Trà Dụ nắm lấy cổ tay của Lục Phiêu Diêu, kéo cô lại gần mình rồi nhanh chóng buông tay:
- Bám sát theo tôi.
Bởi vì đang ghi hình, anh cũng không tiện tương tác quá gần gũi với cô, nếu không cô sẽ bị người hâm mộ của anh mắng chửi.
Lúc này thì Quán Lâm cùng Duy Lệ đi về phía họ, Quán Lâm là người lên tiếng đầu tiên:
- Chúng ta đi chung đi.
Cô ngẩng mặt nhìn anh ta, Quán Lâm không hổ là nam nhân ôn nhuận như ngọc, khí chất anh ta rất tốt, mang đến cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trà Dụ liếc mắt nhìn anh ta cùng Duy Lệ đứng bên cạnh, gật đầu:
- Được.
Duy Lệ ánh mắt chưa từng dừng trên người Lục Phiêu Diêu, mà tập trung trên người Trà Dụ:
- Trà Dụ, không biết anh còn nhớ em không?
Anh rọi đèn về phía trước:
- Không nhớ.
Duy Lệ nghe đáp án của anh liền tức khắc im lặng, cô ta không ngờ anh lại nói thế, nhất thời không biết đáp gì.
Quán Lâm cùng Lục Phiêu Diêu có vẻ sống êm đềm nhất, hai người trò chuyện thoải mái, đôi lúc lôi Trà Dụ cùng Duy Lệ vào cuộc trò chuyện của họ.
Đến hành lang có nhiều căn phòng, anh mới lên tiếng:
- Chia nhau vào phòng tìm đồ đi.
Duy Lệ tức khắc đi về phía anh:
- Em tìm cùng anh.
Anh lắc đầu, chỉ về phía Lục Phiêu Diêu:
- Không cần đâu, tôi thân với Phiêu Diêu hơn.
Lục Phiêu Diêu bất ngờ bị anh lôi vào phòng, căn phòng tối đen, nhờ ánh đèn mà có thể thấy được vài phần.
Căn phòng này chỉ có một cái kệ sách, một cái bàn với đống giấy vứt lung tung, cùng chiếc ghế xoay được đặt cạnh bàn. Trên sàn nhà còn có vết máu vừa khô, lại còn phảng phất mùi tanh khiến cô che mũi:
- Tanh quá.
Trà Dụ gật đầu, anh lấy tay xoa mũi:
- Ừ, có mùi khó ngửi thật.
Nói rồi anh lấy từ túi quần ra chai nước hoa mini xịt vài cái, cô trợn mắt nhìn anh:
- Sao anh mang nước hoa vào được? Chẳng phải họ không cho đem đồ bên ngoài vào sao?
Anh đưa tay lên môi, ra hiệu bảo cô im lặng:
- Tôi đem lén đấy.
Căn phòng bây giờ cũng dễ ngửi hơn, thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc mà anh thường dùng.
Trà Dụ lục tung kệ sách một cách nhanh nhất có thể, vừa làm vừa dặn dò cô:
- Kiếm đồ nhanh rồi rời khỏi phòng này, chứ không mùi nước hoa quyện với mùi tanh sẽ kinh khủng lắm.
Cô vội vàng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy ở dưới ghế có một chiếc chìa khóa màu bạc:
- Tôi tìm thấy chìa khóa rồi.
Anh cất những đồ mình vừa kiếm được vào balo, quay đầu nhìn cô:
- Giỏi.
Anh đi ra phía cửa:
- Chúng ta qua phòng khác thôi.
Hai người vừa ra ngoài hành lang một lúc thì bất ngờ có tiếng kêu vang lên, tiếng gầm rú cùng tiếng bước chân vang lên, anh nhíu mày:
- Quỷ sắp đến, mau kiếm chỗ núp đi.
Lục Phiêu Diêu gật đầu, cô tức tốc chạy về phía căn phòng gần nhất cùng anh.
Căn phòng này có tủ quần áo, giường, bàn và kệ sách.
Anh đưa mắt nhìn một hồi, nói:
- Núp xuống gầm giường.
Cô nghe theo lời anh liền chui xuống, anh quay đầu liền chạy núp vào trong tủ quần áo.
Những vật được dán giấy màu vàng chính là những nơi khách mời có thể trốn một cách an toàn.
Con quỷ đó đi đến trước cửa phòng mà hai người nấp, ngập ngừng trước cửa một lúc rồi tiến vào phòng, nó đi loanh quanh một hồi, dừng ở trước giường một lúc rồi mới chịu rời khỏi phòng.
Lục Phiêu Diêu ở dưới gầm giường nhìn chân đó đang di chuyển ra khỏi căn phòng, cô thở phào một hơi rồi chui ra ngoài:
- Quỷ đi rồi.
Lúc này anh mới chui ra khỏi tủ, trên tay còn cầm theo ròng rọc, anh cất ròng rọc vào balo.
Cô thử kiếm dưới gầm giường nhưng không may mắn kiếm được đồ như anh.
Trà Dụ nhìn chiếc két sắt nhỏ trên kệ, lên tiếng gọi cô:
- Phiêu Diêu, em đưa chìa khóa em lại đây.
Cô lấy chìa khóa cho anh, anh nhìn một lúc thì lắc đầu.
Lục Phiêu Diêu không hiểu:
- Sao thế?
Trà Dụ đưa chiếc két sắt cho cô, chỉ vào chữ K trên ổ khóa, cô nhìn chìa khóa của mình được khắc chữ O:
- À, vậy bây giờ chúng ta phải tìm chìa khóa chữ K.
Anh gật đầu:
- Két sắt em muốn giữ không?
Cô nhìn cái két rồi lại nhìn anh, sau đó đưa cái két sắt cho anh:
- Anh giữ đi.
Trà Dụ đưa tay tiếp nhận két sắt, sau đó bỏ vào balo.
Tới căn phòng sau, anh mới kiếm được chiếc chìa khóa có khắc chữ K ở trên đầu tủ.
Hai người còn chưa kịp mừng thì nghe tiếng la của Yên Tuyết cùng tiếng gầm của quỷ vang lên.
Trà Dụ vội bảo cô núp xuống gầm giường, anh cũng phải chui xuống theo bởi vì phòng này không còn vật nào có dán giấy vàng ngoài chiếc giường.
Yên Tuyết chạy vụt ngang phòng mà họ núp, nhưng cô gái không chạy nhanh bằng con quỷ, đã bị con quỷ bắt lại.
Sau đó, căn nhà này vang lên âm thanh thông báo.
" Người chơi Yên Tuyết, bị quỷ bắt "
Những người còn lại âm thầm lo lắng, nhưng vẫn hăng hái tìm đồ, tiếp tục cuộc chơi.
Dưới gầm giường, Trà Dụ lấy đèn pin rọi vào két sắt, sau đó dùng chìa khóa mở két ra, bên trong là khẩu súng lục nhưng súng không có đạn.
Anh cất súng vào balo, nhiệm vụ tiếp theo của anh và cô là phải kiếm đạn.
Danh Sách Chương: