mừng sinh thần của Thục phi nương nương?
“Cha nói đến Tiêu Thục phi tỷ tỷ?” Nàng không nhớ chính xác hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ này.
Tiêu Viễn nghi hoặc nhìn nàng, nhắc tới Tiêu Thục phi tiến cung mặt mày hắn bất giác liền giãn ra, cười nói: “Thục nhi tuổi nhỏ đã tiến cung, lúc con còn nhỏ không thân thiết với nó, bây giờ khác rồi, con là Bình Uyên Vương phi, nó là tam cung nương nương, nói ra thì các con cũng nên ôn lại chuyện cũ cho tốt, mấy năm nay Thục nhi ở trong cung cũng không đơn giản. Thập Nhị hoàng tử làm cho hoàng thượng yêu thích thì có yêu thích, nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ, lại có Thái tử ở phía trước, ài…”
Tiêu Sơ Âm hơi nhếch khóe miệng, trong lòng cười khổ, trước mặt Tiêu Viễn, nàng không muốn bịp bợm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, hỏi: “Cha đang giận nữ nhi hôm nay đã làm quá đáng sao?”
Nàng hồi phủ nửa ngày, khiến Nhị tiểu thư bị cấm túc một năm, khiến Tam Di Nương bị tổn thương ra khỏi phủ. Nếu Tiêu Viễn không có bất cứ oán giận nào thì thật là không bình thường.
“Sơ Âm a…Không phải cha giận con, con là nữ nhi Tiêu phủ đã gả đi, là chủ mẫu đương gia của Bình Uyên Vương phủ, chuyện của nhà mẹ đẻ con không cần quan tâm nhiều làm gì.” Tiêu Viễn nói xong lời cuối cùng, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng mới thu hồi tầm mắt.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày nhìn hắn, đáy lòng càng thêm lạnh lẽo, vốn tưởng rằng hắn cưng chiều nàng nhất, hóa ra cũng chỉ coi nàng là một trong số những quân cờ có tác dụng mà thôi. Nàng cũng cảm thấy xót xa cho Tiêu Sơ Âm trước kia, sống qua mười mấy năm, cũng chỉ là sống trong một môi trường giả dối.
“Cha dạy dỗ rất phải, Sơ Âm hiểu rồi.” Sau chuyện hôm nay, địa vị của Diệu nhi trong phủ sẽ tốt hơn nhiều, nàng cũng không muốn trộn lẫn vào hồ nước đục của phủ Thừa tướng.
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Sơ Âm.
Nàng cúi đầu né tránh ánh mắt ý vị thâm trường của Tiêu Viễn, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra tứ phía, từ lúc xuyên qua đến thời khắc này, sau khi tiếp nhận thông tin trong thân thể này thì nàng vẫn luôn nghi ngờ, Tiêu Viễn và Vũ Văn Tư Dạ là đối thủ trong triều, vốn phải là kẻ thù cả đời không qua lại, cho dù là nữ nhi con vợ cả như nàng yêu thích thì thế nào, Tiêu Viễn cũng chẳng có lý do gì để gả nữ nhi của mình cho kẻ thù cả…Bây giờ Tiêu Viễn chỉ nói dăm ba câu thì nàng đã thông suốt từ đầu đến cuối, trong lòng sáng tỏ rõ ràng, nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Nàng cười cười, hai tay xếp ở trước người, khẽ nói: “Thật ra, nữ nhi có một chuyện muốn xin cha tác thành.”
Nghe Tiêu Sơ Âm có chuyện gì muốn cầu xin mình, Tiêu Viễn tỏ vẻ rất hiền từ, hỏi: “Chuyện gì?”
“Thật ra, trải qua mấy ngày sống cùng với Vương gia, nữ nhi cảm thấy cũng chẳng phải rất yêu thích Vương gia….” Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói, còn chưa nói xong đã nghe một tiếng quát nghiêm nghị.
“Hôn nhân đại sự, há lại vì một câu không thích của con là có thể bác bỏ.” Tiêu Viễn có hơi tức giận, xiết chặt quyển sách cầm trong tay.
Nàng làm như khiếp đảm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng Vương gia càng ngày lại càng đối xử tốt với nữ nhi, nữ nhi cảm thấy dường như Vương gia có chút…không thích hợp…”
Tiên Viễn nghe vậy, sắc mặt dịu xuống, ném cuốn sách trong tay lên bàn, vội vã đi xuống nắm chặt đôi tay nàng, nôn nóng hỏi: “Hắn không thích hợp chỗ nào? Có phải trong vương phủ thường có môn khách trong triều ra vào không?”
Tiêu Sơ Âm nghĩ đến giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa sổ đêm đó và vẻ mặt vội vàng rời đi của Vũ Văn Tư Dạ, nhíu mày nói: “Điều này thì nữ nhi vẫn không chú ý tới, nhưng cảm thấy gần đây Vương gia hành sự không giống thường ngày, cụ thể không giống ở đâu thì nữ nhi lại không nói ra được.”
Ý đồ của Tiêu Viễn khi gả nàng vào Vương phủ, còn có thái độ chán ghét nàng của Vũ Văn Tư Dạ cũng có thể lý giải một chút rồi.
Về Tiêu Sơ Âm, Tiêu Viễn vốn không trông đợi gì quá lớn, nàng có thể qua nhiều ngày phát hiện ra Vũ Văn Tư Dạ không bình thường đã là ngoài dự liệu của hắn, lúc này cũng không truy hỏi đến cùng, cười nói: “Nếu con có thì giờ rãnh thì cứ chăm sóc Vương gia nhiều hơn, được rồi, cũng không còn sớm nữa, con đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nàng cười gật đầu đáp lại: “Nữ nhi hiểu rồi.”
Tiêu Viễn lại dặn dò: “Mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thục phi nương nương, con cần phải quan tâm nhiều một chút mới tốt.”
Tiêu Sơ Âm gật đầu, đứng dậy rời đi.
Trở lại Nam Viện, Vũ Văn Tư Dạ vẫn còn trong phòng, nàng không có tâm trạng nói chuyện với hắn, cũng lười mở miệng đuổi hắn đi, sau khi tự mình rót một ly trà bưng lên uống liền lâm vào trầm tư.
“Ngươi lo lắng vì sinh thần của Thục phi nương nương sao?” Vũ Văn Tư Dạ vo tờ giấy trắng thành một nắm, nét mực phiêu dật mơ hồ nhìn ra là một nữ tử tóc đen dịu dạng và dáng người thướt tha.
Tiêu Sơ Âm uống xong chén trà, cách một gian phòng rộng lớn nhìn Vũ Văn Tư Dạ, nàng giơ chén trà trong tay lên, kính hắn từ xa, trở tay chén trà che khuất một con mắt của mình, cười nói: “Vương gia, ngươi và Thừa Tướng, rốt cuộc thì ai mới là người có âm mưu?”
Hắn nhìn nàng nằm bò trên bàn, cánh tay cầm chén sứ che một nửa khuôn mặt, trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc xa cách, khóe miệng giật giật, muốn nói gì nó nhưng lại không nói ra.