• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lễ vật bánh gato của Tiêu Sơ Âm rất vừa lòng hoàng hậu, các nữ quyến đều vô cùng ghen ghét, nhao nhao dâng lễ vật mình đã chuẩn bị, hoàng hậu vẫy tay sai công công nhận hết, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

“Được rồi, hiện tại mọi người không cần phải lấy lòng bản cung, một lát nữa thêu thùa mới là quan trọng, nếu ai về nhất, bản cung sẽ thưởng lớn!”

Chúng nữ quyến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu nói về nữ công, Tiêu Sơ Âm cả đứa bé mười tuổi cũng không sánh kịp.

Một đám người chậm rãi từ Tiêu điện đi ra, mỗi người đều mang theo tỳ nữ dọc đường cười cười nói nói, bỏ rơi Tiêu Sơ Âm một mình đi phía sau.

“Tiểu công công, đồ vật của ta chuẩn bị có mang vào được không?” Nàng lén lút hỏi tiểu công công bên cạnh, nếu không thể mang vào, năm lượng bạc của nàng chẳng phải là toi công rồi sao.

“Mang vào được, cứ đặt ở viện tằm phía sau đấy.” Tiểu công công rất muốn hỏi cái đồ chơi kia là dùng để làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt thần bí của Vương phi lại không dám hỏi.

“Hì hì, vậy thì đa tạ công công.” Tiêu Sơ Âm đuổi theo, vui sướng đi theo mọi người đến cửa viện tằm.

Hậu cung phi tần ngày thường cũng không có gì làm, để tiêu khiển trong lúc rãnh rỗi, trong cung đặc biệt xây dựng viện nuôi tằm. Nhóm phi tần lúc nhàn rỗi lại thêu thùa chút ít. Nhưng thực tế thì nhóm phi tần thường ngày cũng không làm việc này nhiều, tằm trong viện này trong vòng một năm sử dụng được chỉ có dịp xuân chập tiết này.

Tiêu Sơ Âm đi theo mọi người tới cửa, cơ thể đột nhiên lắc lư, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh mặt trời tràn lan, nàng vội vàng vịn vào thị nữ bên cạnh.

“Vương phi, người không sao chứ?” Thị nữ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lo lắng hỏi.

“Không sao.” Choáng váng trong giây lát liền biến mất, nàng cười nói với thị nữ.

“Đây là sợi chỉ một lát nữa các vị nương nương phu nhân cần dùng, đều được các cung nữ đặt trong mâm. Các vị nương nương phu nhân có thể dựa vào các sợi màu để thêu những các hình vẽ theo sở trường của mình, cách thức không hạn chế, kích thước cũng không hạn chế.” Mama trong viện tằm giới thiệu quy tắc.

Tiêu Sơ Âm nhìn trứng tằm rồi tiểu tằm được ấp ra trong mâm, lá dâu bị mấy đứa nhóc gặm nhắm không đều, không khỏi nhớ đến lúc mình còn đi học, có bạn học không biết từ đâu mang lên vài con tằm còn sống. Mỗi ngày cả lớp đều chen chúc trước một cái hộp, nhìn tiểu tử kia trưởng thành. Cho đến khi nàng chuyển trường, vào một trường học quý tộc, chưa từng có ai cùng nàng chia sẻ những chuyện vui vẻ như vậy, thật đúng là hoài niệm…

Sau khi dạo quanh một vòng trong viện, bên ngoài đã sớm đặt những cái bàn cao cỡ nửa người. Trên mặt từng bàn có đặt một sọt chỉ nhìu màu, kim lớn nhỏ khác nhau.

Mặt trời vừa lên cao, ánh sáng trắng chiếu xuống sưởi ấm mọi người, những bóng lều trong viện cũng đã chuẩn bị tốt, không đến mức làm cho người ta chói mắt mà ảnh hưởng đến việc thêu thùa.

“Vương phi, chỗ của người ở bên này.” Cung nữ thấy Tiêu Sơ Âm còn đang nhìn đông nhìn tây, lên tiếng nhắc nhở.

“À, được.” Nàng đáp một tiếng, đi về chỗ của mình.

Trong một ô hình vuông lớn bày ra một vòng tròn nhỏ, nàng vừa khéo ở tít chỗ sau cùng, ngoại trừ màu sắc hoa mỹ của các phi tần nữ quyến thì không nhìn thấy gì nữa. Ngay cả Hoàng hậu ở phía trước đang nói cái gì cũng đều không nghe rõ lắm.

Sọt chỉ ngăn nắp được mở ra, nàng cầm tấm vải lên nhìn, trong lòng lạnh thật lạnh…Đây thực sự là vải, xác thực là một tấm vải…

Lỗ kim thêu chữ thập lớn như vậy nàng còn không thêu được, bây giờ phải thêu hoa cỏ trên một mảnh tơ lụa trơn tuột như vậy, kiếp trước không thể, kiếp này nàng lại càng không thể.

“Vương phi, bắt đầu rồi.” Cung nữ hầu hạ bên cạnh xỏ kim thấy nàng còn chưa bắt đầu, lên tiếng nhắc nhở nàng.

“Hả, được.” Cực kì không tình nguyện cầm lấy cây kim, Tiêu Sơ Âm bất đắc dĩ nhìn tấm vải trong tay. Một tấm vải nhẵn bóng vuông vức, nhất định phải thêu hoa cỏ trên đó, cũng chẳng phải nam nhân khắp thiên hạ đều thích nữ nhân biết thêu hoa. Hơn nữa, thêu hoa làm gì chứ, không thể ăn, cũng không thể bán lấy tiền, lại còn phá hủy tấm vải đẹp đẽ ban đầu. Chỉ có kẻ ngốc mới cảm thấy thêu hoa đẹp là tài ba!

“Vương phi nương nương, người muốn chỉ màu gì?” Cung nữ hỏi nàng.

“Màu đen.” Trả lời không chút nghĩ ngợi.

“Vương phi, vải của người là màu đen.” Cung nữ chảy mồ hôi lạnh, thêu chỉ đen trên vải đen, rốt cuộc là Vương phi đang nghĩ cái gì?

“À, vậy thì đổi màu trắng.” Nàng không quan trọng, chỉ đen chỉ trắng, chỉ cần không thêu ra hoa cũng chẳng phải là chỉ tốt, có gì khác nhau đâu.

“Vương phi, nếu không người đổi vải trắng đi, nô tỳ thấy các nương nương phu nhân đều lấy vải trắng.” Cung nữ thật sự là không chịu nổi, đề nghị lần nữa.

Tiêu Sơ Âm nhìn tấm vải đen trong tay, lại nhìn tấm vải trắng trong sọt, ánh mắt sáng lên, “Cho ta tấm vải trắng”

Cung nữ thở phào nhẹ nhõm, cho dù Vương phi thêu không thể khiến người ta kinh ngạc tán thán, chí ít cũng không mất thể diện.

Câu kế tiếp của Tiêu Sơ Âm khiến cung nữ vừa thả lỏng hận không thể khóc thét lên, “Cho ta chỉ trắng.”

“Vương phi nương nương.”

“Đưa cho ta là được, là ta thêu hoa, không phải ngươi, ngươi khẩn trương cái gì. Thêu thành cái dạng gì cũng không vứt vào người của ngươi đâu.” Tiêu Sơ Âm không hề gì nhún nhún vai, hơn nữa, nàng đây không hẳn sẽ bị bẽ mặt đâu.

Cung nữ thật sự khóc, đôi mắt to chớp chớp “Vương gia dặn dò, nếu người gây rối sẽ hỏi tội nô tỳ.! Nương nương, mỗi một đường kim mũi chỉ người đều phải cân nhắc a!” Nàng vốn không cần đến đây hầu dạ, nhưng không biết tại sao, thấy nàng bưng mâm đựng trái cây đi qua liền bắt nàng tới đây, giao cho nàng nhiệm vụ gian khổ như vậy.

“Vương gia dặn dò?” Tiêu Sơ Âm bất mãn, không phải là sợ nàng gây rối sao? Vậy mà cũng dùng thủ đoạn hèn hạ này để giám thị nàng!

“Phải phải phải!” Cung nữ cắt đoạn quan trọng “Vương gia muốn Vương phi người suy nghĩ thật kĩ rồi hãy thêu!”

Thêu, thêu, thêu, thêu cái mặt xà độc ác của hắn ấy!

Tiêu Sơ Âm giơ tay lên, không hề do dự hung hăng châm vào khung thêu, tưởng tượng đang cắm lên mặt Vũ Văn Tư Dạ. Lão nương đâm chết vương gia âm hiểm nhà ngươi.

Tay cầm kim châm xuống không hề do dự, đường chỉ thoạt nhìn rất có bộ dạng của người biết may vá. Cung nữ đều đã quên rơi nước mắt, nhìn bộ điệu của Tiêu Sơ Âm, trợn mắt há hốc mồm, ai nói Vương phi không biết thêu thùa, tư thế này, giống hệt như cao thủ đó!

Tấm vải cơ hồ bị nàng đâm mấy lần, nàng giơ tấm vải trong tay đón ánh mặt trời. Nhìn lỗ kim lớn nhỏ trên tấm vải, người đợi đó, tiếp theo là kết cục của ngươi!

“Hoàng hậu nương nương!” Nàng giơ tấm vải màu trắng trong tay lên, lớn tiếng gọi: “Thiếp thân thêu xong rồi!”

Trong Thừa Đức điện, Vũ Văn Tư Dạ đang ở cùng ngự y của Thái Y viện bỗng dưng hắt hơi, thiếu chút nữa bắn lên cả mặt của Trưởng Tôn Tông Lam trước mặt.

Ngự y quan tâm hỏi: “Vương gia đúng là cảm lạnh rồi, thần sẽ kê mấy đơn thuốc cho người.”

“Trần ngự y không cần lo lắng, Vương gia đây là làm việc trái với lương tâm, có người đang mắng hắn đó…Không sao, không sao…” Trưởng Tôn Tông Lam cười so với hồ ly còn xảo quyệt hơn.

“Thật sao…” Ngự y khó hiểu, ai có lá gan lớn vậy chứ, dám mắng cả Vương gia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK